Tri Bỉ

Chương 41



“Anh yêu em.” Mục Ôn Nhiên vừa nói, hơi đứng dậy hôn lên môi Lộ Già.

Ba từ kia dội thẳng vào trong tim Lộ Già, khiến cậu không kịp né tránh.

Hàng mi run rẩy, một giọt nước mắt liền rơi.

Nụ hôn chỉ kéo dài ngắn ngủi trong hai giây, không giống như hôn càng tựa như động viên.

Lộ Già đưa tay lau nước mắt, mang theo giọng mũi mềm mại hỏi: “Anh làm gì đó?”

“Hôn em.”

Lộ Già cười miễn cưỡng, quay đầu qua bên, nói: “Anh không thể…”

Mục Ôn Nhiên không hỏi tại sao, y chỉ nắm tay Lộ Già, ngón cái vuốt ve từng đốt ngón tay trong lòng mình: “Nhưng mà anh yêu em.”

Nước mắt vốn đã ngừng rơi không biết tại sao lại tiếp tục trào ra, Lộ Già cúi đầu ủ rũ. Cứ như cậu không có cách nào nghe từ yêu này từ Mục Ôn Nhiên vậy, cái từ đó ngọt ghê gớm, ngọt ngào khiến trong lòng cậu mỏi.

Khóc xong đôi mắt xon xót, Lộ Già lặng lẽ nhắm mắt lại, sau đó liền bị Mục Ôn Nhiên hôn.

Lộ Già mở mắt giả vờ bình tĩnh: “Anh lại hôn em.”

Mục Ôn Nhiên khẽ mỉm cười, không hề có thành ý mà nói: “Xin lỗi.”

Lộ Già thở dài, lòng phiền muộn: “Anh chớ có hôn trộm em.”

“Ừm.” Mục Ôn Nhiên nghịch ngón tay cậu, “Sẽ không.”

Lộ Già ngồi xuống ghế sô pha, thấy Mục Ôn Nhiên nhìn mình liền giải thích: “…Đứng lâu quá nên mỏi.”

Trong mắt đong đầy ý cười: “À.”

Nhìn cậu nhóc uỷ khuất nói dối, nước mắt còn vương trên mặt khiến Mục Ôn Nhiên chẳng đành lòng nói lời hung ác nổi, rõ ràng có nhiều biện pháp để buộc Lộ Già thừa nhận thích y, nhưng y lại lựa chọn cách ôn nhu nhất, ít mang tính ép hỏi nhất.

Nhẫn nại đến như vậy không hề giống y chút nào, Lộ Già luôn có thể khiến y lui từng bước một.

Trong mắt cậu còn ươn ướt, lông mi ướt nhẹp, như vừa gặp cơn mưa nhỏ, tâm tình hoàn toàn giấu đi.

Từ lúc y trả lời một từ “Phải” kia, cậu đã hiểu rõ lòng mình.

Y là một người trải đời như thế, làm sao sẽ không hiểu. Cặp mắt ấy thời thời khắc khắc dõi theo Mục Ôn Nhiên đã bán đứng bản thân cậu, trái tim cậu dường như cũng di động theo Mục Ôn Nhiên.

Lộ Già nói không thích y, lời vừa ra khỏi miệng lại làm mình khóc trước.

Lời Bạch Dịch nói tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai, như tiếng bánh răng cót ca cót két làm lòng người hoảng hốt. Lộ Già chưa từng vì bản thân mình mà lựa chọn, chỉ dựa theo bản năng trốn chạy.

Mục Ôn Nhiên không trách cậu, Lộ Già liền nghĩ vẩn vơ, sao lại thế được, người tốt như anh ấy, lại bị mình làm cho oan ức. Lộ Già giận bản thân, giận cực kì, trách cứ không thôi.

Yêu thích không phải chuyện dễ dàng gì, cậu sợ bản thân không cách nào bồi thường nổi.

Một lát sau, Lộ Già lí nhí nói: “Anh đừng có thích em…”

“Hử?” Mục Ôn Nhiên vẫn ôn nhu như vậy, Lộ Già lại nghe ra chút lạnh lùng ẩn chứa trong đó. Thật giống như nếu cậu lặp lại lần nữa, sự tình sẽ phát triển theo chiều hướng tồi tệ.

Lộ Già lúng túng không dám nói, bàn tay đang nắm lấy tay Mục Ôn Nhiên hơi siết lại, giống như sợ Mục Ôn Nhiên sẽ bỏ ra.

Mục Ôn Nhiên xích lại gần, cậu không dám động. Y nghiêng đầu, hô hấp phả vào cổ cậu, tiếp đó là bờ môi ấm áp, Lộ Già cảm giác như cổ mình sắp bị thiêu nóng, lại chẳng dám nhúc nhích.

