Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 34: Nhớ mong



"Là ai?" Ôn Ngọc ung dung nhấp chén trà, tư thế vô cùng thoải mái.

Người vận y phục đen từ từ tiến tới, không lên bất kỳ tiếng động nào.

Y nhẹ quỳ một chân xuống phía sau hắn, hai tay vòng lên cổ hắn đầy ôn nhu rồi như có như không hôn lên một bên mặt hắn.

Ôn Ngọc trợn to mắt nhìn xem ai có gan to như vậy, cưỡng hôn người ta lúc đêm khuya thanh vắng...

"Ngọc, là ta."

Ôn Ngọc muốn nhảy dựng, người kia vậy mà là tức phụ đáng yêu của hắn.

"Đoan nhi?" Ôn Ngọc nghi hoặc hỏi lại, hắn không quen nhận biết giọng nói, chỉ biết y là một trong ba người hắn yêu thương thôi.

Đoan Chính khẽ mỉm cười: "Coi như ngươi thức thời."

"Sao ngươi lại đến đây?"

Đoan Chính không tránh khỏi thở dài một cái, y than thở: "Vừa về kinh ngươi đã chạy đến đây, ta..."

Ôn Ngọc hai mắt đột nhiên sáng rực, khóe môi nhếch lên một độ cong khó thấy: "Ta?...Ta thế nào?"

Gương mặt y đỏ bừng, môi mỏng mím chặt quay đầu không muốn nhìn cái tên cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó. Chẳng qua lại bị hắn đưa hai tay áp vào má, buộc y phải nhìn hắn: "Đoan nhi!... Làm sao?"

Đoan Chính nhíu mày, giọng nhỏ như kiến: "Ta...ta rất nhớ ngươi."

Ôn Ngọc: "..."

"Nhớ thế nào?" Hắn nở một nụ cười rất... háo sắc hướng y hỏi.

Đoan Chính: "..."

Đoan Chính thực sự muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Không chọc ngươi." Ôn Ngọc bật cười kéo Đoan Chính đứng dậy rồi để y ngồi cạnh mình: "Không chỉ nhớ ta mới đến đây?"

"Ta nghe nói ngươi và đệ ngươi bị ức hiếp, không phải?"

Ôn Ngọc hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã thành thật thừa nhận. Đoan Chính lắng nghe lời hắn nói rồi tức thì dửng dưng thốt ra mấy lời như đương nhiên: "Ngươi muốn giết bà ta hay để bà ta sống trong tự trách thêm khoảng thời gian nữa?"

Ôn Ngọc ngây ngốc lần thứ bao nhiêu không biết, ngay lập tức véo nhẹ má y giọng thập phần khiển trách: "Suy nghĩ cái gì thế hả?"

Đoan Chính bị nhéo tuy không đau nhưng lại buồn, y là suy nghĩ cho hắn mà?

Mắt Đoan Chính phủ đầy hơi nước, như không muốn nhìn thấy hắn mà lần nữa quay mặt đi, y hừ nhẹ một tiếng.

"Sao vậy?"

"Không thèm nói chuyện với ngươi." Đoan Chính lần đầu tiên thử cảm giác này, không khỏi khiến Ôn Ngọc có chút sững sờ.

"Đoan Nhi?"

"...."

Tức phụ hắn từ bao giờ đáng yêu như thế nhỉ?...

Thật sự quá đáng yêu!!

"Đoan nhi ngoan, không giận." Hắn thuận tay ôm Đoan Chính vào lòng thì thầm: "Dù sao đó cũng là một mạng người, bà ta cũng chẳng làm gì có tội lớn, không thể dễ dàng đoạt mạng người vô tội như vậy!..."

Đoan Chính: "..."

"Đoan nhi có nghe ta nói không?"

Y phản bác, nội dung rất thuyết phục: "Nhưng phạm thượng Hoàng hậu một nước là tội rất nặng nha."

Ôn Ngọc câm nín.

"Nhưng ta không phải Hoàng hậu."

"Ngươi sẽ!"

Ôn Ngọc không muốn phân tranh với y, chỉ thở dài, lại nói: "Bao giờ ngươi quay lại cung?"

Đoan Chính bĩu môi, mặt hồng hồng đầy oán giận: "Ngươi muốn đuổi ta?"

"Không. Vi phu biết ngươi đến, cầu còn không được. Bất quá, nếu ở lại nơi này cũng ủy khuất một quân chủ như ngươi."

"Ta không sao, chỉ muốn ở lại với ngươi." Đoan Chính cọ cọ vào vai hắn.

Ôn Ngọc cười khẽ, xoa đầu y nhẹ giọng: "Được, ngủ với ta."

Đoan Chính bế ngang hắn lên, hỏi: "Phòng ngươi ở đâu?"

"Đoan, Đoan nhi?"

"Ở đâu hửm?"

Ôn Ngọc muốn khóc, nếu không để yên y ôm chắc chắn y sẽ mất hứng! Đành phải phối hợp trả lời: "Bên...Bên kia."

Đoan Chính đạp cửa rồi đặt hắn lên giường, chính mình cởi ra y phục, miệng không ngừng trêu ghẹo lên cánh môi thiếu huyết sắc kia.

