Trì Âm

Chương 4: Bạn học cấp ba



Sau ngày hôm đó, Thẩm Từ Âm không gặp lại Ngôn Chiêu nữa. Cô vùi đầu xử lý công việc, dần dần để chuyện gặp lại trôi vào dĩ vãng.

Chớp mắt đã đến cuối tuần.

Thẩm Từ Âm bị tiếng ồn sửa chữa từ tầng trên đánh thức.

Âm thanh máy khoan điện đinh tai nhức óc đi kèm với tiếng rung cộng hưởng của tường bị đục phá, tựa như đang trải qua một trận động đất vậy.

Cô trằn trọc, cố gắng dùng chăn trùm đầu để bớt ồn nhưng vô ích. Cô đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường, màn hình hiển thị 9 giờ 25 phút sáng..

Quên đi, đằng nào cũng đến giờ dậy rồi.

Rèm cửa trong phòng được đóng kín, không một tia sáng nào có thể lọt qua. Cô ngáp một cái, xỏ dép, mắt lim dim buồn ngủ đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa mặt, tiếng khoan trên tầng cuối cùng cũng chấm dứt. Thẩm Từ Âm thay quần áo, kéo rèm cửa để ánh sáng tràn vào.

Hai ngày nay ở Ninh Xuyên mưa liên tục, dù đã có nắng nhưng bầu trời vẫn u ám. Dường như tiết trời se lạnh đầu xuân đã bị cơn mưa cuốn trôi, chỉ còn lại chút tàn lụi vô ích.

Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì chuông cửa vang lên, Thẩm Từ Âm vừa mới mở cửa, ở lối vào, Phương Nhuế Gia bắt đầu thở hồng hộc phàn nàn: "Cậu thuê nhà kiểu gì vậy, đến cả thang máy cũng không có, lâu lắm rồi mình mới leo cầu thang cao như vậy!"

Thẩm Từ Âm thuê một căn hộ thuộc khu chung cư cũ ở trung tâm thành phố. Vì là tòa nhà lâu đời nên những bức tường xám đã bong tróc hết cả, dây leo xanh giăng kín. Cửa chung cư vẫn là cửa sắt mật mã kiểu cũ, phủ đầy rỉ sét, khi mở ra đóng vào thường phát ra tiếng cọt kẹt.

Thẩm Từ Âm lấy dép lê cho cô ấy: "Đâu phải cậu không biết giá thuê nhà ở Ninh Xuyên, muốn ở gần công ty thì phải chịu thôi."

"Nếu thuê chung mấy căn hộ bên đường Thụy Lâm với người khác thì giá cũng xêm xêm đấy."

Cô lắc đầu: "Không muốn thuê với người khác, ở một mình thoải mái hơn."

Cô từng thử thuê chung hồi mới tốt nghiệp, nhưng ngay sau đó phát hiện ra có quá nhiều vấn đề, gặp được bạn cùng phòng tốt thì không sao, gặp phải ai không tốt thì đành chịu. Công việc hàng ngày của cô đã đủ vất vả, không muốn đến lúc về nhà lại phải đối mặt với chuyện phiền lòng thêm nữa.

Phương Nhuế Gia đặt lồng vận chuyển mèo lên bàn trà, sau đó đi dạo quanh phòng khách một vòng, đánh giá: "Bên ngoài nhìn có vẻ tồi tàn mà bên trong trang trí đẹp phết. Về nhà được nửa tháng rồi, cảm giác thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

Thẩm Từ Âm đang định vào bếp rót nước cho cô ấy, Phương Nhuế Gia xua tay tỏ ý không cần. Cô ấy quay đầu lại, thấy một chiếc hộp đàn violin màu đen nằm lẻ loi bên cạnh bức tường ở góc phòng ngủ, bên trên còn dán một miếng dán cũ kỹ bạc màu.

Phương Nhuế Gia hỏi: "Cậu còn chơi đàn không?"

Thẩm Từ Âm lắc đầu: "Nhưng đã quen đi đâu cũng mang theo rồi."

