Trễ Hẹn

Chương 43: Thiếu Niên



Một năm tết cứ thế mà đến rồi lại qua đi, sau buổi tiệc ngày hôm đó cả lớp B2 càng thêm đoàn kết.

Gia đình Dương Lâm sau cái tát ngày hôm đó của ba Dương thì mọi chuyện thay đổi nghiêng trời lệch đất. Gia đình họ đã có lúc im lặng đến khó tả. Không còn tiếng nói cười nữa.

Sau lần đó Dương Lâm cũng không cho Khương Lục hay Lục Nhiên đến nhà cậu nữa, lấy lý do tết đến ai ai cũng bận mà luôn từ chối. Ngày đầu năm Khương Lục muốn đến thăm nhà nhưng Dương Lâm cũng không cho.

Nhưng tết cũng đến, có thế nào thì cũng phải đón tết cho thật đàng hoàng ấm áp và sum vầy.

Sau thời gian suy nghĩ thì ba mẹ Dương cũng phần nào chấp nhân. Chủ yếu là ba Dương ông luôn khuyên vợ, chuyện cũng đã rồi, có muốn thay đổi cũng khó.

Mẹ Dương vẫn nhớ đêm nào đó chồng mình nằm trên giường tay ôm bà, lau đi nước mắt cho bà rồi nói:" Bà này, con mình nó không thích con gái thì đã sao? Bây giờ mình không ủng hộ nó thì nó phải làm sao đây? Nó là con trai của chúng ta mà, nếu nó đã thích ai thì cứ tùy nó, nó hạnh phúc là được không phải sao?"

Là ông ngày hôm đó đã đánh cậu, nhưng cũng là ông lúc nào cũng luôn luôn ủng hộ cậu.

Mẹ Dương cũng suy nghĩ lời chồng mình nói rất lâu.

Đúng vậy, bà biết bây giờ xã hội rất khó chấp nhận người đồng giới yêu nhau nếu bà còn không ủng hộ con mình, thì ai sẽ ủng hộ nó đây.

.....

" Con kêu Khương Lục tết đến nhà mình chơi" Trên bàn cơm mẹ Dương đã nói như vậy.

" Dạ?" Dương Lâm không tin mà hỏi lại.

" Mời bạn đến nhà chơi không được à?" Mẹ Dương khó hiểu hỏi lại.

" Không phải, ba mẹ hai người..." Dương Lâm ngập ngừng mà hỏi lại.

" Có gọi hay không, còn có Nhiên Nhiên nữa lâu rồi không thấy nó đến"

Biết rằng ba mẹ đã đồng ý Dương Lâm cười, cậu cười mà khóe mắt lại ẩm ướt. Họ là ba mẹ cậu là người thương yêu cậu vô điều kiện dù cậu có đi trái với luân thường đạo lý đi chăng nữa.

.....

Bạn bè tuy ít nhưng lại rất vui. Lúc nhận được điện thoại của Dương Lâm kêu anh rảnh thì đến nhà cậu chơi tết anh vui mừng nhảy cẫng lên. Luôn thắc mắc tại sao mấy nay cậu không cho anh đến, thậm chí tết còn từ chối anh đến thăm giờ được cậu mời nói rằng ba mẹ cậu muốn anh và Lục Nhiên tới chơi.

Hừ, tại sao lại có Lục Nhiên nữa cơ chứ? Anh hơi không vui nhưng cũng biết Lục Nhiên là con gái bạn của mẹ cậu. Hai người cũng không vượt quá tình bạn. Anh đã không còn ghen từ lâu rồi chỉ là lâu lâu lại muốn làm nũng với cậu.

Còn về lý do tại sao lúc trước cậu không cho anh đến nhà cậu, anh cũng đã lờ mờ đoán ra một chút, tuy trong học tập anh không quá giỏi nhưng anh lại thông minh. Anh biết rằng có lẽ đêm nọ hôn cậu đã bị mẹ hoặc ba cậu phát hiện. Dấu đỏ ngày hôm đó có lẽ là do ba cậu đánh. Mẹ cậu không có khả năng đánh nặng như vậy.

Nhưng cậu không nói anh cũng không hỏi, cậu sẽ tự có cách giải quyết của cậu. Nếu anh can thiệp vào sợ rằng cậu sẽ giận.

Hơn nữa bây giờ cậu kêu anh tới nhà chơi tết chứng tỏ, ba mẹ cậu đã chấp nhận rồi.

.....

Ngày mồng bốn tết. Khương Lục mang theo chút quà tết đến mừng tết hai vợ chồng nhà họ Dương.

Đến thì thấy Lục Nhiên đã đến từ lâu đang trò chuyện với mẹ Dương. Giống như khung cảnh lần đầu anh đến.

