Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 35: Hỉ mạch



Sau một tuần vui vẻ nơi chốn đồng quê thanh bình, Ôn Ngọc và Ôn Từ phải tạm biệt hai vợ chồng nhà Lưu trưởng thôn để trở về nơi kinh thành xa hoa.

Lưu An ra tới cửa thành đón Ôn Từ, hai người ngươi ngươi ta ta thân mật vô cùng, chẳng như những gì Ôn Ngọc lo nghĩ, tỷ như họ sẽ có một chuyện tình đầy máu chó như các cặp đôi trong tiểu thuyết hắn hay đọc, hoặc tương tự như Lưu An sẽ lo ngại với đứa trẻ kia... Nhưng không!

Lưu An ngược lại với dòng suy nghĩ này của hắn, tất cả những gì gã làm chính là cưng chiều Ôn Từ lên tận mây và cũng chẳng có chút oán trách nào với tiểu bánh bao trong bụng.

Không những vậy, hiện tại Ôn Ngọc còn bị thồn cho đầy miệng cẩu lương.

Hắn nhìn không nổi đành phải lên tiếng chào một cái rồi rời đi.

Về tới tẩm cung, sự tức giận trong hắn dâng trào, hắn xông thẳng vào chính phòng, miệng không ngừng kêu: "Bệ hạ!"

Lão tổng quản thấy hắn giận đến mức mặt mũi đỏ hết lên thì tiến tới bẩm báo: "Công tử, Đoan đế ở phía trong ạ."

Hắn đẩy cửa đi vào, hung hăng trừng Đoan Chính, tự giễu hỏi: "Đoan đế thực để ta vào mắt sao?"

Đoan Chính ngước mắt nhìn hắn, ẩn trong đôi con ngươi đen kịt của y là sự lạnh lẽo khó nhận biết, y lên tiếng: "Ý ngươi là gì?"

"Ý ta là gì sao!? Lúc đó ngươi là cố tình không nghe ta nói!?"

"Ta luôn nghe ngươi nói." Đoan Chính bình thản đến tự nhiên, càng khiến Ôn Ngọc thập phần chán ghét.

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi có giết thím ba của ta hay không?"

Đoan Chính cúi đầu, như không có chuyện gì duyệt tấu: "Ta không giết bà ta."

Ôn Ngọc nhướn mày: "Phải không?"

Y lại một lần nữa ngước mắt đối diện với hắn, gằn giọng: "Ngươi khẳng định muốn vì chuyện của người ngoài mà gây xung đột với ta?"

Mặt hắn càng trở nên không vui, sau đó hắn im lặng.

Đoan Chính lại gần hôn lên trán hắn, giọng y mỏng hơn: "Ta thực sự không giết bà ta, là bà ta tự muốn tìm đường chết."

Ôn Ngọc hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới y nữa.

Hắn vừa định bước ra ngoài thì lão tổng quản cũng từ ngoài chạy vào, nói rằng Tam đế và Nhị đế đã hồi kinh, đem theo đầu Doãn Kế treo trước cổng thành.

Ôn Ngọc liếc nhìn Đoan Chính thấy y có chút lo lắng điều gì thì buồn cười, cố ý quay lại thăm dò: "Ngươi bị cái gì?"

"Ta lo lắng..."

"Lo lắng chuyện gì?"

Đoan Chính buồn rầu nói: "Ngươi thích nhị ca và tam đệ như vậy... Hiện tại lúc hai người đó về mà ngươi còn giận ta, khẳng định sau này sẽ không muốn lui tới chỗ ta...Chỉ muốn ở chỗ hai người họ thôi, phải không"

Ôn Ngọc cố nhịn cười: "Vậy, kết luận là... Ngươi cảm thấy ghen tị hửm?"

Đoan Chính chẳng ngại ngùng: "Ừm."

Y rốt cuộc cũng đã bị hắn làm cho khóc không ra nước mắt, mấy cái thừa nhận kiểu này chẳng là gì nữa rồi.

Ôn Ngọc sắc mặt hoà hoãn hơn, dỗ dành nói: "Sẽ không ủy khuất ngươi."

"Nhưng, ta cũng chưa quên... Tối nay ta với ngươi nói chuyện cho rõ ràng."

Hắn không chút luyến tiếc rời đi.

Đoan Chính: "..." Hắn vẫn còn giận.

"..."

Bên ngoài, người dân hai bên đường đông nghẹt, nhốn nháo chào đón quân vương hồi kinh.

Khung cảnh thập phần sôi nổi, hàng dài xe ngựa chậm rãi tiến vào điện vua. Các tướng quân đi đầu trên người mặc giáp phục soái khí ngút trời, hừng hực khí thế, theo sau là xe ngựa đế vương, mỗi nơi đều khiến cho người xem cảm thấy sự uy nghiêm khó nói.

Đế vương bên trong xe ngựa...

Sau lớp mành che chính là hai vị đế vương tôn kính của Đại Sơn.

