Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 31: Đường Tâm Duyệt là tiên nữ



Đã không còn nhiệm vụ cả người Đường Tâm Duyệt cũng thoải mái hơn, một đường đi đi nhìn nhìn dừng dừng mua mua. Truyện tranh của Dụ Viên đều ở chỗ của nàng, nàng biết Dụ Viên thích cái gì.

Túi tiền của Đường tiểu thư có hơi lép, thế nhưng mua mua mua cũng không chút nào thiếu phong thái đại gia, mua xong rồi tính.

Một mình xách không nổi, nàng liền ôm mấy cái túi lớn đựng đầy hàng hóa đến gian hàng chủ, đưa cho nhân viên công tác: "Là đồ của Tả Tả, có thể đặt ở đây không?"

Nhân viên công tác bận rộn a, chỉ bảo nàng đặt ở trong góc.

Đường Tâm Duyệt lập tức gửi tin nhắn cho Phong Tả Tả: Đồ của tôi ở trong góc gian hàng ký tặng của cô, một lát cầm về khách sạn cho tôi, đừng làm mất.

Lúc Phong Tả Tả đọc tin nhắn sửng sốt một chút, lập tức cả giận nói: "Không cầm! Tôi không phải đến để làm culi cho chị!"

"Tả đại thần đang nói ai vậy?"

Phong Tả Tả thản nhiên cười: "Không có gì, tôi đang nói chủ nhân của một con chó, lúc nào cũng để người khác dắt chó cho mình."

Đường Tâm Duyệt không có nghe được, dù có nghe cũng không ý kiến gì, Hành Cuốn vốn là Dụ Viên dắt.

Mà Phong Tả Tả yên lặng nghiến răng nghiến lợi, Đường Tâm Duyệt thật biết hưởng phúc, biết Phong Tả Tả có xe riêng đón tiếp, đem bao lớn bao nhỏ đưa hết cho nàng! Cũng không mua gì cho nàng, gửi khoái đệ còn có tính phí a!

Đương nhiên, nếu trở về, nàng cũng không có biện pháp móc ra được đồng nào từ trong túi tiền của Đường Tâm Duyệt, bởi vì Đường Tâm Duyệt vốn không có tiền.

Đợi đến 11 giờ buổi ký tặng của Phong Tả Tả kết thúc, nàng lập tức đăng weibo.

Phong Tả Tả: @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông tôi hận chị!

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Tôi lại không bảo cô yêu tôi. // Phong Tả Tả: @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông tôi hận chị!

—— Chẳng hiểu gì nhưng thấy hóng!

—— Cảm giác như vừa xảy ra một câu chuyện tình yêu quanh co khúc chiết rung động đến tâm can?

—— Mới có mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tả Tả luôn yêu Mặt trời lặn?

—— Đừng kích động, tôi biết nhất định là còn tiếp!

...

Phong Tả Tả: Ai nói, tôi vẫn luôn yêu chị như vậy, là chị chỉ yêu tiểu trù nương của mình. // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Tôi lại không bảo cô yêu tôi. // Phong Tả Tả: @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông tôi hận chị!

—— Ai dzui trời đất ơi, tiểu trù nương cũng có một chân sao?

—— Tôi cảm giác từ nơi Tả Tả tôi biết được một chuyện khó lường.

—— Tôi yêu nàng, nàng lại yêu cô ấy, tình yêu tam giác sao? Tả Tả à em không muốn xem bi kịch!

—— Lật đật mở tiểu trù nương ra xem lại, nếu như chuyện này có thật, chẳng lẽ Mặt trời lặn chính là tiểu thư?

...

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Tôi vậy mà lại bẻ cong cô rồi? // Phong Tả Tả: Ai nói, tôi vẫn luôn yêu chị như vậy, là chị chỉ yêu tiểu trù nương của mình. // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Tôi lại không bảo cô yêu tôi. // Phong Tả Tả: @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông tôi hận chị!

Các fan của Phong Tả Tả cảm thấy trời đất sắp sụp, tiến triển thần cmn thánh này, lúc trước Tả Tả nói mình là thẳng nữ thích bách hợp, bất ngờ cong mất rồi?

Đương nhiên Phong Tả Tả chỉ nói đùa, nàng thẳng tưng tưng, thẳng như cây trúc.

Bởi vì thẳng tưng tưng, cho nên nàng mới không sợ đùa giỡn như vậy.

Phong Tả Tả: Nếu như chị nguyện ý, tôi có thể cho chị bẻ cong a!

Tim của các fan đã vỡ vụn đầy đất rồi, dù biết đây chỉ là vui đùa của hai cô gái, thế nhưng làm sao có thể, rốt cuộc Mặt trời lặn có mị lực gì khiến Phong Tả Tả không tiếc nâng nàng nổi tiếng như vậy?

Đương nhiên, bọn họ càng không biết Đường Tâm Duyệt có chứng ảo tưởng bị hại.

