Tri Bỉ

Chương 15



Nghỉ đông qua đi, Bạch Dịch bắt đầu phát dục, rất nhanh cao hơn Lộ Già nhiều.

Lộ Già sản sinh nghi vấn đối với chiều cao của mình.

Bình tĩnh mà xem xét, kì thật cậu không thấp, là do Mục Ôn Nhiên cao quá thôi. Mục Ôn Nhiên cao m89, Lộ Già đứng cạnh y, như đứa trẻ con đứng cạnh người lớn, thêm vào Lộ Già có một đôi mắt to tròn cặp lông mi dài cong vút, nhìn càng nhỏ tuổi hơn.

Đêm giáng sinh hôm ấy hai người nói rõ một số chuyện xong, Lộ Già vẫn cảm thấy Mục Ôn Nhiên coi cậu như một cậu nhóc.

Buổi trưa từ kí túc xá đi ra, Lộ Già rất nghiêm túc hỏi: “Thỉnh anh đặt em ngang hàng với anh.”

Mục Ôn Nhiên nghe vậy liền dừng bước, cúi đầu nhìn mũi chân, nói: “Được.”

Lộ Già: “…”

Mục Ôn Nhiên không dám đùa quá trớn, dạo này Lộ Già thường vờ giận hờn, ví như lúc này, cậu không quay đầu liền đi thẳng, đi được mấy bước, thấy Mục Ôn Nhiên không đuổi theo, liền dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Anh có đi hay không?”

Mục Ôn Nhiên đi tới, Lộ Già lại bắt đầu: “Anh biết rõ ý của em không phải thế, ý của em là gì anh không biết ư? Em thấp lắm à? Em thấy tàm tạm mà… anh cứ cười miết là thế nào hả, em đang nghiêm túc nhé, anh nghiêm túc chút đi Mục Ôn Nhiên.”

Mục Ôn Nhiên xoa xoa đầu cậu: “Cấp ba còn có thể cao thêm nữa.”

“Anh xem anh cứ coi em là trẻ con mãi, em đã 15 rồi.”

“Đâu có nói coi em là trẻ con đâu.” Lộ Già vốn đi đằng trước, Mục Ôn Nhiên đột nhiên nổi ý xấu, kêu một tiếng: “Bảo bảo?”

Lộ Già sửng sốt vài giây mới bừng tỉnh, lui về sau hai bước, “Em không có ý đó!”

“Ừm.” Mục Ôn Nhiên nhàn nhạt đáp, sau đó vạch trần, “Xấu hổ.”

Lộ Già ôm đầu: “Anh cố ý!”

“Anh?” Mục Ôn Nhiên chỉ chỉ mình, cười, “Không có.”

Mắt thấy sắp tới lớp, Lộ Già bỏ chạy: “Em không chơi với anh nữa, em về lớp.”

Cậu ngạc nhiên lắm luôn, Mục Ôn Nhiên lại học được trêu đùa kìa! Quan hệ bạn bè chỉ còn cách một bước là tới.

Lộ một nắm cực kì dễ thoả mãn.

Mục Ôn Nhiên lên 12, theo lý mà nói việc học sẽ rất nặng, nhưng đến giờ nghỉ trưa, y vẫn về kí túc xá.

Lộ Già sợ mình quấy rầy chuyện học hành của y, còn cố ý hỏi như vậy không sao chứ.

Mục Ôn Nhiên trả lời: “Cần học gì ôn gì anh đều sẽ làm, không cần thiết phải ngồi tịt trong lớp làm gì.”

Lộ Già vì thế lấy làm kiêu ngạo, không đợi cậu kiêu ngạo xong, Mục Ôn Nhiên hỏi ngược lại: “Vậy còn em thì sao?”

“… bài tập đều hoàn thành đúng hạn nha, ca ca.”

Vừa nghe liền biết là nói dối.

Dù vậy, Lộ Già vẫn cảm thấy thời gian nghỉ trưa quý giá, nên bắt đầu giám sát Mục Ôn Nhiên ngủ trưa.

“Anh ngủ, em ngồi bên cạnh nhìn.” Lộ Già trừng mắt thật lớn, “Không sao đâu em không buồn ngủ.”

Kết quả thường là Lộ Già dựa vào tường ngủ gật, Mục Ôn Nhiên đỡ cậu nằm xuống gối.

Vì thế Lộ Già sâu sắc kiểm điểm bản thân, buổi tối làm bài tập từ sớm, chín giờ liền đi ngủ, giữa trưa ngày hôm sau tinh thần phấn chấn khoe với Mục Ôn Nhiên: “Đến đây nào! Em đảm bảo hôm nay không ngủ!”

