Tri Bỉ

Chương 16



Phần lớn đỗ cấp ba Nam tương đều là nhóm học sinh từ trường cấp hai trực thuộc.

Lộ Già với Phùng Vũ Sầm bị phân vào cùng một lớp, Bạch Dịch lại học một lớp khác, buổi trưa ba người sẽ thỉnh thoảng tụ lại cùng nhau ăn cơm.

Từ khi Bạch Dịch cao lên một cái, nhan giá trị tăng lên không ít, rất được nữ sinh yêu thích.

Lộ Già vốn tưởng Bạch Dịch sẽ kiếm bạn gái mới rất nhanh, thế nhưng khai giảng một tháng có dư, Bạch Dịch lại chẳng chút động tĩnh gì.

Tinh thần hóng hớt không chịu nổi, Lộ Già hỏi Bạch Dịch tại sao không quen bạn gái, Bạch Dịch lại hỏi ngược: “Vậy sao anh không tìm bạn gái?”

Lộ Già: “Anh còn nhỏ.”

Năm nay mới vừa tròn mười lăm tuổi Bạch Dịch: “…”

Ngược lại Phùng Vũ Sầm thích một đàn anh trên một lớp, mỗi lần đi sân thể dục gặp được đều làm lơ, buổi trưa thấy Lộ Già cùng Bạch Dịch cũng không chào hỏi, nói là sợ học trưởng hiểu lầm.

Bạch Dịch cười nhạo, ôm vai Lộ Già: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Phùng Vũ Sầm giơ ngón giữa lên, cũng đá Bạch Dịch một cái.

Bạch Dịch nhe răng nhếch miệng: “Em nói này… hai người có âm mưu gì, sao không thấy hai người đánh nhau bao giờ, chỉ quay ra đánh em?”

Lộ Già giơ tay tỏ ý vô tội: “Anh quen thế.”

Phùng Vũ Sầm bắt chước cũng giơ tay: “Tớ học theo Lộ Già.”

Bạch Dịch: “…”

Trường đại học của Mục Ôn Nhiên cách nhà khá xa, gần như ra đến ngoại thành, không tránh khỏi phải ở trọ, chương trình học của năm nhất lại rất nhiều, chủ nhật có về được hay không thì khó nói.

Cuối tuần, Lộ Già nằm trên giường rảnh rỗi, nghĩ tới lâu lắm rồi không gặp Mục Ôn Nhiên, quyết đoán cầm sách đi ra ngoài, ngồi trên xe bus cậu mới nhớ ra mình còn chưa hỏi Mục Ôn Nhiên xem y có ở trường hay không.

Lộ Già đứng ở cửa trường học lắc đầu thở dài: “Thất sách a thất sách.”

Bấm số Mục Ôn Nhiên, Lộ Già liền cười rào đón: “Alo? Ca ca.”

Mục Ôn Nhiên: “…”

Mục Ôn Nhiên: “Làm sao vậy?”

Lộ Già: “Hiện giờ anh đang ở đâu thế?”

Mục Ôn Nhiên im lặng một hồi, hỏi: “Em tới trường anh?”

Nụ cười trên môi sắp không kìm được nở rộ: “…Không có đâu.”

Sau mười phút, Lộ Già bị Mục Ôn Nhiên mang vào trường.

Mục Ôn Nhiên: “Tới thì tới, giấu cái gì?”

“Chẳng may anh không ở trường, thế thì em chẳng phải rất túng túng sao.” Lộ Già sóng vai cùng bước.

Đi một lát, Mục Ôn Nhiên hỏi: “Trong balo mang cái gì?”

Lộ Già rụt cổ, đáp: “Bài tập.”

Mục Ôn Nhiên dừng bước: “Hôm nay là chủ nhật.”

Lộ Già gật đầu: “Em biết mà, cho nên mới chạy tới trường anh cầu viện.”

Mục Ôn Nhiên nhìn chằm chằm Lộ Già một lát, ánh mắt không phân rõ tâm tình của y khiến người đối diện cảm thấy không thoải mái, còn Lộ Già thì ngược lại, bị nhìn quen rồi, nhưng bởi còn chưa làm xong bài tập mà chột dạ, cho nên không dám nhìn thẳng Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên thu tầm mắt lại, quay người đi một hướng khác.