Bất cẩn rơi vào hố thức ăn của Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt không cảm thấy đó là vui đùa, Phong Tả Tả nhìn trúng cái gì của nàng? Không phải là sắc đẹp thì chính là thân phận, dù sao thì hiện tại nàng cũng không có tiền!

Trời ạ thật đáng sợ, dù sao thì nàng cũng chỉ thích tiểu trù nương!

Đường Tâm Duyệt cảm thấy sau này nàng nên ít tiếp xúc với Phong Tả Tả, suy cho cùng nếu như Tả Tả cong rồi, nàng có bị anh trai đánh chết hay không?

Mà ở bên kia, đang xem weibo, Dụ Viên buồn bực rồi, mình vừa mới nói không thích Mặt trời lặn, tại sao Tả Tả lại càng thêm thân mật với Mặt trời lặn rồi!

A a a a nếu như Tả Tả bị Mặt trời lặn bẻ cong, bức tranh này thật đẹp, chỉ là, Mặt trời lặn không phải người tốt, nàng cảm thấy ủy khuất cho Tả Tả!

Hu hu hu Mặt trời lặn cái tên đại bại hoại này, mém chút nữa làm T tiểu thư nhà nàng bại lộ.

Nếu như Đường Tâm Duyệt bị bại lộ, sau khi trở về nhất định sẽ tức giận từ đó về sau không nói chuyện với Dụ Viên nữa, cũng có khả năng dọn về nhà ngay lập tức, từ đó về sau cả hai không còn gặp. Thật đáng sợ, vậy nàng nấu cơm cho ai ăn? Sau đó buổi tối nàng cũng không thể đưa Hành Cuốn ra ngoài chơi.

Nàng thật muốn để lại một bình luận dưới weibo Phong Tả Tả: Tả Tả, chị nghìn vạn lần đừng yêu Mặt trời lặn.

Nhưng mà nàng không nói, Dụ Viên một mình ngồi xổm trong góc cắn tay áo, một chút cũng không vui.

Nhưng mà ngây thơ thiện lương như Dụ Viên, một phút sau đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ đối với nàng mà nói Mặt trời lặn là người xấu, thế nhưng với Phong Tả Tả lại tốt thì sao? Thích cô ấy nên nhìn cô ấy hạnh phúc a, chỉ cần Tả Tả vui là được rồi!

Vừa nghĩ như thế liền cảm thấy trời sáng khí trong vạn dặm không mây, còn có thể ra ngoài dắt Hành Cuốn đi dạo mấy vòng.

Buổi tối lúc Đường Tâm Duyệt quay về khách sạn, Phong Tả Tả đã sớm ở trong phòng, nàng lật xem mấy thứ Đường Tâm Duyệt mua, figure, vở, truyện tranh đồng nhân.

Đường Tâm Duyệt nhíu mày: "Lục lọi đồ tôi làm gì?"

"Sao chị mua nhiều đồng nhân vậy?" Phong Tả Tả có chút đăm chiêu, "Thì ra chị là fan của tôi?"

Đường Tâm Duyệt đáp trả một hơi: "Nghĩ đến đẹp, mua cho Hành Cuốn nhà tôi chơi!"

Phong Tả Tả ôm gối nằm chỉ kém giơ khăn tay lên: "Chó nhà chị thật biết thưởng thức!"

Đường Tâm Duyệt thiếu chút nữa khinh bỉ chết cái kiểu tự đùa tự vui của Phong Tả Tả: "Trả lại cho tôi."

Phong Tả Tả ôm một cái figure: "Không muốn, chị mua nhiều như vậy, không cho tôi một cái?"

Nếu như Đường Tâm Duyệt có tiền... nàng cũng không tùy tiện tặng đồ cho người khác, huống chi đang trong giai đoạn cùng đinh? Nàng hừ lạnh một tiếng: "Không muốn!"

"Nhỏ mọn!" Phong Tả Tả cố ý oán Đường Tâm Duyệt, "Có bao nhiêu tiền đâu, dù sao tôi cũng là bạn của chị không phải sao?"

Nghe được chữ bạn Đường Tâm Duyệt đột nhiên ngẩn người.

Phong Tả Tả quả thật có đại ân giúp nàng, dù hiện tại không có tiền, thế nhưng chờ đến khi ký bản quyền tiểu trù nương, nàng có thể lấy được một số tiền nhuận bút lớn.

Nhưng mà, ngay cả vậy, ai cũng không thể đoạt đồ của Dụ Viên!

"Tôi mua cho người khác, không thể tặng cô." Đường Tâm Duyệt nhanh nhẹn cướp đồ của mình về từ tay Phong Tả Tả, "Lần sau cô nói sớm."

Phong Tả Tả nhún vai, nàng cảm thấy chắc chắn Đường Tâm Duyệt có kim ốc tàng kiều. Thật muốn biết Đường Tâm Duyệt thích hán tử hay là cô nương loại gì, đây có lẽ là chuyện rất nhiều người muốn biết.