"Ưm...Đoan nhi...ưm." Phía dưới của hắn cũng bị làm cho cương lên. Ôn Ngọc thở dốc một cách lợi hại, sau khi Đoan Chính chịu thả ra, hắn ngay lập tức đè lại. Không thể nhân từ vậy được, Đoan Chính đã đốt lửa thì phải dập lửa a.

Trêu chọc người đã nhịn lâu ngày chính là sai lầm của Đoan Chính.

Hắn đè y làm liên tục, sau lại bắn vào đến khi phía trong được lấp đầy muốn trào ra thì ngưng lại.

Đoan Chính khóe mắt phiếm hồng nức nở: "Ta mang thai thì làm sao đây hả!?"

Ôn Ngọc nằm trên người y, gian manh nói: "Thì ta dưỡng ngươi thôi."

Đoan Chính mặc dù giống hai người kia, cơ thể chắc chắn, vóc dáng tiêu chuẩn đầy đặn nhưng... thể lực của Văn nhiếp chính thực sự không thể so với Khắc Nhĩ hay Lạc Hà, y chỉ là người bình thường cho nên sau rất nhiều rất nhiều lần bị đè thô bạo như vậy thì eo y trở nên đau đớn vô cùng.

Y không nghĩ thể lực của con ma ốm này tốt đến như vậy đó...

Ôn Ngọc đau lòng xoa xoa eo cho tức phụ, thay y rửa qua cơ thể, giọng dỗ ngọt: "Vi phu xin lỗi Đoan nhi."

"Ngươi không hề có khái niệm dừng!"

"Lỗi của ta..." Ôn Ngọc ôn nhu hôn lên trán y, vân vê tay y đang đặt trong lòng mình, đầy ngọt ngào tiếp tục đặt lên đó một nụ hôn trân quý.

Đoan Chính vì quá mệt mỏi nên ngay sau đó đã thiếp đi. Để lại Ôn Ngọc vẫn còn thức trầm tư.

"..."

Đến sáng hôm sau, khi Ôn Ngọc vừa thức dậy thì chỗ nằm bên cạnh cũng đã lạnh. Hắn bước xuống giường rửa mặt rồi thay y phục.

Ôn Ngọc tiến đến phòng Ôn Từ gõ mấy tiếng cửa: "A Từ đã dậy chưa?"

Ôn Từ nghe thấy hắn lập tức trả lời: "Ca ca ta đã dậy."

Ôn Ngọc đẩy cửa tiến vào, đỡ y ra ngoài đi dạo vài vòng. Ôn Từ cũng nặng nề nghe lời đi hai ba vòng thì đột nhiên than mệt, Ôn Ngọc đành phải đặt y xuống chỗ ngồi nghỉ ngơi.

"A Từ đợi ta một chút, ta nấu bữa sáng cho ngươi."

Nói xong hắn xoay người đi vào bếp lại gặp được Lưu phu nhân.

"Lưu phu nhân?" Ôn Ngọc hỏi, nghe tiếng hắn bà quay lại, nở một nụ cười hết mức dịu dàng: "Ôn Ngọc tiểu tử, ngươi dậy rồi à?"

"Vâng. Lưu phu nhân đang nấu bữa sáng sao?"

"Phải, phải. Đến đây! Ta đã nấu phần của ngươi và A Từ rồi đây."

Ôn Ngọc có hơi ngượng ngùng đa tạ: "Ngại quá, ta hôm nay thức dậy có hơi trễ."

"Không sao, ta còn rất vui khi được nấu bữa sáng cho tôn tử của ngươi nữa."

"Đa tạ, Lưu phu nhân." Ôn Ngọc nhận lấy phần ăn của mình.

"..."

"Ôn Ngọc tiểu tử." Lưu Mặc đi tới gọi lên một tiếng.

"Lưu trưởng thôn."

"Ta muốn báo cho ngươi một tin..." Mặt Lưu trưởng thôn hơi nhăn nhó, ông đi đến bàn của hắn nhỏ giọng: "Ôn phu nhân... đã uống thuốc độc tự vẫn tại nhà của phụ mẫu ngươi rồi."

Ôn Ngọc giật bắn, đôi con ngươi hắn vô thức giãn ra, giọng nói đầy sự run rẩy lặp lại: "Ông... nói thật sao?"

Lưu thưởng thôn khẽ gật đầu một cái.

"Ca ca..." Ôn Từ thấy hắn mặt biến sắc lo lắng cầm lấy tay hắn.

Ôn Ngọc mãi mới dứt ra khỏi sự kinh hãi, đặt tay mình lên tay y an ủi: "Ta không có gì, đệ đừng lo."

Nhưng sâu trong ý nghĩ của hắn hiện giờ chỉ tồn tại duy nhất một loại câu hỏi.

Không phải là do y làm chứ?

Hắn cố gắng vực lại chính mình, như chưa từng bị dao động nói với Lưu Mặc: "Vậy sao? Đa tạ ông đã báo cho ta biết."

Hắn có chút nghi ngờ... thành quả này...

- -----------

Tác giả có lời muốn nói: Rất muốn hoàn truyện vào ngày trung thu QAQ 21/9 hu hu... QAQ