Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 32: Đường Tâm Duyệt phải về nhà rồi



Phong Tả Tả vừa về nhà sắp xếp hành lý của mình xong, lâm vào trầm tư.

T tiểu thư không phải T của TP mà là Đường? Người mà mỗi ngày Dụ Viên-chan đều nhắc trên weibo cũng họ Đường? Trùng hợp như thế?

Phảng phất trong cái chớp mắt làm như cả thế giới đều chỉ có một mình Đường tiểu thư kia, thật ra là ngoài Phong Tả Tả không ai biết Mặt trời lặn 114 độ kinh đông cũng họ Đường mà thôi.

Nhưng mà Đường Tâm Duyệt vẫn luôn tỏ vẻ không biết Dụ Viên-chan, lại khiến Phong Tả Tả lâm vào một trận trầm tư. Rốt cuộc đây là bí mật mưu đồ đã lâu, hay chỉ do trùng hợp?

Năng lực điều tra tin nhiều chuyện của phụ nữ có thể so sánh với Conan, Phong Tả Tả bắt đầu để ý những weibo trước đây của Dụ Viên, phát hiện bài weibo đầu tiên nàng nhắc đến T tiểu thư chính là trong khoảng thời gian trước sau Đường Tâm Thừa nhờ vả để Đường Tâm Duyệt vào công ty trò chơi.

Còn có những chuyện hằng ngày này, dường như đều có điểm đúng với Đường Tâm Duyệt. Nhớ tới mỗi lần chở cô ấy về, cô ấy đều bảo mình đậu xe thật xa, rất đáng nghi ngờ.

Phong - thám tử - Tả Tả chính thức lên sân khấu.

Nàng cảm thấy mình cần phải điều tra Đường Tâm Duyệt đang ở đâu. Chuyện này rất đơn giản, gọi điện thoại hỏi Đường Tâm Thừa là xong.

Hiếm khi Phong Tả Tả chủ động gọi điện đến, Đường Tâm Thừa còn đang định chọc truyện tranh gia xinh đẹp này một chút a, Phong Tả Tả vừa mở miệng lại là: "Này, Đường Tâm Thừa, Đường Tâm Duyệt hiện tại đang sống ở đâu, chị ấy có đồ để quên ở chỗ tôi, cần đưa lại cho chị ấy!"

Đường Tâm Thừa cũng không ngốc, đưa đồ cho Đường Tâm Duyệt tại sao phải gọi điện cho hắn? Đã sớm biết không thể tùy tiện để lộ địa chỉ của em gái, Đường Tâm Thừa chỉ lơ tơ mơ đáp: "Tả Tả em nhớ anh, cho nên cố tình mượn cớ tới tìm anh nói chuyện sao?"

"Đang hỏi chính sự a!"

"Chính sự chính là nhớ anh." Đường Tâm Thừa trả lời.

Phong Tả Tả tức giận đến cúp điện thoại, anh em kiểu gì thế này? Một băng sơn một không đứng đắn, thiên nam địa bắc, thật sự từ một bụng mẹ chui ra?

Bên này vừa mới cúp điện thoại, bên kia Đường Tâm Duyệt đã nhận được tình báo của Đường Tâm Thừa.

Sau khi trầm mặc hồi lâu tìm kiếm lý do Phong Tả Tả hoài nghi mình, lúc này nhìn đến weibo của Dụ Viên, mới phát hiện Dụ Viên kích động gõ T tiểu thư thành Đường tiểu thư rồi!

Một đám phía dưới weibo đều cảm khái thì ra T tiểu thư họ Đường, sợ đến Dụ Viên vội vã xóa weibo.

Xóa như thế, thật đúng là giấu đầu lòi đuôi...

Đường Tâm Duyệt ôm trán, chỉ số thông minh của Dụ Viên, thật sự có thể dạy học sinh sao?

Đường thì Đường, khắp thiên hạ nhiều người họ Đường như vậy, còn có thể lật tộc phổ Đường thị ra kiểm tra hay sao?

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Ai da mọi người đừng nói bậy, tôi gõ sai thôi, may mà T tiểu thư không chơi weibo, nếu không mất mặt tôi rồi!

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Trùng hợp thế, tôi cũng họ Đường. // Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Ai da mọi người đừng nói bậy, tôi gõ sai thôi, may mà T tiểu thư không chơi weibo, nếu không tôi mất mặt rồi!

Phong Tả Tả xem weibo, ế? Lẽ nào thật sự là trùng hợp, Dụ Viên-chan không phải tiểu trù nương của Đường Tâm Duyệt?

Đương nhiên là Đường Tâm Duyệt cố ý chuyển phát rồi, chuyển phát cho Phong Tả Tả nhìn.

Về phần Dụ Viên, nàng nổi giận rồi, người ta mới vừa xóa weibo không để lộ họ Đường, Mặt trời lặn đến đúng lúc quá, chuyển phát một cái, chẳng phải tất cả mọi người đều biết T tiểu thư họ Đường sao?

Nhất định là cố ý! Người xấu!