Lộ Già kinh hoảng, vội đuổi theo: “Anh muốn đưa em về làm bài tập à?”

“Đưa đi đâu?”

“Về phòng ý.”

Mục Ôn Nhiên vỗ đầu cậu: “Đi thư viện.”

Lộ Già đau khổ: “Thật sự muốn làm bài tập ạ.”

Trọn một buổi trưa, Lộ Già bị bài tập toán nhấn chìm, viết viết vẽ vẽ đến nỗi đầu óc dính như hồ dán, còn một để cuối cùng, nghĩ mãi cũng không giải ra được.

Mục Ôn Nhiên chống cằm nhìn cậu, Lộ Già càng làm mày càng nhíu lại, cuối cùng dùng ánh mắt cầu viện Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên hé miệng, Lộ Già tha thiết chờ đợi.

Mục Ôn Nhiên: “Làm sao không khóc?”

Lộ Già: “…”

Lộ Già: “Bởi vì em đã mười sáu tuổi rồi.”

Mục Ôn Nhiên: “Ồ.” Cầm tờ giấy nháp, viết vài nét bút, “Tính như thế này.”

Lộ Già: “… Em có thể cảm tạ ngài.”

Rời khỏi thư viện, hai người đi căn-tin. Căn-tin đại học lớn hơn của cấp ba rất nhiều, Lộ Già vòng mấy vòng liền, cũng chưa quyết định được ăn món gì. Mục Ôn Nhiên vẫn luôn đi theo phía sau, cậu vừa quay lại liền giật mình, lắp bắp hỏi: “Ăn, ăn cái gì giờ?”

“Tự chọn.”

Rốt cuộc gọi xong đồ ăn, bưng ra chỗ ngồi, Lộ Già vừa ăn vừa hỏi: “Bình thường anh có cùng bạn cùng phòng đi ăn không?”

Mục Ôn Nhiên nhìn sang: “Không.”

“À, thế là anh chỉ đi một mình.” Lộ Già và một miếng cơm, bất thình lình ghé sát vào Mục Ôn Nhiên, “Anh không thể cười nhiều hơn à?”

Khoé miệng Mục Ôn Nhiên nhếch lên tạo một độ cong.

Lộ Già ngậm thìa, vỗ tay, miệng ú ớ: “Đúng đúng đúng.”

Mục Ôn Nhiên lấy chiếc thìa ra: “Ăn cơm tử tế vào.”

Đến lúc phải về, Mục Ôn Nhiên cùng chờ xe với Lộ Già tại bến.

Mãi đến khi xe bus đến chỗ khúc quanh, Lộ Già mới quay đầu nói: “Hôm nay em không phải vì bài tập mới đến tìm anh.”

Xe bus dừng lại ngay bên cạnh, Lộ Già giơ tay vẫy: “Chỉ vì muốn gặp anh thôi.”

Cửa xe đóng lại, Mục Ôn Nhiên bật cười.

Lộ Già lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, nghĩ gì nói nấy.

Cậu nói cậu muốn gặp y, nên bắt xe tới.

Trong nửa năm này, Lộ Già thỉnh thoảng sẽ tới trường Mục Ôn Nhiên dạo chơi, có khi còn chui vào giảng đường, nghe giảng, nghe chưa hết tiết đã lăn ra ngủ.

Bạch Dịch vẫn cứ không kiếm một cô bạn gái mới, nghe nói nyc muốn hai người quay lại, bị nó từ chối, Phùng Vũ Sầm thì lại tu thành chính quả, bắt được tâm học trưởng.

Hôm thi học kì, Lộ Già chạm mặt Phương Nhận.

Thời gian bắt đầu thi là chín giờ sáng, tám giờ Lộ Già ra khỏi cửa, lên xe bus lại nghe tiếng ai đó gọi tên, liền quay đầu lại tìm.

“Mấy tháng không gặp lơ anh luôn?” Phương Nhận mỉm cười chào hỏi cậu, Lộ Già đi tới ngồi ghế bên, “Không phải vậy.”

