Trì Âm

Chương 6: Lần đầu gặp gỡ



Trong trí nhớ của Thẩm Từ Âm, ngày cô rời khỏi Nam thành là một ngày nắng đẹp.

"Chuẩn bị đi chưa? Mấy giờ tàu cao tốc khởi hành? Đừng đến muộn đấy."

"Hai tiếng nữa cơ ạ, vẫn kịp."

"Được được, khi đến đó con nhất định phải chăm sóc Từ Âm cho tốt, dù bận rộn tới đâu cũng đừng bỏ bê con bé. Hai năm này là thời điểm quan trọng ở cấp ba, nhớ chú ý đến chế độ dinh dưỡng của nó." Giọng nói của bà cụ hơi run rẩy: "Cho dù...... Cho dù con có người mới thì cũng phải nhớ, Từ Âm là con gái của con, là đứa con gái mà Văn Tố đã sinh ra cho con."

Giọng nói của người đàn ông có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kìm nén: "Mẹ cứ yên tâm, không biết mẹ đã nói đến lần thứ bao nhiêu rồi. Trong người Từ Âm chảy dòng máu của con, làm sao con bỏ mặc con bé được?"

Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng nói chuyện từ phòng khách lọt vào qua khe cửa, câu được câu chăng. Thẩm Từ Âm 17 tuổi đứng đằng sau cửa, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, rồi đột nhiên đưa tay kéo cửa ra.

Thẩm Giang nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn: "Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?"

Nói xong, ông nhìn thấy chiếc túi đựng violin đeo sau lưng cô, cau mày: "Cái này con cũng muốn mang theo à? Áp lực học tập ở trường cấp ba rất lớn, con không có thời gian kéo đàn đâu."

Thẩm Từ Âm không nói gì, chỉ kéo hành lý ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng sầm cửa lại. Bà ngoại vội vàng xoa dịu: "Cứ để con bé mang theo đi, dù sao cũng là đồ mẹ nó để lại."

Thẩm Giang nhíu mày nhìn cô một cái, cuối cùng thỏa hiệp: "Đi thôi, xe đang đợi ở dưới."

Chiếc vali lăn bánh trên sàn, Thẩm Từ Âm đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng khách, người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng đang mỉm cười dịu dàng. Mắt cô chợt ươn ướt, nhưng không muốn để bà ngoại nhìn thấy nên chỉ có thể cắn môi kìm nén, quay lưng vội vàng đi theo Thẩm Giang xuống tầng.

Xe rời khỏi khu dân cư, Thẩm Giang dặn dò: "Ninh Xuyên là thành phố lớn, trình độ giáo dục ở nơi nhỏ bé của chúng ta không thể so được. Con chuyển đến giữa chừng, có rất thứ cần phải thích nghi lại, hiểu chưa?"

Thẩm Từ Âm híp mắt đón ánh nắng bên ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Không nhận được câu trả lời, Thẩm Giang hừ lạnh: "Không biết mẹ con dạy dỗ kiểu gì ra cái tính cách này nữa."

Trong người Thẩm Từ Âm vốn đã đang chôn một ngọn lửa âm ỉ, nghe ông ta nói vậy, cô lạnh lùng đáp: "Trách bà ấy thì có ích gì? Ông không phải là bố tôi sao? Ông đã từng góp sức vào việc dạy bảo tôi chưa?"

Thẩm Giang tức giận nói: "Con nói chuyện với bố kiểu gì thế hả? Bố làm việc kiếm tiền bên ngoài nuôi hai mẹ con con dễ dàng lắm chắc? Con nghĩ ai trả tiền học nhảy học đàn cho con? Số tiền lương ít ỏi của mẹ con thì làm được gì? Giờ lại quay ra trách bố không dạy bảo con?"

Thẩm Từ Âm ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt ông ta, đôi mắt đen lạnh thấu xương: "Ông chỉ nuôi hai mẹ con tôi thôi à? Ông không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ hay sao?"

Thẩm Giang mở to mắt, như thể bị đâm trúng huyệt đạo, khí thế lập tức giảm đi một nửa.

"Tôi chỉ có một yêu cầu." Cô không muốn tranh cãi thêm nữa, tựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói: "Khi tới đó, tôi tuyệt đối sẽ không ở chung với mấy người."

Cứ như vậy, Thẩm Từ Âm rời khỏi Nam thành, nơi cô đã sống suốt mười bảy năm để đến Ninh Xuyên, một thành phố xa lạ và mới mẻ đối với cô.

Thẩm Giang mất rất nhiều công sức để xin cô vào trường trung học Ninh Xuyên, dù không nói ra nhưng Thẩm Từ Âm biết, một người coi trọng thể diện như ông vẫn có kỳ vọng rất lớn về điểm thi đại học của cô.

Nhưng cô nỗ lực học tập không phải vì Thẩm Giang, mà là vì chính mình.

Thẩm Từ Âm vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu cô gặp Ngôn Chiêu.

Lúc đó cô mới chuyển đến được nửa tháng, còn chưa quen với mọi thứ xung quanh. Các bạn trong lớp đã có nhóm chơi của riêng mình, muốn vượt qua ranh giới và hòa nhập vào đó đòi hỏi rất nhiều nhiệt huyết và sự chủ động.