Dụ Viên ức hức hức chạy đi tố khổ với Đường Tâm Duyệt: "Dù tiểu trù nương của Mặt trời lặn vẽ rất đẹp mắt, nhưng sau này tôi cũng không muốn xem nữa đâu!"

"Lại làm sao vậy?" Đường Tâm Duyệt giả vờ không biết.

"Người xấu! Người xấu! Người xấu!" Dụ Viên gào lên ba lần tỏ rõ bất mãn của mình.

Đường Tâm Duyệt oán thầm, cũng bởi vì cô ngốc, nếu như không gõ sai trên weibo, làm gì có nhiều chuyện như vậy?

"Tôi đã vô số lần cô nghe cô nói cô ấy là người xấu rồi lại người tốt." Đường Tâm Duyệt thờ ơ trả lời, "Người ta là một họa sĩ, cách cái màn hình điện thoại làm gì cô chứ?"

Cái kia gọi là ủy khuất Dụ Viên, không làm gì nàng, nhưng mà làm gì Đường Tâm Duyệt a.

Nàng tức giận thở phì phì, thở như trâu. Hành Cuốn lắc lắc đuôi đi tới chuyển hai vòng, cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.

Nội tâm Hành Cuốn: Chị làm sao vậy? Bổn bảo bảo rất ít khi khinh bỉ người khác.

Dụ Viên chạy tới cầu an ủi không chiếm được quan tâm của Đường Tâm Duyệt, rầu rĩ đi về.

Bên kia Đường Tâm Duyệt gọi điện về cho Đường Tâm Thừa: "Anh giấu giếm giúp em rất tốt!"

"Anh biết." Đường Tâm Thừa đáp, "Tuần sau phải về nhà hả?"

Đường Tâm Duyệt khựng người, không về nhà có khả năng chức danh giáo viên của Dụ Viên bị bình xét cấp bậc, phần thưởng giáo viên ưu tú hằng năm cùng giải thưởng cuối năm đều phải đánh mất sao? Xã hội pháp trị không có khả năng sát hại sinh mệnh, nhưng chặt đứt mạch máu kinh tế chính là đẩy người vào chỗ chết a!

Vậy thì nàng phải ủy khuất một chút, vẽ thì vẫn muốn vẽ, trở về cũng là chuyện sớm muộn. Tốt hơn bị Đường Thiên Lộc bức đến tuyệt cảnh.

Nàng nghĩ nàng phải nói chuyện với Dụ Viên.

Lúc Đường Tâm Duyệt đến tìm Dụ Viên, Dụ Viên đang mở figure Đường Tâm Duyệt mua về, lúc này nội tâm của nàng đang cảm tạ và sùng bái Đường Tâm Duyệt, Đường tiểu thư tay không tấc sắt mang một đống đồ như vậy về quả thật quá lợi hại!

Culi Phong Tả Tả ở xa xa quăng đến một ánh mắt ghét bỏ.

May mà Dụ Viên không có đăng Đường Tâm Duyệt mua cái gì cho mình, bằng không liếc mắt một cái là Phong Tả Tả đã có thể nhận ra.

"Có chuyện... muốn nói với cô." Đường Tâm Duyệt do dự hồi lâu.

"Sao vậy?" Dụ Viên hồn nhiên chẳng biết, vui vẻ đập hộp figure, "Nhìn bộ dạng chị như rất khó xử, không muốn nói thì không cần nói đâu!"

"Tôi phải về." Đột nhiên Đường Tâm Duyệt nghẹn ra một câu như thế.

Vốn đang hăng hái bừng bừng nhất thời Dụ Viên cứng người tại chỗ, nụ cười trên mặt thoáng cái không còn: "A? Về? Về đâu? Về nhà hả?"

"Ừ." Đường Tâm Duyệt chỉ đáp một chữ.

Dù từ rất lâu Dụ Viên đã ý thức được sớm muộn gì Đường Tâm Duyệt cũng phải về nhà, thiên kim tiểu thư Đường thị vô luận là có mâu thuẫn gì với gia đình, nơi đó vẫn có người thân, nhưng mà không ngờ mới 2 tháng, mới nhận 2 tháng tiền cơm, trước đó còn đang tốt lành, tự nhiên phải về nhà rồi.

"Sao đột ngột như vậy?" Đôi mắt Dụ Viên chợt ngấn nước, "Chị gạt tôi, lúc trước chị còn nói đây mới là nhà của chị!"

Đường Tâm Duyệt sờ sờ đầu nàng: "Trong nhà có chút chuyện, tôi phải về, căn phòng này tôi sẽ không trả lại, vẫn sẽ trở về."

Dụ Viên nhìn truyện tranh đồng nhân cùng figure Đường Tâm Duyệt mua về đang đặt đầy trên giường, đột nhiên không biết phải làm sao: "Chị gạt tôi! Chị và Mặt trời lặn đều là người xấu như nhau!"

Vốn là một người nha! Đường Tâm Duyệt không có phản bác. Từ trước đến nay nàng làm việc đều có kế hoạch, chung quy không thể vì mình kiếm được hai ba đồng tiền thì liền không quan tâm vấn đề hiện thực cùng ấm no, dõng dạc mà nói với Dụ Viên, không cần sợ, dù là ba tôi chèn ép thì vẫn còn có tôi, tôi sẽ nuôi cô!