Phương Nhận thay đổi kiểu tóc, cũng không mặc đồng phục cấp ba, mới đầu nhìn Lộ Già quả thật không nhận ra.

Phương Nhận vừa nhìn đồng phục trên người Lộ Già, liền biết cậu trực thăng, cười nói: “Trường anh học cách trường em không xa, Hùng Nam Nhạc cũng học ở đó.” Hùng Nam Nhạc chính là Hùng ca.

Lộ Già xuống xe trước, trước khi đi Phương Nhận nói: “Rảnh rỗi sẽ tới tìm em chơi.”

Lộ Già biết đây chỉ là lời khách sáo, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ.”

Cậu thích kết giao bạn mới, cho nên không hiểu nổi vì sao Mục Ôn Nhiên lại chịu được cô độc một mình.

Một người quá cô đơn.

Tết đến, theo thường lệ Lộ Già sẽ tới nhà ông bà nội, bị họ hàng từng người hỏi han quan tâm, rồi hỏi tới tình huống nhà cậu mợ hiện tại, Lộ Già lựa mấy vấn đề không quá quan trọng trả lời, còn lại đều là cười trừ.

Ông bà nội không phải chỉ có mình đứa cháu này, càng không phải đứa cháu thân quen nhất. Cháu trai tới nhà người khác sinh sống, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh đôi chút khoảng cách, theo tuổi tác Lộ Già tăng dần, ông bà nội càng ngày càng đối xử với cậu như một vị khách.

Mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng Lộ Già hiểu rõ, cậu có được nhiều lắm rồi, cần phải thấy đủ.

Tối hôm ấy liền trở lại Bạch gia, Lộ Già rửa mặt xong leo lên giường nằm, gọi điện thoại cho Mục Ôn Nhiên.

Điện thọai thông, Lộ Già liền nói: “Em vừa về, mai sẽ tới tìm anh.”

“Ừm.”

“…” Lộ Già xoay người nằm nghiêng, hàng mi tinh tế khẽ run rẩy, “Vậy mai em ăn sáng xong liền đi.”

“Đang khóc sao?”

Lộ Già ngẩn ra: “Không có ạ.”

“Ừm.” Mặc dù nghe qua điện thoại, thanh âm Mục Ôn Nhiên có chút khác giọng thực, nhưng vẫn có thể nghe ra sự ôn nhu trong đó, tựa như lời thầm thì, có lẽ chính bản thân y cũng không nhận ra điều này, chỉ thuận theo bản năng nói tiếp: “Vậy thì tốt.”

Lộ Già nằm trên giường lăn qua lăn lại, thầm nghĩ sao giọng nói Mục Ôn Nhiên lại dễ nghe đến như vậy, trái tim muốn tan chảy luôn rồi.

Lộ Già đưa tay ôm ngực, một lúc mới nhớ ra mình đang nói chuyện điện thoại, lại vội vàng cầm điện thoại lên nói: “Sao anh lại nghĩ em đang khóc?”

Mục Ôn Nhiên không thể nói rõ được lí do, đó chỉ là cảm giác của y.

Ở quê nhà, y đã quen với việc nghe lời đoán ý, mà dần dà y đều lựa chọn không quan tâm tới cảm xúc của người khác, không cùng tham dự, nhưng hiện tại người đang nói chuyện với y là Lộ Già, nghe được trong giọng nói ấy có điểm khác lạ khiến y muốn biết.

Thấy Mục Ôn Nhiên không nói gì, Lộ Già chủ động nói: “Anh cả nghĩ quá rồi, em lớn rồi sẽ không khóc đâu.”

Nghe cậu khẳng định chắc chắn như vậy, Mục Ôn Nhiên chỉ tùy ý ừ một tiếng đáp lại.

“Anh không tin em?” Lộ Già như chém đinh chặt sắt mà nói, “Em khẳng định không khóc, nếu mà anh thấy em khóc, thì em chính là chó con!” Cậu chơi trò khôn vặt, anh thấy cậu khóc thì mới được tính.

Nhưng mà sự thật chứng minh, Lộ Già quả thật có thiên phú tự đánh mặt, chỉ mấy tháng sau, cậu liền thành ‘chó con’.