Tri Bỉ

Chương 42



Mục Ôn Nhiên kéo Lộ Già vào nhà, đưa tay đóng cửa lại: “Làm sao vậy?”

Lộ Gia không lên tiếng, như trẻ nhỏ phạm lỗi chẳng dám ngẩng đầu lên.

Mục Ôn Nhiên nâng cằm cậu lên, nói: “Đừng cúi thế.”

Lộ Già không phản đối, tuỳ ý Mục Ôn Nhiên. Cậu không tìm được phương án nào tốt hơn, trước nay cậu đều không sống vì mình, hiện tại cũng vậy, mắc kẹt giữa người thân và Mục Ôn Nhiên mà không nghĩ tới bản thân.

Mục Ôn Nhiên nhìn Lộ Già hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng, lại thêm một lần thoả hiệp: “Em đừng khóc.”

“Em không có khóc.” Lộ Già cũng cảm thấy hôm qua mình dễ khóc quá đi, không hay chút nào, “Không muốn khóc đâu, thật đó.” Cậu liếc nhìn Mục Ôn Nhiên, thấy y chẳng hề tin.

Mục Ôn Nhiên ừ một tiếng, tránh đường: “Em vào đi.”

Lộ Già muốn lắc đầu nói không, tay lại bị Mục Ôn Nhiên lôi kéo, không tự chủ được đi theo y vào phòng. Cậu biết mình hoàn toàn không muốn phản kháng, tâm lý bi thương thầm trách mình sa đoạ, song vẫn thuận theo ham muốn của bản thân ngồi lên ghế sô pha.

Mục Ôn Nhiên vào bếp lấy nước trái cây, ánh mắt Lộ Già cũng đuổi theo, tay tựa vào bàn trà dướn người nhìn y, khi Mục Ôn Nhiên xoay người thì ngồi ngay ngắn lại như cũ.

Mục Ôn Nhiên mang nước trái cây đặt trước mặt Lộ Già, cậu sờ vào chiếc ly, lành lạnh. Dọc đường tới đây cậu đều trong tâm trạng xoắn xuýt, đến tận khi tới cửa cũng vẫn chưa bình tâm được, trong một thoáng nhìn thấy Mục Ôn Nhiên đầu óc càng trống rỗng, mấy lời vừa buột miệng vừa rồi, giờ nghĩ lại thấy hối hận không thôi.

Cậu cầm cốc nước lên uống một hớp, nước cam mát lạnh trôi xuống cổ họng, trong phút chốc tràn đầy vị ngọt. Mục Ôn Nhiên chợt xích lại gần sát, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai: “Nào, bây giờ nói đi.”

Lộ Già cảm thấy lỗ tai mình hiện tại nhất định rất hot, đưa tay che lại kiểu gì cũng thấy giấu đầu hở đuôi, thế là đành rụt cổ, đặt cốc nước xuống, húng hắng giọng: “E hèm… anh muốn em nói cái gì?” Cậu giả ngu.

Mục Ôn Nhiên híp mắt, Lộ Già liền lúng túng: “A không phải… em nói đùa thôi, anh đừng coi là thật.”

Mục Ôn Nhiên khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp gợi cảm có thể khiến lỗ tai run rẩy, Lộ Già lại cảm thấy sợ nổi da gà. Mục Ôn Nhiên giơ tay xoa nắn vành tai cậu, nhẹ nhàng như lông chim, ngứa ngứa nhột nhột mà chẳng dám động.

Phòng khách lặng im, Lộ Già cố ngồi thẳng người, với lấy cốc nước trên bàn uống một hớp, bị vị ngọt làm cho sặc nước. Mục Ôn Nhiên khoác tay lên vai cậu, khiến cậu không dám nhúc nhích tí ti, trong thâm tâm cảm giác bớt nói là tốt nhất.

Xương quai xanh của Lộ Già hiện ra rất rõ ràng, nhất là khi cậu ngồi thẳng lưng, ngón tay Mục Ôn Nhiên trượt xuống, xoa đến chỗ lõm xương quai xanh, thuận lên trên là hầu kết, y có thể cảm nhận rõ ràng sự nhộn nhạo nơi cổ họng kia, liền hỏi: “Em sợ cái gì?”

Lộ Già căng thẳng đáp: “Em không có.”

Mục Ôn Nhiên và Lộ Già cách nhau cực kì gần, gần đến độ hầu như chẳng hề có khoảng cách, ở gần như thế lại chẳng có cảm giác bài xích. Con ngươi của Mục Ôn Nhiên không phải màu đen tuyền, tình cảm đong đầy trong mắt như bất cứ lúc nào trực chờ nuốt chửng đối phương. Y không bộc lộ ra trước mặt Lộ Già, nhưng Lộ Già vẫn sợ hãi, điều này khiến lòng y hình thành lên một bức tường rào.