Nhưng cô lại không phải kiểu người giỏi giao tiếp, muốn xây dựng mối quan hệ thân thiết với cô, vậy thì đối phương chắc chắn phải là người chủ động.

Bởi vậy nên dù đã nhập học từ lâu nhưng cô vẫn một thân một mình.

Một ngày nọ, sau giờ học, khi Thẩm Từ Âm đang đi vệ sinh thì nghe thấy loáng thoáng tiếng trò chuyện của mấy cô bạn bên ngoài:

"Cậu có đi xem trận đấu bóng rổ hôm nay không?"

"Lớp nào đấu với nhau thế?"

"Lớp 8 với 16."

"Lớp 16 á? Ngôn Chiêu có vào sân không?"

"Hình như không, nghe nói vết thương của cậu ấy mới khỏi."

"Haiz." Cô bạn thở dài thất vọng, lập tức hết hứng: "Cậu ấy không lên sân thì còn gì hay nữa?"

"Lớp 8 cũng có trai đẹp mà đúng không? Đi mà, cứ coi như đi cùng mình thôi."

Tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần, Thẩm Từ Âm ra khỏi buồng vệ sinh, rửa tay rồi quay lại lớp học.

Tiết thể dục buổi chiều được dùng để tổ chức thi đấu bóng rổ, hầu như các bạn trong lớp đều đi hết. Thẩm Từ Âm không có hứng thú, lấy một tờ đề ra làm vội vàng, đến lúc chấm bài mới phát hiện bút đỏ đã hết mực, ruột bút cũng không còn, cô bèn xuống tầng đi ra canteen mua đồ.

Tiếng ồn ào vang khắp sân thể dục, chỉ có lác đác vài học sinh ở canteen. Thẩm Từ Âm dạo qua các kệ, lấy ruột bút đỏ, tiện thể lấy thêm một số thứ khác.

Có mấy nam sinh đi vào canteen, mở tủ lạnh lấy nước uống, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng lọt vào tai cô.

"Cậu không định vào sân thật à?"

"Không." Giọng nói của nam sinh trả lời dễ nghe đến không ngờ, pha chút thờ ơ.

"Lớp 8 lần này khí thế hừng hực, muốn tìm cậu báo thù, cậu không đấu thật à?"

Nam sinh vẫn nói với giọng thờ ơ: "Người muốn tìm tôi báo thù nhiều lắm, không rảnh."

Món khoai tây chiên mà Thẩm Từ Âm thích nhất đã hết sạch, cô đi một vòng, ngẩng đầu lên thì thấy trên kệ hàng cao nhất còn sót lại một túi cuối cùng.

Cô nhón chân lên lấy, thử vài lần đều không thành công, đầu ngón tay vẫn cách kệ hàng một khoảng nhỏ.

Nhìn quanh bốn phía cũng không có thứ gì để cô đứng lên được. Thẩm Từ Âm hơi thất vọng, vừa định bỏ cuộc thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người mang theo hơi thở mát lạnh.

Cô cúi xuống, đầu tiên là nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng nõn, sau đó đến bàn tay đang cầm lon Coca, ngón tay thon dài đè lên nắp khoen. Nhìn lên trên là cánh tay hiện rõ cơ bắp, không quá đô nhưng vẫn mang lại cảm giác mạnh mẽ, ẩn giấu dưới ống tay áo sơ mi ngắn rộng rãi.

Ngôn Chiêu nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh mắt không chút ấm áp: "Muốn lấy cái này à?"

Thẩm Từ Âm không thích làm phiền người khác, đặc biệt là người lạ, cô mím môi nói: "Cảm ơn, tôi có thể tự lấy được."

Ngôn Chiêu nghe vậy thì cũng thôi, anh lùi lại nửa bước, nhưng không rời đi mà đứng dựa vào kệ, bất động nhìn cô.

Thẩm Từ Âm cảm giác như bị ánh mắt của anh nướng chín, cô quay sang hỏi: "Sao cậu không đi?"

Giọng điệu của anh lười biếng: "Tôi chỉ đang tò mò thôi, để xem với chiều cao của cậu thì với tới kiểu gì."

Thẩm Từ Âm muốn nói cô cao tận 1m68, nhưng chợt nhận ra cậu bạn này còn cao hơn mình hẳn một cái đầu, giữa hai kệ hàng chật chội, anh gần như che khuất nguồn sáng từ bên ngoài.

Vì đã thử trước đó nên cô biết mình hoàn toàn không có đủ khả năng với tới, nhảy nhót trước mặt một người lạ cũng đủ mất mặt rồi, Thẩm Từ Âm dứt khoát từ bỏ: "Tôi không cần nữa."

Cô quay người định rời đi, chợt bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Ngôn Chiêu đứng thẳng dậy, lấy gói khoai tây chiên xuống đặt vào tay cô, lại cười một tiếng: "Sao phải cứng đầu thế."

