Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công

Chương 265: Thân thể của tôi có thể để cho người khác tùy tiện nhìn sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm tình Tô Ánh Nguyệt phức tạp nghe Lạc Vân Trạch nói những chuyện này.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra Lạc Hân và Tân Nam Phong… là loại quan hệ đó.

Trước kia Tô Ánh Nguyệt thực sự rất thích Lạc Hân, bởi vì dáng vẻ Lạc Hân xinh đẹp, lại còn là diễn viên có kỹ thuật diễn tốt hiếm có trong giới giải trí này, còn rất có cá tính.

Nhưng cô cũng không ngờ đến, Lạc Hân từng vì một người đàn ông, một người bạn mà yên lặng trả giá bằng chính bản thân mình.

Cô ấy và Lục Tử Dao là bạn tốt nhất, cho nên khi cô ấy được người nhà đón về cũng xin bố mẹ nhận nuôi Lục Tử Dao luôn.



Cho nên cô ấy mới rối rằm như vậy, mới bất đắc dĩ thế này, cuối cùng lúc quyết định dứt khoát với Tân Nam Phong ngay cả người Tân gia là Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng muốn nhìn thấy.

“Tôi cũng không biết kết cục như thế nào mới tốt cho chị tôi.”

Trong điện thoại Lạc Vân Trạch bất đắc dĩ cười cười: ” Tôi vẫn luôn khuyên chị ấy quên Tân Nam Phong đi, nhưng chị ấy vẫn cứ nói bản thân không làm được.”

“Buổi tối hôm chị ấy xảy ra chuyện, chị ấy gửi cho tôi một tin nhắn, nói với tôi lần này hẳn là có thể dứt khoát với Tân Nam Phong, tôi cũng không biết rốt cuộc chị ấy có ý gì…”

“Hy vọng sau khi chị ấy tỉnh lại, đừng tức giận bởi quyết định của cả nhà chúng tôi vì đã gá chị ấy cho Tân Nam Phong”

“Phải xuất phát rồi, nói đến đây thôi”

Lạc Vân Trạch hít sâu một hơi: “Tô Ánh Nguyệt, cảm ơn cô.”

“Nếu không có cô, một nhà đến từ nông thôn như chúng tôi cũng không biết làm thế nào mà đưa Tô Huyền Anh ra trước vành móng: ngựa nữa”

Tô Ánh Nguyệt cầm di động, im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Thật ra không cần cảm kích tôi như vậy”

“Tôi tin răng, kể cả không có tôi thì Tân Nam Phong cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Huyền Anh”

Lạc Vân Trạch ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.

Sau một hồi, anh ta cười khổ một tiếng: “Anh ta sẽ sao?”

“Anh ta cưới chị tôi, đối tốt với chị tôi đều chỉ là vì giao phó trước khi chết của Lục Tử Dao mà thôi.”

“Anh ta sẽ”

Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi: “Vân Trạch, cậu phải tin rằng, thật ra Tân Nam Phong… không xấu như cậu nghĩ đâu.”

Ít nhất trong mắt cô, Tân Nam Phong không phải người vô tình vô nghĩa.

“Chỉ mong là vậy”

Lạc Vân Trạch thở dài: “Có duyên gặp lại.”

Nói xong người đàn ông ở đầu biết kia cúp máy.

Từ đáy lòng Tô Ánh Nguyệt nổi lên muôn vàn bất đắc dĩ, vì Lạc Hân, vì Tân Nam Phong.

Thu lại di động, cô phiền muộn đi trên đường cái, còn chưa kịp gọi xe thì một chiếc Maserati màu đen đã dừng lại ngay bên cạnh cô.

Chiếc xe quen thuộc, biển số quen thuộc.

Thậm chí Tô Ánh Nguyệt không cần đến người bên trong mở cửa xe đã biết đây là Tân Mộ Ngôn đến đón cô.

Người phụ nữ trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, cười khẽ: “Còn rất tự giác.”

“Đó là đương nhiên.”

“Thật sự phải cúp rồi.”



giữ chặt eo nhỏ của cô: “Em vẫn muốn hôn môi với Kỷ Thanh Nam kia?”

Cô muốn hôn Kỷ Thanh Nam khi nào?

Tô Ánh Nguyệt cực kỳ bất mãn mà ngẩng đầu nhìn anh: “Em không phải muốn hôn Kỷ Thanh Nam, em là từ chối dùng người đóng hôn thay”

“Một ý nghĩa”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã xem qua kịch bản”

*Trong đó chẳng những có cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu”

Trong đầu Tô Ánh Nguyệt lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: “Tân Mộ Ngôn, anh sẽ không đi đóng thế cảnh giường chiếu chứ?”

“Đương nhiên là không.”

Người đàn ông bĩu môi: “Em coi tôi là gì?”

“Thân thế của tôi có thể để cho người khác tùy tiện nhìn sao?”