Nếu không có Đường Tâm Thừa, đừng nói là nuôi người, chó cũng nuôi không nổi.

Nàng phải đột phá phòng tuyến của Đường Thiên Lộc, sau đó xuất danh đầu mới được!

"Rồi rồi rồi, tôi là người xấu." Đường Tâm Duyệt buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Nè, tôi chỉ về nhà ở hai ngày, không phải xa cô."

"Hả?" Dụ Viên ngẩng đầu, "Chỉ... về ở hai ngày hả?"

Đường Tâm Duyệt gật đầu.

"Chỉ hai ngày?" Dụ Viên giơ hai ngón tay.

Đường Tâm Duyệt ôm trán: "Tốt xấu gì cô cũng dạy ngữ văn, biết phương pháp khoa trương không? Nói là hai ngày nhưng có lẽ phải mất mấy ngày, dù sao thì cũng không lâu, bình thường tôi cũng sẽ về đây."

"Vậy chị còn nói chị phải về rồi, tôi còn tưởng chị sẽ không trở lại đây!" Dụ Viên ngây thơ lại bắt đầu chơi figure, "Trở về thăm nhà là việc nên làm, ý, tôi còn không biết tại sao chị lại rời nhà ra đây?"

Cho đến bây giờ Đường Tâm Duyệt cũng chưa từng nói chuyện này với ai, nhưng mà hiện tại nàng cảm thấy có thể nói cho Dụ Viên.

Lâu như vậy rồi, nàng đã xóa bỏ sự đề phòng Dụ Viên, nếu như cả thế giới này đều ngây thơ như Dụ Viên, làm gì có ai ôm mục đích tiếp cận nàng.

"Tôi bỏ nhà đi trốn." Đường Tâm Duyệt nói, "Nhắc đến lại thấy giận, ba tôi muốn tôi kết hôn với một người tôi không thích, cho nên tôi bỏ đi."

"Hả?" Trong mắt Dụ Viên chợt nhấp nháy hào quang nhiều chuyện, "Ép cưới hỏi giống như phim truyền hình hả? Nói như vậy nữ chính đã cự tuyệt đồng thời bỏ nhà đi lang bạt, sau đó bị hai bên gia đình và đối phương hãm hại, nữ chính bị bức tới bất đắc dĩ nhưng không chịu cúi đầu, lúc này thì nam chính liền xuất hiện!"

Nàng đột nhiên dừng lại một chút: "Ý? Bị hãm hại? Ai da! Đường tiểu thư chị có bị hãm hại không! Để tôi xem chị có bị thương không!" Nói xong liền nhào tới vạch quần áo Đường Tâm Duyệt.

Này làm gì phải là coi có bị thương không a! Rõ ràng là ăn đậu hũ a! Sợ đến Đường Tâm Duyệt lui ba bước: "Có thể dẹp bỏ trí tưởng tượng của cô không, hãm hại gì, không phải nên hãm hại nam chính đã thu lưu nữ chính sao?"

Dụ Viên vừa nghe, hình như hơi có lý, đầu vừa chuyển qua nhất thời giật nảy: "Trời ơi! Chẳng lẽ vì có người muốn hại tôi cho nên chị phải về nhà? Hu hu hu Đường tiểu thư chị thật tốt quá, là tôi hiểu lầm chị rồi, chị về nhà hai ngày, tôi đi đóng gói chút gì cho chị ăn!"

Đường Tâm Duyệt ôm trán một lần nữa: "Cô là nam chính à?"

Dụ Viên trừng to mắt nhìn: "Không phải."

"Hãm hại cô làm gì?"

Dụ Viên như ngộ ra đạo: "Chị có nam chính ở bên ngoài!" Giọng điệu đó nghe làm sao cũng giống như chị vậy mà lại có chó khác ở bên ngoài?

"Mỗi ngày tôi có thời gian thì đều ở nhà, đi đâu tìm nam chính?" Đường Tâm Duyệt cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, "Hơn nữa, cô cho rằng ra đường một cái là có thể tìm được một người đàn ông cường thế hơn ba tôi tìm? Nói như thế nào thì ít nhất người ta còn có tiền có quyền."

Dụ Viên trông hình như nghe hiểu: "Vậy, chừng nào chị về nhà, tôi làm cho chị chút bánh quy!" Nàng đã chấp nhận chuyện Đường Tâm Duyệt phải về nhà ở mấy ngày, còn có vẻ thập phần sung sướng.

Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Này, tôi sẽ thường xuyên trở về, cho nên phải có sẵn đồ ăn. Còn có Hành Cuốn a, tiền cơm hằng tháng đều giao, đồ ngọt và cả thức ăn chó đặc biệt điều chế cho Hành Cuốn đều phải có, mỗi ngày đều phải làm!"

Nhất thời Dụ Viên bật ra khỏi giường: "Bây giờ tôi đi làm liền!"

===

Loạt chương dỗ một người.