"Mình nhớ hồi còn học đại học, cậu biểu diễn violin trong lễ kỷ niệm trường, chơi rất hay. Sau đó mọi người bắt đầu gọi cậu là "nữ thần violin", cậu còn cực kỳ ghét bỏ. Vậy kỹ năng của nữ thần bây giờ thế nào rồi?"

Phương Nhuế Gia là bạn cùng phòng đại học của Thẩm Từ Âm, sau khi tốt nghiệp, Thẩm Từ Âm ở lại Bắc Kinh, còn Phương Nhuế Gia đến Ninh Xuyên làm việc. Tuy mỗi người một ngả nhưng họ vẫn thường liên lạc qua WeChat. Lần này Thẩm Từ Âm trở về Ninh Xuyên, Phương Nhuế Gia là người vui mừng nhất. Dẫu sao thì hai cô bạn kia đều đã tản mác đi nơi khác, chỉ có duy nhất hai người họ còn giữ liên lạc với nhau.

"Hồi đại học chỉ chơi đúng một lần, sau đó còn đụng đến nữa." Thẩm Từ Âm nói, trong giọng điệu không có chút tiếc nuối: "Đã xuống tay từ lâu rồi."

Mèo con trong lồng phát ra một âm thanh nhỏ nhẹ như đang thúc giục. Phương Nhuế Gia nhìn đồng hồ, không nói chuyện phiếm nữa: "Chúng ta đi nhé?"

"Cậu xuống tầng trước đi, mình còn lấy túi."

Hôm nay Phương Nhuế Gia nhờ Thẩm Từ Âm đi cùng cô ấy đưa mèo con đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hai người cũng thuận tiện hàn huyên. Con mèo này vốn thuộc về cấp trên của Phương Nhuế Gia, nhưng cô ấy chợt có việc gấp, mà bệnh viện thì đã hẹn trước nên chỉ đành nhờ Phương Nhuế Gia giúp đỡ.

Thẩm Từ Âm đi xuống tầng, nhìn thấy một chiếc ô tô màu xám, hỏi: "Của cậu à?"

"Mượn thôi, chở chị em đi hóng gió, hôm nay muốn cậu đi đâu nào?"

Thẩm Từ Âm cười: "Thế thì hôm nay tùy theo cô Phương vậy."

Đến bệnh viện thú y, hai người được thông báo phải đợi một lúc, vì vậy họ bèn ngồi xuống ghế dài trong sảnh.

Tiết trời ấm áp, ánh nắng tràn vào qua cửa kính sát trần, chiếu lên vai tạo thành một mảng màu vàng rực rỡ.

Thẩm Từ Âm lấy điện thoại ra, đầu ngón tay dừng trước màn hình, còn chưa kịp mở khóa thì trong tầm mắt chợt xuất hiện một cục bông trắng to đùng đang đánh hơi những chậu cây xung quanh.

"Em chó Samoyed này đáng yêu quá." Phương Nhuế Gia vui vẻ nói: "Muốn nựng ghê. "

Một y tá thò đầu ra khỏi phòng gọi: "Chocolate, chủ của Chocolate có ở đây không ạ?"

"Tới đây." Một cô gái vội vàng chạy từ bên ngoài vào, trong tay cầm sợi dây xích chó trống trơn, quay đầu thúc giục người phía sau: "Anh nhanh lên!"

Cô gái rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, mặc một chiếc váy ngắn, đi bốt cao đến đầu gối, đeo một chiếc túi nhỏ, chỉ cần nhìn nhãn hiệu cũng biết giá không hề rẻ.

"Chocolate.... "Cô gái gọi, đưa mắt nhìn khắp sảnh một vòng, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ cô.

Đôi mắt cô gái rất đẹp, có chút giống ai đó.

Trong đầu Thẩm Từ Âm chợt nảy ra ý nghĩ này, nhưng cụ thể giống ai, cô lại không nghĩ ra được.

Cô gái đi tới bế chú chó Samoyed lên: "Sợ tới bệnh viện cũng không được, hôm nay con nhất định phải kiểm tra sức khỏe."

Cô ấy bế chú chó, lại ngó ra ngoài cửa, thấy người vẫn chưa vào, cô ấy không đợi nữa mà đi thẳng vào trong.