Mục Ôn Nhiên rúc vào cổ Lộ Già, dường như bất đắc dĩ lại có điểm dung túng, kêu tên cậu.

Lộ Già bé ngoan đáp lời, tay còn giơ lên vỗ về lưng Mục Ôn Nhiên, gom góp đủ can đảm lặp lại câu trước: “Anh đừng có thích em… em không tốt chút nào.”

Mục Ôn Nhiên cảm thấy bản thân đối xử với Lộ Già cực kì nhân từ, thậm chí còn khiến Lộ Già lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mình. Y hiểu được nỗi khó xử trong lòng cậu, nhưng không có nghĩa y có thể nhường nhịn chuyện này mãi được.

Để trừng phạt, y khẽ cắn lên yết hầu Lộ Già.

Tranh thủ khi toàn thân Lộ Già cứng đờ, y ôm người vào lòng, gắt gao khoá lại. Lộ Già ngồi lên đùi y, cao hơn y một chút xíu.

Mục Ôn Nhiên ngửa đầu, ánh mắt băng lãnh sắc bén, khoé môi thấp thoáng nụ cười.

Lộ Già không thể dời mắt nổi, cậu dường như bị cố định ở nơi đó, biết mình dù làm cách nào cũng không trốn thoát nổi, hoặc có lẽ vốn cậu chẳng hề có ý nghĩ chạy trốn, cam tâm tình nguyện sa lưới.

Mục Ôn Nhiên sờ soạng từ bắp đùi đi dần lên, Lộ Già chưa từng thấy một Mục Ôn Nhiên như vậy, bọn họ chưa cũng chưa bao giờ có những hành động ám muội đến thế, hô hấp đan xen, cực kì phiến tình.

Lộ Già khép hờ mắt như đang ngủ, Mục Ôn Nhiên lúc đầu còn có chút tức giận, thấy dáng vẻ không chút đề phòng của cậu lại thấy tức cười. Ngón tay hơi dùng sức ấn xuống xương sống, Lộ Già chợt mở choàng mắt ra, ánh mắt tựa hỏi ‘anh làm gì đó’.

Một tên nhóc ngốc không sai được.

Mục Ôn Nhiên không nhịn được từng cái từng cái hôn lên gò má cậu, cảm xúc mềm mềm kia khiến tâm trạng khá hơn, bàn tay thả lỏng, không còn khoá chặt Lộ Già lại nữa.

Lộ Già cảm thấy mình phải từ chối quyết liệt hơn một chút, cần phải đẩy Mục Ôn Nhiên ra, thế nhưng cậu lại cúi đầu, ghé lên vai y: “Anh không thể như vậy.”

“Không thể làm gì?”

“….”

Lộ Già có chút nhụt chí, cậu không có cách nào có thể nói mấy lời nhẫn tâm, cậu sợ làm tổn thương trái tim Mục Ôn Nhiên. Mục Ôn Nhiên nếu vì cậu mà đau khổ, vậy thì tội lỗi của cậu quá lớn, cậu có thể sẽ tự trách một tuần lễ.

“Nhưng mà em lại không tốt.” Âm thanh kia lộ ra sự rầu rĩ, “…. chắc là vì khuôn mặt dễ nhìn một chút rồi.”

Mục Ôn Nhiên nâng đầu cậu lên, hỏi: “Em nói cái gì?”

Lộ Già: “Anh không thể bởi vì mặt em dễ nhìn mà thích em được.”

Mục Ôn Nhiên nhịn cười: “Em cả nghĩ quá rồi.”

Lộ Già: “…”

Lộ Già đẩy tay Mục Ôn Nhiên ra, đứng lên, ra vẻ trấn định nói: “Em nên về rồi.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.” Mục Ôn Nhiên không ngăn cậu, thậm chí còn tiễn cậu ra ngoài.

Cửa thang máy mở ra, Lộ Già bước vào, Mục Ôn Nhiên đột nhiên gọi: “Lộ Già.”

Lộ Già xoay người.

“Không trả lời cũng không sao.”

Mục Ôn Nhiên cười quá ôn nhu, Lộ Già nhìn mà hoảng hốt. Mãi đến khi thang máy dừng lại dưới lầu 1, bên tai vẫn văng vẳng câu nói kia.

Hình như cậu vẫn khiến Mục Ôn Nhiên chịu uỷ khuất. Gió thổi qua, cuốn lên sợi tóc, thần sắc có chút âm u.

Hôm sau tan làm, Lộ Già trở về Bạch gia.

Bạch mẫu thấy cậu về cực kì kinh hỉ, còn nói đùa nữa: “Nay mới ngày mấy mà đã phát lương rồi?”

Lộ Già: “Không ạ, con nhớ mọi người thôi.”

Bạch mẫu vui vẻ, nói với Lộ Già mấy câu rồi đi nhà bếp bận việc.