Lúc Đường Tâm Duyệt trở về, Dụ Viên cố ý muốn tới nhà ga đón nàng, nàng cố ý báo 6 giờ tối mình về, hoàn mỹ tránh được cơ hội Phong Tả Tả và Dụ Viên gặp nhau.

Nàng lại một lần nữa cảm thấy mình cơ trí.

Cho đến khi Đường Tâm Duyệt xuất hiện trước cửa nhà, cả người Dụ Viên đều ngớ ra: "A, Đường tiểu thư sao chị về sớm như vậy? Không phải nói 6 giờ tối sao, bây giờ mới 12 giờ, tôi không đi đón chị thật là ngại quá!" Tiểu trù nương mang tạp dề đang làm bánh ngọt hoan nghênh Đường Tâm Duyệt về nhà, vội vã chạy ra.

"Xì!" Đường Tâm Duyệt quay đầu đi, "Rõ ràng là cô không thành tâm đến đón, tôi nói 6 giờ là 6 giờ sao?"

Dụ Viên gật đầu, Đường Tâm Duyệt nói đúng, cô ấy nói cái gì cũng đúng, dù sao cũng là mình bảo cô ấy đi sự kiện Anime.

"Đường tiểu thư tôi sai rồi!" Lau lau tay vào tạp dề, "Sau này tôi nhất định đến nhà ga trước 6 tiếng để đón chị! Bánh ngọt làm chưa xong a, hay là chị nghỉ ngơi một hồi trước đi?"

Hành Cuốn đã bắt đầu bổ nhào tới: Rốt cuộc chị cũng về rồi! Bổn bảo bảo nhớ chị muốn chết! Còn tưởng chị không cần bổn bảo bảo nữa a, dù tiểu trù nương nấu ăn rất ngon, nhưng dù sao bảo bảo cũng chỉ yêu một mình chị a!

Nó cọ a cọ bên chân Đường Tâm Duyệt, vừa vẫy đuôi vừa trở người giơ bụng lên cho sờ sờ, mấy ngày không gặp mà giống như Ngưu Lang và Chức Nữ cách nhau mấy trăm năm.

Đường Tâm Duyệt cũng không để ý đến Hành Cuốn, đưa mấy cái túi lớn quanh người mình cho Dụ Viên, lại còn ngạo kiều ngẩng đầu lên: "Mọi người đến sự kiện Anime mua thật nhiều đồ, tôi không mua gì thì không có ý tứ, cho nên tùy tiện mua một chút."

Dụ Viên trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy cái túi tràn đầy những là đồ, cái này cũng quá tùy tiện rồi, quả thật chính là tranh mua không nghĩ đến tiền a! Người ta thật sự có mua nhiều như vậy hả? Hay là... khái niệm nhiều ít của Đường tiểu thư không giống với người khác?

"Nhiều như vậy... cho tôi hết?" Dụ Viên mừng rỡ vạn phần, "A, Đường tiểu thư chị thật tốt quá! Chị thật sự là người tốt! Tôi càng ngày càng thích chị rồi!" Dụ Viên nghĩ, may mà nàng không có để lộ Đường Tâm Duyệt, so với Mặt trời lặn, Đường Tâm Duyệt quả thật giống như một tiên nữ!

Lúc Đường Tâm Duyệt về nhà sắp xếp hành lý, Dụ Viên đang nướng bánh ngọt dè dè dặt dặt đăng một weibo.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Đường tiểu thư mang về cho tôi rất nhiều rất nhiều truyện đồng nhân và figure, cô ấy là tiên nữ đẹp nhất thế giới! Nướng một cái bánh ngọt cho tiên nữ ăn!

Điện thoại của Đường Tâm Duyệt run lên, lấy ra nhìn, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Hình dung thật sự càng ngày càng thái quá, nàng biến thành tiên nữ rồi!

Đường tiên nữ nổi da gà, sau đó có phải Dụ Viên sẽ coi nàng là tiểu 'tông túa'?

Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi, mình bị biến thành cái gì không quan trọng. Dù sao, Dụ Viên cũng đã hiến thân làm tư liệu sống cho nàng vẽ.

Hành Cuốn đang đi sát theo sau một tấc cũng không rời, ngẩng đầu hộc lưỡi ra thở.

Đường Tâm Duyệt ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: "Lúc chị đi vắng em có ngoan không có nghe lời Dụ Viên không?"

Hành Cuốn liều mạng gật đầu: Có a có a, bảo bảo ngoan lắm!

Đường Tâm Duyệt cười cười: "Vậy sau này em phải ngoan nghe lời Dụ Viên, mấy ngày sau đó nếu như về nhà rồi còn được ăn đồ ăn ngon và đồ ngọt hay không, phải coi biểu hiện của em!"

Quần chúng ăn dưa Hành Cuốn không hiểu chuyện gì nhất thời sợ ngây người: Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại giao cho bổn bảo bảo nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao như thế? A không đúng, chúng ta phải về nhà sao?

===

Loạt chương dỗ một người.