Mục Ôn Nhiên: “Nằm chen một chút có thể nằm hai người.”

Lộ Già: “Không được, hôm nay em sẽ giám sát anh ngủ!”

Phương Nhận cũng tranh thủ nghỉ trưa mò về nghỉ, trưa nay, anh thấy Lộ Già ngồi trên ghế, chống cằm nhìn chằm chằm Mục Ôn Nhiên, tò mò quan sát dáng ngủ của Mục Ôn Nhiên.

“Lộ Già.”

Lộ Già nghe tiếng quay đầu, ngẩng lên nhìn.

“Sao em không gọi Mục Ôn Nhiên là ‘ca’?” Phương Nhận nhớ trước đây Lộ Già luôn miệng gọi anh của em anh của em cơ.

“Mục Ôn Nhiên.” Lộ Già gọi một lần, nói xong liền lén lút cười, đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm, ngọt xì xì, “Gọi tên nghe thân thiết hơn, tên anh ấy không hay à?” Sau đó tự trả lời luôn, “Em thấy dễ nghe lắm luôn.”

Phương Nhận ‘ôi chao’ một tiếng, thấy nụ cười trên mặt thiếu niên, quỷ thần xui khiến, hỏi: “Vậy anh thì sao?”

“Hả?”

Phương Nhận cười cười: “Tên của anh.”

Lộ Già toan mở miệng, phía sang vang lên tiếng nói.

“Lộ Già.”

Lộ Già quay đầu, thấy Mục Ôn Nhiên đã tỉnh: “Làm ồn đến anh à?”

“Không có.” Mục Ôn Nhiên ngồi dậy, ánh mắt rơi xuống người Phương Nhận, Phương Nhận kiên trì đấu mắt với y vài giây.

Khi xuống lầu, Mục Ôn Nhiên nói: “Tuần sau anh ở lại lớp ôn bài.”

Lộ Già giơ tay Ok, “Vậy buổi trưa em ăn cơm với Bạch Dịch xong liền về nhà.”

“Em cũng nên ôn tập đi.”

Lộ Già lập tức lảng sang chuyện khác: “… sắp đến giờ rồi, chúng mình nhanh đi thôi!”

Chớp mắt trời đã vào hè, Bạch Dịch và cô bạn gái chia tay triệt để.

Lúc nghe được tin này, Lộ Già không tin, còn hỏi Bạch Dịch: “Em đùa à?”

Bạch Dịch trừng mắt: “Thật.”

“Không thấy em up tus bày tỏ gì hết á.”

“Chia tay mà thôi, có gì mà phải đăng lên.”

Lộ Già vỗ vỗ lưng Bạch Dịch, thở dài:”Lớn rồi a.”

Bạch Dịch: “… Anh cút cho em.”

So với trước kia, Bạch Dịch nội liễm hơn hẳn, giống như cao lên thì tính cách sẽ trưởng thành hơn ấy, khiến Lộ Già hâm mộ không thôi.

Mấy ngày trước khi bắt đầu thi tốt nghiệp trung học, Mục Chương Thành rốt cuộc về nhà một lần, ông đã lên kế hoạch cho Mục Ôn Nhiên rồi, cho y xuất ngoại học đại học, đến năm thứ tư có thể tới công ty thực tập, từ từ tiếp nhận công việc của công ty.

Từ đầu tới đuôi, ông không hề hỏi đến ý kiến của Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên đã quen từ lâu, nghe ông nói xong, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không đi.”

Mục Chương Thành cau mày hỏi: “Con nói cái gì?”

“Không đi.”

“Ta đã tìm người lo liệu, con không cần thi đại học, ở nhà chờ tin là được.” Mục Chương Thành hỏi y, “Con còn cái gì mà không biết đủ nữa?”

Mục Ôn Nhiên: “Con sẽ không đi.”

Bàn tay Mục Chương Thành nâng lên rồi lại hạ xuống, hai cha con họ thật sự rất ít khi trò chuyện, muốn kiếm lí do xử phạt con trai cũng khó.

Mục Ôn Nhiên đứng dậy, Mục Chương Thành lại chất vấn: “Còn chưa nói xong con định đi đâu?”

“Người có thể thử liên hệ Mục Ôn Thừa, hỏi nó có nguyện ý đi hay không.” Mục Ôn Nhiên không lộ ra biểu cảm gì, ngữ khí bình thản, “Nói chung con sẽ không đi.”

Mục Chương Thành bị tức đến thở hổn hển, gọi với theo: “Con phải đi!”