Thẩm Từ Âm nhìn ra ngoài theo ánh mắt của cô gái, một người đàn ông trẻ cao ráo đứng bên cạnh xe đang nhét chìa khóa vào túi, sau đó thong thả bước vào bệnh viện. Anh mặc một chiếc áo hoodie, đeo kính râm, ánh nắng chiếu vào mép gọng kính tạo ra những tia sáng lấp lánh.

Khác hẳn với vẻ ngoài nghiêm túc trong bộ vest ở phòng họp hôm đó, hôm nay Ngôn Chiêu mặc thường phục, dáng vẻ lười biếng đúng chất thiếu gia nhà giàu.

Ngôn Chiêu đẩy cửa bước vào, đúng lúc này Phương Nhuế Gia nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt cô ấy trở nên phức tạp.

Cô ấy chỉ vào hai chiếc hộp lớn ở trong góc, nói: "Sếp của mình nhờ chúng ta mang hộ cái này về."

Hai người đi tới, thử nhấc hộp lên.....

"Không được không được." Phương Nhuế Gia xua tay: "Không nhấc nổi, tìm ai đó giúp đi."

Hôm nay bệnh viện thú y không có nhiều người, Phương Nhuế Gia nhìn quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt vào Ngôn Chiêu đang đứng bên kia sảnh lớn:

"Đẹp trai thế này, tấm lòng chắc cũng tốt lắm."

"Cậu đừng gọi anh ấy...."

Nhưng đã chậm.

"Anh đẹp trai!" Phương Nhuế Gia nhiệt tình gọi Ngôn Chiêu kêu: "Có thể giúp một tay không?"

Giọng nói của Phương Nhuế Gia vang vọng trong sảnh lớn vắng người, Ngôn Chiêu ngẩng đầu, trước tiên là nhìn thấy Thẩm Từ Âm đứng bên cạnh.

Cô mím môi, hơi xấu hổ dời tầm mắt, giả vờ như không quen, lại càng không muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.

Qua vài giây.

Cô nhìn chậu cây bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cho đến khi giọng nói trong trẻo của anh vang trên đỉnh đầu: "Có chuyện gì thế?"

Phương Nhuế Gia nói: "Cái hộp này hơi nặng, anh có thể giúp chúng tôi mang lên xe được không? Xe đậu ngay ngoài cửa."

"Được." Anh gấp gọn kính râm treo lên cổ áo, đồng ý dứt khoát: "Dẫn đường đi."

Chiếc hộp mà Thẩm Từ Âm nâng không nổi giờ được Ngôn Chiêu nhấc lên dễ dàng. Phương Nhuế Gia mở cốp xe, miệng không ngừng cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn anh đẹp trai đã giúp đỡ."

Thẩm Từ Âm cũng nói thêm: "Cảm ơn anh."

Ngôn Chiêu quay đầu lại, cười khẽ: "Sao tôi nghe giọng điệu này có vẻ hơi không tình nguyện cho lắm nhỉ."

Phương Nhuế Gia không hiểu gì, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tính cách của bạn tôi vốn vậy đấy, cô ấy đối xử với ai cũng thế, không phải cố ý đâu."

Thẩm Từ Âm nói: "Tôi cực kỳ tình nguyện, anh không cần phải xuyên tạc ý của tôi."

Phương Nhuế Gia: "......"

Sao đột nhiên lại căng thẳng vậy.

"Vậy à?" Ngôn Chiêu nhướng mày: "Vậy lần trước nói rất vui được gặp tôi cũng là tình nguyện sao?"

"Không giống nhau, đó chỉ là lời nói xã giao thôi."

Phương Nhuế Gia không chen nổi vào cuộc trò chuyện của hai người, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cô ấy ho nhẹ một tiếng, thử hỏi: "Hai người... quen nhau à?"

Ngôn Chiêu chỉ mỉm cười không nói, để giành quyền trả lời cho Thẩm Từ Âm.

Cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "...... Bạn học cấp ba."

Ngôn Chiêu nhẹ xùy một tiếng giễu cợt.

Ba người quay trở lại bệnh viện, Phương Nhuế Gia xách lồng mèo đi tìm bác sĩ, Thẩm Từ Âm thì đi WC.

Ra khỏi WC nữ, cô đi đến bồn rửa tay, hơi cúi người xuống, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.

