Trì Âm

Chương 5: Lý trí



Ngôn Trăn ngồi lên xe, vừa mới thắt dây an toàn, quay sang thì thấy bàn tay phải đang chống vô lăng của Ngôn Chiêu bị xanh một mảng, cô ấy hoảng hốt nói: "Tay anh sao thế? Anh đánh nhau với ai à?"

"Không sao." Ngôn Chiêu không muốn nói nhiều: "Xong rồi à?"

"Vâng."

Chocolate héo hon nằm sấp ở ghế sau.

Xe khởi động, Ngôn Chiêu chú ý thấy Ngôn Trăn cứ nhìn vào gương chiếu hậu mãi, bèn hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

"Em đang nghĩ, chị gái xinh đẹp mới gặp ở bệnh viện lúc nãy trông hơi quen."

"Em chưa từng gặp."

"Sao anh biết em đang nói đến ai?"

"Còn ai vào đây nữa?"

Hai người như đang chơi trò đố qua lại, Ngôn Trăn là người đầu tiên bỏ cuộc: "Nói chung là em có chút ấn tượng."

Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu chợt lóe ra điều gì đó: "Có phải lúc anh từ Mỹ về...."

"Két...."

Ngôn Chiêu đột nhiên đạp phanh, người Ngôn Trăn bất ngờ ngã về phía trước, cô ấy hoảng sợ hét lên: "Ngôn Chiêu!"

Anh thản nhiên hất cằm: "Đèn đỏ."

Chủ đề bị ngắt quãng, Ngôn Trăn cũng không muốn nhắc lại nữa. Cô ấy lấy điện thoại ra khỏi túi, bực bội nói: "À phải rồi, mẹ bảo em chuyển lời cho anh, bảo anh có rảnh thì đi ăn với cô...cô Hoàng gì đó để làm quen."

"Không rảnh."

Ngôn Trăn lướt WeChat: "À, em nhớ nhầm, là cô Trương."

"Không rảnh."

Thái độ của anh rất qua quýt, Ngôn Trăn bất mãn: "Anh còn chưa tìm hiểu rõ người ta đã từ chối là sao?"

"Có gì khác biệt à?"

"Em mặc kệ, anh tự nói với mẹ đi."

Ngôn Chiêu liếc cô ấy một cái: "Ngôn Trăn, em đứng về phe nào?"

"Mẹ cũng chỉ sốt ruột thôi, ai bảo anh lớn tuổi rồi mà vẫn còn độc thân."

"Anh lớn tuổi lắm à?"

Ngôn Trăn hừ một tiếng, cố ý chế nhạo anh: "Lớn thật mà, đã có khoảng cách thế hệ với giới trẻ bọn em rồi."

Ngôn Chiêu đặt tay lên vô lăng, ngón tay gõ chậm rãi: "Thì ra 27 tuổi là già, có khoảng cách thế hệ rồi à? Anh nhớ rồi, về nhà sẽ tường thuật lại cho Trần Hoài Tự."

Ngôn Trăn:???

Ngôn Trăn: "Anh!!"

Sau khi đưa mèo con về nhà, Thẩm Từ Âm cùng Phương Nhuế Gia đến một quán lẩu ở trung tâm thành phố. Buổi tối cuối tuần, trong quán chật kín không còn chỗ ngồi.

Thẩm Từ Âm thuộc kiểu người thích hòa đồng*, rõ ràng không thể ăn cay nhưng lần nào cũng nhất quyết phải gọi nước dùng đỏ chót, kèm theo một bát nước canh trắng bên cạnh, khi nào cay quá thì sẽ nhúng qua nước một chút. Không lâu sau, trên mặt nước trắng đã nổi lên một lớp dầu đỏ mỏng.

* Ý câu này là dù không giỏi ăn cay nhưng khi ăn ở quán lẩu, nu9 vẫn muốn thử nước dùng cay để hòa mình vào không khí chung.

Phương Nhuế Gia mở lon Coca, cầm cốc của cô rót nước vào, hỏi: "Anh đẹp trai ở bệnh viện thú y chiều nay ấy, không chỉ đơn giản là bạn học cấp ba của cậu thôi đúng không?"

Bạn học cũ nào gặp nhau mà lại có bầu không khí như vậy?

Thẩm Từ Âm trả lời: "...... Bạn trai cũ."

Phương Nhuế Gia hít một hơi lạnh.

"Xin lỗi, lúc ấy không nói thật với cậu là vì mình nghĩ trong hoàn cảnh đó, nói ra sẽ càng khó xử hơn."

"Mình hiểu mà." Phương Nhuế Gia nhìn cô như muốn nói "Mình hiểu", sau đó chuyển sang tò mò: "Nhưng mà mình không ngờ cậu sẽ yêu đương thời trung học đấy?"