Lộ Già không chịu được sự yên tĩnh quá mức này, liền quyết định nói ra suy nghĩ của mình, phơi bày tâm sự ra trước mặt Mục Ôn Nhiên: “Vẫn có một chút sợ sệt.” Cậu liếc mắt nhìn, cố gắng nhìn bằng được khuôn mặt Mục Ôn Nhiên nhưng lại bị một bàn tay che lại đôi mắt, “Thật ra em sợ anh tức giận thôi.” Lộ Già cố kìm nén mấy tiếng than thở, cái tật xấu hay thở dài này cần phải xoá bỏ, “Anh tức giận sao?”

Không chiếm được đáp án, Lộ Già chớp mắt, hàng mi cọ vào lòng bàn tay Mục Ôn Nhiên. Một lát sau cậu được gặp lại ánh sáng, liền nhìn thấy đôi mắt mang cười của Mục Ôn Nhiên.

Lộ Già học theo Mục Ôn Nhiên, giơ tay lên che mắt y lại.

“Anh không được cười, cũng không cần nhìn em.”

“Tại sao?”

Lộ Già ấp úng không nói rõ được lí do, cậu thích nhìn Mục Ôn Nhiên cười lắm, khuôn mặt tươi cười đó cực kì ưa nhìn, chính vì ưa nhìn quá nên cậu mới sinh ra suy nghĩ không muốn nhìn. Người đẹp trai như vậy yêu thích cậu, cậu không thể đáp lại y, Lộ Già nghĩ, mình không xứng được xem nụ cười của người ấy.

Mục Ôn Nhiên thấy cảm xúc của Lộ Già tụt xuống, không biết trong đầu cậu đang nghĩ vẩn vơ cái gì. Y cứ tưởng Lộ Già sợ mình, hoá ra cậu lại sợ y tức giận. Với một nắm mềm mềm như này, dù tức giận đến đâu Mục Ôn Nhiên cũng nào có phát tác nổi.

Lộ Già vẫn không vượt qua được lằn ranh kia, đành nhắm mắt lại không nhìn Mục Ôn Nhiên nữa, cái kiểu tự trừng phạt này được triển khai, đôi mắt nhắm lại chưa bao lâu đã hấp háy mắt ti hí ra nhìn lén.

Mục Ôn Nhiên dĩ nhiên đã phát hiện ra, vốn định không thèm quan tâm Lộ Già nữa, thế nhưng cái dáng vẻ xoắn xuýt kia quá chọc người cười.

Tính ấu trĩ có lẽ dễ dàng truyền nhiễm, Mục Ôn Nhiên thừa dịp Lộ Già chớp mắt liền xáp lại hôn trộm, Lộ Già uống nước cam, trong miệng còn lưu lại vị ngọt ngọt thơm thơm kia, y cảm giác cứ như mình đang ăn một miếng mứt cam ngao đường vậy.

Lộ Già giật mình, Mục Ôn Nhiên liền luồn đầu lưỡi chui vào, động tác liếm mút phát ra tiếng nước khe khẽ. Cậu hoài nghi lỗ tai mình hỏng mất rồi, làm sao âm thanh ấy lại to và rõ ràng đến như vậy chứ.

Lộ Già bị nụ hôn ướt át này khiến cho chẳng phân nổi đông tây nam bắc, đợi đến khi Mục Ôn Nhiên rút đi, cậu còn ngây ngốc đuổi theo, tựa như bé thú nhỏ dụi đầu vào cổ y.

Cậu bị ngu sao, sao lại đuổi theo chứ?

Mục Ôn Nhiên trái lại cực kì hài lòng, nhếch miệng khẽ cười.

Cả hai đều không ai nhắc đến chuyện đêm nay Lộ Già đi hay ở, Lộ Già thản nhiên chọn ở lại. Cậu kiên quyết muốn ngủ trên ghế sô pha, Mục Ôn Nhiên cũng không có ý kiến.

Hơn mười hi giờ khuya, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Mục Ôn Nhiên đột nhiên xuất hiện trong phòng khách. Y vốn định ôm Lộ Già vào phòng ngủ, không ngờ Lộ Già kéo chăn, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Anh làm gì đó?”

Mục Ôn Nhiên: “….”

Lộ Già dương dương tự đắc: “Bị em bắt được rồi. Anh muốn làm gì?”

Mục Ôn Nhiên: “…”

Y đoán có lẽ Lộ Già không ngủ mà nằm chờ y đi ra.