Ngày hôm sau Mục Ôn Nhiên tránh nặng tìm nhẹ nói chuyện này cho Lộ Già nghe, Lộ Già chỉ biết Mục Ôn NHiên không muốn đi nước ngoài, cậu là đứa không có tí nguyên tắc nào, Mục Ôn Nhiên nói gì liền nghe đó, Mục Ôn Nhiên không muốn đi vậy thì nhất định là có lí do rồi, cậu liền toàn lực hùa theo, nói: “Vậy thì không đi nữa.”

Mục Ôn Nhiên khẽ cười: “Vậy thì nghe em.”

“A? Em nói đâu có tính.” Lộ Già sờ đầu một cái, lại nói tiếp, “Nhưng em đứng về phía anh.”

Mục Ôn Nhiên chạm vào rái tai ai kia: “Được.”

Mấy ngày ấy, tâm trạng Mục Ôn Nhiên không được tốt lắm, y với Mục Chương Thành không có cách nào câu thông, nếu như có thể, y cũng chẳng muốn giao tiếp với Mục Chương Thành làm gì.

Sáng sớm thứ bảy, Lộ Già đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, Mục Ôn Nhiên mở cửa, cậu nhón chân kéo đầu Mục Ôn Nhiên xuống, ấn lên vai mình: “Nếu anh mệt mỏi, bả vai em cho anh mượn đấy.”

Mục Ôn Nhiên vì thế cười suốt cả sáng, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó tức giận của Lộ Già, y càng buồn cười hơn.

“Anh có thể đừng cười được không hả, có gì hay mà cười? Trong phim đều diễn như thế mà… Mục Ôn Nhiên! Anh nhìn em! Nhìn em này! Không cho anh cười!” Lộ Già vừa thẹn vừa giận, quẳng luôn gối ôm đi.

“Ừ, anh nhìn em.” Mục Ôn Nhiên chống cằm, trong mắt đong đầy ý cười.

Lộ Già nhụt chí, ngồi xuống ghế sô pha: “Thôi, anh cười là tốt rồi.” Nói xong, vỗ vỗ hai má, chỉnh đốn lại tâm tình, quay đầu dùng ánh mắt lấp lãnh nhìn Mục Ôn Nhiên.

Trong mắt Lộ Già như giấu triệu vì sao, khoé miệng cong cong hướng lên trên, lộ ra đôi lê xoáy ngọt ngào.

Ánh mắt Mục Ôn Nhiên trở nên ôn nhu, giơ tay xoa xoa tóc Lộ Già.

Y chưa từng vì bản thân tranh thủ cái gì, không có ham muốn không có ý chí, chỉ tạm bợ mà sống qua ngày. Nhưng Lộ Già đang ở đây, Mục Ôn Nhiên không muốn đi bất cứ chỗ nào.

Kết cục của câu chuyện này, vẫn phải do Mục Hiển – chú hai của Mục Ôn Nhiên can thiệp.

Cuối cùng, trên tờ đơn điền nguyện vọng thi đại học của Mục Ôn Nhiên, là tên một trường đại học nổi tiếng.

Theo như lời Mục Hiển nói, Mục Ôn Nhiên rất thông minh, không cần phải ra nước ngoài mạ vàng, nếu như học trong nước hai năm, Mục Chương Thành cảm thấy không ổn, thì sẽ thương lượng tiếp.

Mà trong lòng Mục Hiển rất rõ ràng, chuyện này đã quyết định xong, anh cả sẽ không hỏi tới nữa, còn Mục Ôn Nhiên… Mục Hiển hiểu tương đối về đứa cháu trai này, hiện tại chưa đủ lực phản kháng Mục Chương thành, thế nhưng đôi ba năm nữa xem… khó mà nói trước được.

Trước khi thi tốt nghiệp trung học một ngày, Lộ Già nhắn tin cho Mục Ôn Nhiên: [Làm sao bây giờ!! Em hồi hộp quá!!!]

Mục Ôn Nhiên: [Em căng thẳng cái gì?]

Lộ Già: [Em căng thẳng thay anh á!]

Mục Ôn Nhiên: […]

Thi đại học qua đi, chính là kỳ thi vào lớp 10.

Lộ Già phát huy tốt hơn bình thường, Bạch Dịch hơi chênh lệch một chút, nhưng vẫn đủ điểm đỗ vào cấp ba.

Qua hết nghỉ hè Lộ Già lên lớp 10, còn Mục Ôn Nhiên cũng sẽ đi học đại học.

Trưởng thành giống như chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt, chớp một cái thôi, Lộ Già liền chuẩn bị bước vào tuổi mười sáu.