Phải biết rằng Thẩm Từ Âm ở trường đại học nổi tiếng là vô tình vô dục, đặt thành tích lên hàng đầu. Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, người theo đuổi người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng đều bị cô từ chối thẳng thừng, không chừa cho con đường sống nào.

"Mình cũng không ngờ." Thẩm Từ Âm cắn một miếng thịt viên bò, miệng lẩm bẩm: "Muốn trách thì trách anh ấy."

"Anh ta theo đuổi cậu à?"

"...... Có thể coi là vậy." Thẩm Từ Âm không biết nên định nghĩa thế nào về sự phát triển của mối quan hệ giữa cô và Ngôn Chiêu, chỉ nói: "Anh ấy là kiểu bad boy, phương thức theo đuổi khá đa dạng."

Hơi nước từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, trên mặt ai cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Nước da Thẩm Từ Âm trắng nõn, hai má hơi ửng hồng, ánh đèn vàng ấm áp trong quán chiếu xuống càng tôn lên làn da mịn màng như ngọc của cô, xinh đẹp động lòng người.

Phương Nhuế Gia thở dài: "Giờ thì mình đã hiểu tại sao thời đại học cậu lại từ chối những người theo đuổi đó rồi. Có bạn trai cũ chất lượng cao như vậy, nhìn những người không bằng anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy có sự chênh lệch tâm lý."

Thẩm Từ Âm rút khăn giấy lau mồ hôi ở chóp mũi, có chút bất đắc dĩ: "Cũng không phải, mình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản là không có cảm giác với họ thôi."

"Có nghĩ đến chuyện quay lại không?"

Thẩm Từ Âm nói: "Nghĩ gì chứ, đã qua nhiều năm vậy rồi."

Thời gian là thứ vũ khí sắc bén xóa nhòa mọi tình cảm. Chín năm qua hai người không biết gì về nhau, có lẽ trong thời gian đó, anh đã sớm bước vào nhiều giai đoạn tình cảm mới, tiến triển thuận lợi trên quỹ đạo cuộc sống, sẽ không bao giờ bước vào cuộc đời cô nữa.

Cảm giác xa lạ do sự thiếu hiểu biết lâu dài gây ra là một rào cản, vậy nên, muốn dựa vào ký ức còn sót lại để tìm về quá khứ là điều gần như là không thể.

Thẩm Từ Âm cực kỳ lý trí, lý trí đến mức có thể kiên quyết thực hiện những nguyên tắc mà cô cho là đúng, ngay cả khi nó đi ngược lại với mong muốn của cô.

Khi mẹ cô ép tập violon là vậy, chia tay với Ngôn Chiêu cũng vậy.

Phương Nhuế Gia chống cằm, lắc lắc ngón tay: "Chưa chắc đâu, tình yêu tuyệt vời ở chỗ ta không thể kiểm soát nó, biết đâu được chứ? "

Thẩm Từ Âm hỏi lại: "Vậy cậu đi tìm bạn trai cũ để quay lại thử xem?"

Sắc mặt cô ấy thay đổi, như thể đang nhắc đến kẻ thù không đội trời chung nào đó: "Dù có chết mình cũng không quay lại với anh ta đâu."

Bữa tối kết thúc, Phương Nhuế Gia mang xe đi trả, hai người cùng đi dạo dọc đường để tiêu hóa thức ăn.

Thời tiết đầu xuân về đêm vẫn còn hơi lạnh, trên đường xe cộ đông đúc, biển hiệu đèn neon bên đường nối tiếp nhau tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.

Đi qua một đoạn yên tĩnh, phía trước đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Cánh cổng trường rộng lớn hiện ra trước mắt, trong tòa nhà giảng dạy vẫn còn một vài phòng sáng đèn, nhìn từ xa giống như ngọn hải đăng trên biển vậy.

Phương Nhuế Gia ngẩng đầu, nhận ra dòng chữ trên cổng trường: "Trường trung học Ninh Xuyên, ế, cậu là người Ninh Xuyên mà, thấy trường này thế nào?"

Phương Nhuế Gia là người thành phố C, bất kể là Bắc Kinh hay Ninh Xuyên, đối với cô ấy đều tính là nơi khác.

Thẩm Từ Âm nhìn cánh cổng quen thuộc, chợt nhận ra mình đã đến gần trường lúc nào cũng không biết.

Cô nhìn xung quanh một vòng, nhiều cửa hàng đã không còn là biển hiệu như trong ký ức của cô nữa.

Thực sự đã lâu rồi mới quay lại.

Thẩm Từ Âm trả lời: "Đây là trường cũ của mình, là trường cấp ba tốt nhất ở Ninh Xuyên."

Cũng là nơi lưu giữ tất cả những kỷ niệm của cô về Ninh Xuyên.