Nước chảy dọc theo lòng bàn tay cuốn trôi bọt xà phòng ở kẽ tay. Cô đóng van nước, vừa định đứng thẳng dậy thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Tôi không biết chúng ta chỉ đơn thuần là bạn học cấp ba thôi đấy?"

Trước bồn rửa tay không một bóng người, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang vọng, để lại một chút dư âm mơ hồ.

Thẩm Từ Âm bước tới: "Ở một phương diện nào đó, tôi nói không sai."

Ngôn Chiêu đứng ở cửa, cô cúi đầu định đi vòng qua nhưng anh lại không cho, Thẩm Từ Âm đành phải ngước lên nhìn anh.

Anh cao hơn cô một cái đầu, có lợi thế hơn hẳn về vóc dáng.

Anh bước đến gần, cô lùi lại theo bản năng, nhưng không ngờ đằng sau là một kệ để đồ, đối diện ngay gáy cô. Thẩm Từ Âm không hề hay biết, đang sắp đụng vào thì Ngôn Chiêu đã nhanh tay lẹ mắt nắm cổ tay cô kéo về phía mình, đồng thời đưa tay đỡ lấy gáy cô, mu bàn tay đập mạnh vào kệ phát ra tiếng vang nặng nề.

"Rầm!"

Thẩm Từ Âm hoảng sợ, nghiêng đầu muốn xem tay anh có làm sao không, nhưng lại bị anh dùng tay kia nắm lấy cằm, buộc cô phải quay mặt lại nhìn anh: "Đừng nhúc nhích."

Tiếp xúc thân thể thường trực tiếp khơi gợi ký ức của con người hơn lời nói, năm ngón tay anh thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay lạnh lẽo dán sát vào làn da cô, mang đến cảm giác thoải mái quen thuộc.

Ngôn Chiêu cúi đầu, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, chậm rãi gằn từng chữ:

"Chỉ là bạn học cấp ba mà có thể lên giường nhiều lần như vậy sao?"

Trong toilet rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen của hai người, nhịp nhàng lên xuống, tựa như nhịp tim hỗn loạn.

Thẩm Từ Âm không khỏi nhớ lại một số ký ức mập mờ, cô cũng không phải Bồ Tát vô dục vô cầu, tâm không thể lặng như nước, chỉ có thể ép mình nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh trả lời:

"Tôi chỉ cảm thấy nói như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi...."

"Cô có thể coi những chuyện trong quá khứ như chưa từng xảy ra được sao?" Ngôn Chiêu ngắt lời, thấp giọng gọi ra xưng hô quen thuộc: "Bạn học Thẩm Từ Âm?"

Anh gần như hoàn toàn bao bọc cô trong vòng tay, hơi thở ập lấy cô, cổ họng Thẩm Từ Âm nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.

Ngôn Chiêu nhìn xuống, hai người giữ nguyên tư thế đó, khoảng cách cực gần, chóp mũi dường như sắp chạm vào nhau.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh reo lên.

Anh đứng thẳng người, bầu không khí căng thẳng và mờ ám tan biến ngay khi anh lùi bước.

Ngôn Chiêu lấy điện thoại ra nghe, Thẩm Từ Âm cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra anh vẫn nắm lấy cổ tay cô.

Lòng bàn tay anh ấm áp, làn da áp sát vào xương cổ tay cô như thể nắm bắt từng nhịp đập của trái tim cô, hết nhịp này đến nhịp khác.

Không giống như bạn cũ gặp lại, họ từng là đôi tình nhân thân mật nhất. Cho dù đã chia tay từ lâu, nhưng sự tồn tại của mối quan hệ này khiến cho mọi tiếp xúc thân thể của hai người đều trở nên nhạy cảm. Những kí ức chôn sâu trong tâm trí bỗng sống dậy, kéo theo cả khả năng thích ứng và phục tùng của cơ thể. Chỉ một cái chạm thăm dò bình thường dường như cũng mang theo ý tứ nào đó khiến tim đập rộn ràng.

Thẩm Từ Âm rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

Ngôn Chiêu không nói gì, cũng rút tay về, nói vào điện thoại: "Chờ đó, anh đến ngay đây."