" Con chào bác gái ạ, chúc bác năm mới sức khỏe ạ" Khương Lục chúc.

" Ừm, mau vào ngồi đi con, Lâm Lâm đang phụ ba nó dưới bếp rồi" Mẹ Dương nói.

" Dạ vâng" Đề chút quà lên bàn trà.

Tết nhất, từ chối không tốt, mẹ Dương cảm ơn rồi tiếp tục nói chuyện.

Lục Nhiên là một cô nàng có rada siêu nhạy từ lúc bị Dương Lâm không cho cô nàng đến nhà cậu, thì cô đã phát hiện ra bất thường, có hôm cô tranh thủ lúc Dương Lâm vắng nhà đã đến tìm mẹ Dương trò chuyện thì mới vỡ lẽ rằng hai vợ chồng họ biết chuyện cậu và Khương Lục yêu nhau.

Cô nàng lúc đó bất ngờ, nhưng cũng có khuyên nhủ mẹ Dương đôi câu sau đó thì chuồn mất. Cô cũng không hỏi Dương Lâm quá nhiều chỉ nói cậu đừng quá lo. Một lời an ủi hết sức bình thường từ bạn bè. Nhưng đó cũng là lời động viên.

Thấy hai người kia đang nói chuyện, Lục Nhiên mượn cớ đi vệ sinh mà đi mất. Trên bàn trà chỉ còn lại Khương Lục và mẹ Dương. Có lẽ do biết quan hệ của anh và con trai mình, bà cũng không biết phải cư xử ra sao.

" Bác gái, con là thích Dương Lâm thật lòng, tuy bây giờ con không dám hứa trước với bác điều gì, nhưng con có thể hứa con sẽ luôn yêu cậu ấy" Một thiếu niên chỉ mới 17 tuổi nói ra lời hứa hẹn. Nghe sao thật dễ dàng.

Mẹ Dương thở dài, bà còn biết làm sao đây:" Ba mẹ con thì sao? Họ có đồng ý không?".

" Con tin ba mẹ con sẽ ủng hộ con" Khương Lục chắc nịch mà nói.

Đâu biết rằng là anh suy nghĩ quá dễ dàng.

" Tùy các con vậy, cũng không phải là bác yêu đương các con cứ liệu mà làm"

" Vâng, cảm ơn bác đã ủng hộ cho tụi con" Khương Lục vui mừng nói.

.....

Đến giờ cơm vẫn như xưa, trên bàn cơm tết là những món ăn đặc trưng ngày tết cả một bàn người cười đùa vui vẻ.

Ông bà nội ngoại của Dương Lâm đều không may mất sớm nên năm nào cũng chỉ có ba người họ đón tết sau đó thì gia đình Lục Nhiên chuyển đến họ có đến nhà chúc tết khiến không khí rộn ràng hẳn.

Năm nay lại có thêm một một Khương Lục nữa.

Niềm vui nhân đôi.

.....

Tết cũng đã ăn chơi xong, đã đến lúc quay lại trường học.

Trước tết điểm thi các môn đã được công bố, sau tết các học sinh chỉ cần học sau đó thi một kì thi cuối năm 11 nữa là kết thúc học kì.

Đông đi thì xuân đến. Mùa xuân của họ còn rất dài.

Các thiếu niên chạy băng băng trên sân tập thể dục.

Họ đang học tiết thể dục. Các thiếu niên như được tiêm máu gà ai nấy đều hăng hái. Có lẽ dư vị ngày tết chưa tan, các thiếu niên còn chưa muốn đi học lại nên khi tới tiết thể dục ai nấy đều vui mừng vì được chơi.

Dương Lâm mang theo tập tranh, cậu không xuống sân chạy cùng họ nhưng cậu dựng giá vẽ muốn ghi lại khoảnh khắc hiếm có này.

Cậu không phải là một họa sĩ giỏi, hay một học sinh chuyên mĩ thuật cậu chỉ là một người đam mê vẽ. Cậu đặt bút, hình ảnh các thiếu niên đang băng băng chạy trên đường, một ánh mắt từ đằng xa đang nhìn về phía cậu. Ánh mắt chạm nhau.

Họ như lần đầu gặp mặt mà nhìn nhau chỉ khắc rằng lần này cả hai cùng nở nụ cười.

Khoảnh khắc các thiếu niên đang chạy, thì có một thiếu niên quay đầu nhìn về hướng nào đó rồi nỡ nụ cười được lưu lại trên bức tranh.

Khung cảnh quen thuộc cảnh vật quen thuộc chỉ có lòng của hai thiếu niên đã thay đổi.

****