Không có bất kỳ ai cấm cản họ hò hét chào mừng binh sĩ đại thắng quay về nhưng mà, nơi nào xe ngựa có Tam hoàng tiến qua đều bất tri bất giác im ắng lạ thường, không ai dám nhúc nhích. Bởi lẽ uy của Tam hoàng khiến họ ngộp thở...

Sau khi chắc chắn quân vương đã đi qua, hai hàng người dân mới dấy lên từng trận xì xào.

"Aaa... Ngộp thở chết ta..."

"Đến giờ ngươi mới biết à? Tam hoàng đi đến đâu người sợ đến đó. Khó trách tất cả mọi người đều bị uy nghiêm của các ngài ép cho ngộp!"

"Phải phải, Tam hoàng như vậy trị quốc mới thích hợp."

"Hừ... Ta nghe nói ngươi muốn nổi dậy hả?"

"Suỵt... Ngậm cái miệng tiện ngươi lại. Muốn chết à? Tam hoàng như vậy, chúng ta cầu còn không được, ngươi bảo ta nổi dậy?"

"Ai biết, ta tưởng....." Còn chưa nói xong đã bị bịt miệng.

"...."

"Nhị ca ngươi ổn không?" Khắc Nhĩ lo lắng, người ngoài nghĩ rằng bên trong xe ngựa Hoàng đế chắc chắn là hai vị đế vương thần phong uy vũ. Chứ đâu có biết Lạc Hà như sắp chết tới nơi?

Y lần đó xuất trận đến giờ bệnh tình đều không thuyên giảm, ăn cái gì cũng chỉ cảm thấy muốn nôn thốc nôn tháo, chẳng có chút khẩu vị nào.

Bụng cứ cồn cào lên thế nào...

Khắc Nhĩ nhận thấy cũng sắp đến điện thì nói với người đánh xe: "Đi đến tẩm cung cho trẫm."

Đế vương muốn thế nào là thế đó, hắn cũng không nghi ngờ chuyển hướng đến tẩm cung.

Vừa xuống xe, Khắc Nhĩ lập tức nhìn thấy Ôn Ngọc tiến đến, ôn hoà cúi đầu chào: "Bệ hạ đã về."

Khắc Nhĩ nhìn gương mặt đẹp đẽ của hắn nở nụ cười thì tránh không khỏi đỏ mặt, gật đầu cho có lệ.

Y quay người đỡ Lạc Hà xuống xe, thân ảnh kia vừa bước xuống đã khiến Ôn Ngọc giật bắn...

...Lạc nhi quá gầy!!

"Làm sao vậy?" Hắn kinh ngạc dìu y vào trong tẩm cung, nghe Khắc Nhĩ tường thuật lại việc đã xảy ra không khỏi làm Ôn Ngọc đau lòng cho gọi ngự y thân cận tới, mà kết quả làm cả ba không nói nên lời.

"Bẩm bệ hạ, là hỉ mạch."

Ôn Ngọc chen vào, sửng sốt hỏi lại: "Lão nói cái gì cơ!?"

"Công tử, Lạc đế đã có thai được hai tháng, tình hình trước mắt là do triệu chứng bị nghén của thai phu, chẳng qua người bị nghén nặng hơn, còn có dầm mưa lâu chiến đấu ở sườn núi làm người bị động thai."

Ôn Ngọc ngớ ra một hồi, bốn con mắt của hai người kia bỗng dời lên người hắn.

"Hả?"

Ôn Ngọc bối rối không biết nên nói cái gì, im lặng chính là thừa nhận. Thừa nhận sự phát tiết sai trái của mình.

"..."

"Lạc nhi, ngươi ăn một chút đi có được không?" Ôn Ngọc đã ngồi năn nỉ một canh giờ, trong một canh giờ đều dùng mọi cách dụ dỗ người nằm trên giường, chẳng qua... Không có chút tác dụng nào cả.

"Lạc nhi?"

Lạc Hà thút thít như thỏ nhỏ không thèm để ý tới hắn, quay lưng ra ngoài.

"Lạc nhi không muốn nói chuyện với ta?"

Vẫn không có ý định đáp lại.

"Vậy ta ra ngoài cho ngươi nghỉ ngơi nhé?"

Lạc Hà: "Ngươi bước ra khỏi cửa thử xem?"

Ôn Ngọc đau đầu là do lời này!!!

Không cho hắn rời đi cũng không nói chuyện với hắn... Ôn Ngọc thật khổ tâm...

Rất khổ tâm!!!

Ôn Ngọc bỏ chén cháo xuống, rất thức thời bò lên giường, chậm rãi đặt tay lên hông Lạc Hà, đầu vùi vào gáy đối phương hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc mượt mà của y.

Hắn hôn lên làn da trắng hồng mị hoặc, nhỏ giọng: "Lạc nhi không giận."

Lạc Hà nhịn không được, thẹn đỏ mặt xoay người lại chui vào lòng hắn.

Ôn Ngọc mỉm cười yêu chiều, khẽ cắn lên vành tai hồng hồng của người nọ: "Lạc nhi thật ngoan."

Lạc Hà: "..." khẽ run lên một cái...