Hồi ức dần hòa nhập với khung cảnh trước mắt, Thẩm Từ Âm hoàn hồn. Cách đó không xa, Phương Nhuế Gia đang đứng ở một quán ven đường vẫy tay với cô:

"Muốn ăn không? Thịt xiên nướng?"

Thẩm Từ Âm đi tới chọn vài xiên, mở wechat lên chuẩn bị thanh toán thì đầu khung chat chợt xuất hiện một ảnh đại diện lạ, là Ngôn Chiêu.

"Bạn đã thêm đối phương, bây giờ hai bạn có thể bắt đầu trò chuyện."

Sau khi tốt nghiệp, cô đã đổi sang điện thoại lẫn số mới, tất cả các liên hệ cũ đều bị mất hết. Về sau cô cũng không thêm lại toàn bộ, bao gồm cả Ngôn Chiêu.

Lúc đó hai người đã chia tay, việc thêm lại có vẻ không cần thiết cho lắm.

Bởi vậy, hai người cứ thế mất liên lạc cho đến chiều hôm nay.

Buổi chiều ở bệnh viện thú y, khi Ngôn Chiêu chuẩn bị rời đi, Thẩm Từ Âm nói: "Cảm ơn."

Anh dừng bước, quay đầu lại.

"Tay anh." Cô nhìn vết bầm tím ghê người trên mu bàn tay trắng nõn của anh, cú va chạm vừa rồi chắc chắn không nhẹ: "Tốt nhất là anh nên bôi thuốc đi."

Cô nói thêm theo phản xạ: "Tôi có thể trả tiền thuốc men."

Nói xong, cô mới nhận ra lời nói của mình có gì đó sai sai.

Những năm qua, cô đã quen với việc sống có qua có lại. Nếu ai đó giúp cô, cô sẽ cố gắng trả ơn, ngay cả khi phải hy sinh một chút về mặt kinh tế, tóm lại không nợ ân tình là tốt nhất.

Nhưng cô đã quên, thứ mà đại thiếu gia Ngôn Chiêu không thiếu nhất chính là tiền, vậy nên hành động của cô chẳng khác nào ném đá vào ao bèo.

Đúng như cô dự đoán, hai người rơi vào trạng thái im lặng.

Thẩm Từ Âm vừa định chuyển chủ đề thì nghe thấy anh trả lời: "Trả tiền thế nào?"

Cô hơi ngạc nhiên với đáp án này, nhưng vẫn trả lời: "Anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi sẽ quét mã WeChat hoặc Alipay của anh."

Ngôn Chiêu cười nhẹ: "Tôi phải mua đã thì mới biết hết bao nhiêu tiền, nhưng giờ tôi phải đi rồi."

Ý là không thể giải quyết chuyện này ngay được.

Thẩm Từ Âm do dự một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta thêm WeChat đi, hết bao nhiêu thì nói với tôi một tiếng, tôi chuyển trả anh, hoặc là tôi cho anh số điện thoại...."

Ngôn Chiêu lấy điện thoại ra, nói ngắn gọn: "Mã."

Trông anh có vẻ đang rất vội, Thẩm Từ Âm cũng không nghĩ nhiều, đưa mã WeChat cho anh quét. Anh cúi đầu thao tác một lúc rồi nói: "Được rồi."

Ai có thể ngờ rằng sau một thời gian dài kể từ khi chia tay, họ lại thêm WeChat một lần nữa dưới hoàn cảnh như vậy.

Thẩm Từ Âm vẫn cảm thấy mình nên giải thích: "Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã đổi cả máy lẫn số điện thoại, cái này không phải là số điện thoại trước đây đâu."

"Tôi biết."

"...... Anh cũng đổi à?"

Ngôn Chiêu cúi đầu, cảm xúc không rõ ràng: "Không."

Đêm rất lạnh.

Thẩm Từ Âm cầm điện thoại thanh toán, đầu bên kia Wechat, Ngôn Chiêu vẫn không gửi tin nhắn tới, có lẽ là do anh không hề mua thuốc, hoặc cũng có lẽ là do anh đổi ý không cần cô trả tiền nữa.

Cô nhét điện thoại vào túi, ngồi bên lề đường với Phương Nhuế Gia. Hai người chậm rãi ăn xong xiên thịt nướng rồi bắt tàu điện ngầm về nhà.

Ánh đèn đường cũ kỹ trong khu dân cư lờ mờ chiếu sáng. Cô vặn chìa khóa mở cửa, nhấn nút bật công tắc, ánh sáng trong phòng khách lập tức xua tan đi bóng tối. Cô ngả người xuống ghế sofa, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, mơ hồ cảm thấy ánh sáng trong phòng nhấp nháy, trước mắt cứ tối rồi lại sáng.

Lần này, thời gian tối kéo dài hơn so với lần trước.

Điều này khiến cô chắc chắn rằng bóng đèn đã bị hỏng, có lẽ xảy ra vấn đề từ trước khi cô chuyển đến, nhưng chủ nhà cũng không nói với cô.

Cô ngồi dậy, suy nghĩ một lúc rồi lại nằm xuống.

Thôi, tạm thời cứ để vậy đi, lúc nào rảnh thì sửa.