Thằng nhóc quỷ ấu trĩ này chui ở đâu ra đó?

Lộ Già quỳ trên ghế, “Anh nói đi, muộn như vậy rồi anh ra đây làm gì?”

Mục Ôn Nhiên không muốn tốn hơi với nhóc quỷ này, vỗ đầu cậu, nói: “Vào phòng ngủ nằm.”

“Đã nói rõ em ngủ phòng khách rồi,” bị Mục Ôn Nhiên nhìn, Lộ Già càng nói càng nhỏ, “Sao anh lại nói không giữ lời hả…” A đáng ghét, sao mình lại dễ bị doạ thế chứ.

Cuối cùng Lộ Già vẫn vào phòng ngủ, nằm xuống cạnh bên Mục Ôn Nhiên, không chút buồn ngủ, “Anh không được giờ trò đâu đấy.”

Mục Ôn Nhiên như cười như không nhìn cậu: “Không phải em thích anh sao?”

“Em…à…ừm.” Lộ Già dạ hai lần, thẳng thắn thừa nhận, người thì lại rúc vào trong chăn, “Vậy em cố gắng không giở trò.”

“Cố gắng?”

Lộ Già giả bộ ngủ không động.

Sáng hôm sau, Lộ Già phát hiện mình đã chui vào trong chăn của Mục Ôn Nhiên, cậu định lén lút chui ra lại bị Mục Ôn Nhiên đè xuống.

Lộ Già kiên trì giả ngây: “Này… chuyện gì đang xảy ra đây?”

Mục Ôn Nhiên thả cậu ra: “Rời giường thôi, hôm nay em không đi làm sao?” Lộ Già dù có ngọ nguậy cỡ nào cũng không thể rúc vào trong chăn Mục Ôn Nhiên được, là do chính y kéo cậu vào. Hiển nhiên Lộ Già nào có từng nghĩ tới Mục Ôn Nhiên sẽ ấu trĩ như vậy, sẽ dùng phương pháp này “hãm hại” mình.

Bữa sáng ăn rất vội vàng, Lộ Già không chờ Mục Ôn Nhiên cùng đi, mà cậu đi ra ngoài trước, đứng ngẩn người.

Sự việc còn chưa được giải quyết nhưng tâm trạng thả lỏng không ít. Những xoắn xuýt phiền não của đêm qua vào thời khắc này đều hoá thành hư ảo, thật giống như tất cả chẳng gì có thể đánh lại một câu nói của Mục Ôn Nhiên vậy, có thể khiến cậu an lòng cũng chỉ có mình người này.

Lộ Già giống như đã nghĩ thông suốt lại như không, tỉnh tỉnh mê mê, dựa theo bản năng ấn dừng thang máy để quay lại.

Thang máy đi xuống, Mục Ôn Nhiên từ bên trong bước ra. Lộ Già lập tức đứng thẳng người, đôi mắt chăm chú dõi theo y.

Mục Ôn Nhiên không biết Lộ Già đang định làm gì, liền lẳng lặng chờ đợi.

Lộ Già sắp xếp ngôn từ cả nửa ngày, phát hiện mình không mở miệng nổi, không thể làm gì khác đành ngoắc Mục Ôn Nhiên, ra hiệu cho y lại gần, sau đó hai tay đặt lên hai vai y, suy ngẫm cả buổi mới nói ra ba chữ: “…. Yêu thích anh.”

Đôi mắt y loé sáng, lập tức lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra: “Ừm.” Y đưa tay xoa nắn vành tai Lộ Già, nói “Em muốn anh không đáp lại em.”

“…” Giờ cậu mới chợt nhớ ra, “Ừm.. hình như là thế.”

Không ngờ Mục Ôn Nhiên lại nhớ kĩ đến vậy.

…. Quả nhiên vẫn còn đang tức giận nhỉ?

Lộ Già cảm thấy có chút mất mát, nhưng rất nhanh cậu liền bình thường trở lại, cùng Mục Ôn Nhiên đi hầm gửi xe, vừa đi vừa nói: “Vậy thì sao chứ, em thích anh là được.”

Mục Ôn Nhiên quay đầu, Lộ Già xíu nữa thì đụng trúng người y, cậu vội lùi lại.

Mục Ôn Nhiên nhìn cậu: “Được.”

Lộ Già cười toe: “Vậy anh tiện đường đưa em đến công ty nhé, em bị muộn rồi.”

Đây mới là mục đích chính.

Mục Ôn Nhiên bất đắc dĩ gật đầu.

Lộ Già cười hì hì, đầy miệng đều là mấy lời ngốc xít: “Cực kì thích anh luôn á hí hí.”