Bạch phụ đang xem ti vi, nhìn Lộ Già một chút rồi nói: “Rảnh rỗi thì về nhà chơi, mợ nhớ con đấy.” Ông chỉ nhắc tới Bạch mẫu, nhưng Lộ Già biết ông cũng hi vọng mình trở về. Vừa nãy cậu đứng nói chuyện với mợ, ông cứ hay liếc mắt về bên này.

Ba người ngồi quây quần bên bàn cơm, nói chuyện một hồi vẫn nhắc tới Bạch Dịch.

“Cậu mợ cũng không phải không đồng ý cho nó đi xa, nhưng con thấy thằng nhóc đó lỗ mãng ra sao đấy, đi ra ngoài chưa được bao lâu kiểu gì cũng bị bắt nạt.”

Lộ Già nghĩ tới mười mấy năm trước Bạch Dịch luôn cố ý khiêu khích mình, bị cậu đè xuống đánh bao lần, khi ấy Bạch Dịch thực sự quá ngốc, mà hiện tại lại không như vậy nữa rồi, ranh ma khôn khéo, không chút nào đáng yêu như trước cả. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, cậu vẫn dùng tất cả lời hay ý đẹp để khen Bạch Dịch.

Bạch mẫu thở dài: “Nó mà bằng một nửa con thôi thì tốt rồi, nếu không mợ còn lo lắng như này làm gì?”

Trong lòng Lộ Già nôn nao, miệng mấp máy nửa ngày cũng không nói lên lời.

Bạch mẫu lại nói tiếp: “Sáng nay nó gọi điện nói hai ngày nữa sẽ về, cũng không biết là hôm nào.”

Lộ Già cười gượng, coi như đáp lời/

Ăn xong cơm tối, Bạch mẫu giữ Lộ Già lại, cậu lắc đầu: “Mai con phải dậy sớm, ở bên kia gần chỗ làm hơn.”

Bạch mẫu gật đầu: “Cũng đúng, vậy con về ngủ sớm một chút đi, đừng để khuya quá.”

“Dạ.”

Lộ Già mở cửa, Bạch mẫu đột nhiên gọi cậu lại: “Lộ Già.”

“Con về đột xuất thế này có phải có chuyện gì rồi không? Mợ thấy tâm trạng con không tốt lắm, có phải trong công ty xảy ra chuyện?” Bạch mẫu lo lắng hỏi, “Có việc con phải nói với mợ, đừng giấu.”

Lộ Già hoảng hốt, cậu đã từng rất rất nhỏ, chỉ cao ngang eo của mơi, hiện tại lại phải cúi đầu để nhìn bà. Dường như bà gầy đi, cậu có thể thoải mái ôm trọn. Trước đây đều là bà mang cậu và Bạch Dịch, tay dắt tay ôm.

Bạch mẫu chợt đưa tay sờ sờ mái tóc Lộ Già, vừa có điểm vui mừng lại có chút sầu lo: “Con trai mợ lớn rồi, ở bên ngoài chắc chịu không ít khổ.”

Lộ Già mím môi, hé miệng cười, nắm lấy bàn tay Bạch mẫu nói: “Ngài nghĩ nhiều rồi, con rất tốt, hôm nay đến để ăn chùa thôi.”

Bạch mẫu oán trách liếc cậu: “Con với Bạch Dịch chả khác gì nhau, không chịu nói thật với mợ, mợ chẳng thể đoán nổi mấy đứa nghĩ gì.”

“Thật sự không có chuyện gì đâu.” Lộ Già vừa nói vừa vẫy tay chào Bạch mẫu, “Con đi đây.”

“Ừ đi đi.”

Bạch mẫu cười, Lộ Già nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mục Ôn Nhiên cũng đoán trước được tiểu kinh sợ bao này tối nay sẽ không tới, nhưng đối mặt với căn phòng trống trải trong lòng y vẫn cứ khó chịu. Không còn dáng vẻ dịu dàng như khi đối diện Lộ Già, y cau mày đi pha tách cà phê, đúng lúc này chuông cửa lại vang lên.

Mục Ôn Nhiên ra mở cửa, Lộ Già đứng đó, suy nghĩ thật lâu mới lắp bắp mấy câu: “Anh… à ừm… em… anh đã ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Em biết mà. Anh mau ăn cơm đi, còn bận việc sao? Em chỉ là… có chút lo thôi.” Lộ Già càng nói âm thanh càng nhỏ dần, cậu đâu muốn nói những lời này.

Mục Ôn Nhiên vẫn kiên nhẫn chờ.

Bầu không khí lặng im khiến Lộ Già càng sốt ruột hơn, cuối cùng cậu dùng một âm lượng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nói: “… Anh đừng đáp lại em, em có thể thầm thích anh thôi được không?”