Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công

Chương 266: Không về nhà sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, còn may còn may, hòa nhau một ván.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Tân Mộ Ngôn lại khiến Tô Ánh Nguyệt suýt nữa thì tuyệt vọng.

Bởi vì anh nói “Cảnh giường chiếu tôi tìm người đóng thế cho em.”

“Thân thể của tôi không cho người khác nhìn, thân thể vợ của tôi đương nhiên cũng không được”

Tô Ánh Nguyệt: “..”

Cô biết ngay là không đơn giản như vậy!

Người phụ nữ tuyệt vọng mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Cậu ba Tân, quay phim đều là giả.”

Không cần tích cực như vậy chứ..

“Tôi không thoải má Người đàn ông trả lời rất dứt khoát.

Tô Ánh Nguyệt thở dài.

Tuy trên mặt cô là vẻ bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút ấm áp.

Người đàn ông này… thế mà lại để ý cô đến vậy.

Hôn nhân của bọn họ không phải tạo thành từ tình yêu, thậm chí chỉ là một cuộc giao dịch.

Nhưng bây giờ cô lại cảm nhận được thứ chưa bao giờ thấy được từ trên người Trình Hiến Quân, hạnh phúc.

Không khí trong xe vừa trầm mặc lại ái muội.

Sau thật lâu, Tân Mộ Ngôn mở miệng đánh tan im lặng trong xe.

“Ánh Nguyệt”

“Hử?”

“Em nói xem, tôi có cần đi học đóng phim, tiến vào giới giải trí không?”

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Sao anh lại có loại suy nghĩ như vậy chứ?

“Bà chủ, đây là ông chủ luyến tiếc cô quay phim với nam diễn viên khác, cho nên mới muốn đi đóng phim đấy”

Bạch Tuấn Kiên ngồi ở ghế lái cười khẽ một tiếng: “Chẳng qua là, bà chủ, tôi cảm thấy tướng mạo của ông chủ nhà mình đẹp hơn vị ảnh đế Kỷ kia nhiều.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy”

Lần đầu tiên người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Bạch Tuấn Kiên rất biết nói chuyện: “Tôi so với anh ta thì đẹp hơn nhiều.”

Nói xong anh rũ mắt nhìn khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt: ‘Bà Tân cảm thấy sao?”

Tô Ánh Nguyệt: “..

Cô còn dám nói không cảm thấy vậy sao?

Người phụ nữ mím môi, cười gượng hai tiếng: “Đó là đương nhiên, chồng em là đẹp trai nhất.”

Người đàn ông cảm thấy mỹ mãn, ôm lấy thân thế Tô Ánh Nguyệt, bên môi phát ra tiếng cười khẽ: “Lại nói thêm mấy lần.”

*A?”

“Lời vừa nói, lại nói thêm mấy lần”

Tô Ánh Nguyệt nhấp môi, trên mặt ửng hồng một mảnh.

“Chồng em là đẹp trai nhất.”

“Chồng em là đẹp trai nhất’“

“Chồng em là đẹp trai nhất… Ưm—”



Ăn ý giữa đàn ông chính là như vậy.

Năm phút sau, xe đã ngừng trước cửa khách sạn.

Bước xuống xe, vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt mờ mịt: ‘Không về nhà sao?”

Tân Mộ Ngôn không phải đón cô từ phim trường về nhà?

“Trong nhà quá nhiều người vướng víu.”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, trực tiếp bế ngang người cô lên, đi nhanh vào trong.