Tri Bỉ

Chương 46



Hai ngày liền Lộ Già không tới nhà Mục Ôn Nhiên, buổi tối về Bạch gia ăn cơm lại có vẻ thất thần.

Hôm nay cơm nước xong xuôi đột nhiên chuông cửa vang lên, Lộ Già giúp Bạch mẫu rửa bát đũa, còn bà thì ra mở cửa, thấy người tới bà hết sức vui mừng, lôi kéo người nọ đi vào ngồi xuống sô pha, vừa đi vừa nói to vọng vào, “Lộ Già ơi, con mau ra xem ai tới này.”

Lộ Già quay đầu nhìn thử, chiếc bát trong tay tuột khỏi tay rơi vào trong bệ rửa, nước văng khắp người.

Bạch mẫu cứ nghĩ hai đứa bé chắc lâu rồi không gặp, vội đi vào kêu Lộ Già mau rửa tay, để hai đứa bé ngồi trong phòng khách nói chuyện.

Lộ Già ngồi phía đối diện Mục Ôn Nhiên, hai người thật lâu không nói gì, chỉ ngồi trừng nhau.

Một lát sau Lộ Già hỏi trước: “Sao anh lại tới đây?”

Khoé môi Mục Ôn Nhiên cong lên, y không nói gì.

Lộ Già đẩy khay đựng trái cây qua: “…. Ăn trái cây.”

Mục Ôn Nhiên đưa tay cầm một quả quít, bóc vỏ, Lộ Già ngửi được hương quít thơm ngọt, nuốt nuốt nước miếng. Không phải là muốn ăn, mà chỉ là tự dưng ứa nước miếng.

Bạch mẫu trộm quan sát đã nửa ngày, thấy cả hai đều câu nệ, chỉ có thể đích thân tìm đề tài, nào là hỏi về công việc của Mục Ôn Nhiên dạo này ra sao, rồi thuận tiện nói đến tình trạng của Lộ Già hiện tại. Bà cho rằng hai người xa cách ba năm nên sẽ có nhiều bỡ ngỡ, hoàn toàn không ngờ được mấy hôm trước thôi hai người họ còn cuốn lấy nhau ôm ôm ấp ấp, làm yêu một hồi rồi lại một hồi.

Trong lòng Lộ Già nổi lên cảm giác tội lỗi, kể từ khi Mục Ôn Nhiên về nước cậu chưa từng nhắc tới y với người nhà, không rõ là cố ý hay vô tình mà năm lần bảy lượt, đều chưa vỡ lở. Ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt kia, phát hiện y đang kiên nhẫn cùng Bạch mẫu trò chuyện, cái cảm giác áy náy đó càng thêm rõ ràng.

Bạch mẫu rất thích Mục Ôn Nhiên, bà hi vọng hai người sau này thường xuyên liên lạc, nói mấy câu quay sang nhắc Lộ Già để cậu cũng nói vài lời.

Có gì hay mà nói đâu, cần nói cái gì đêm đó cậu đều nói thẳng rồi.

Lộ Già nhớ tới một đêm triền miên nọ, đôi mắt không tự giác trốn tránh, cậu thật sự sợ ‘ác thú’ của đêm đó.

Trong lúc vô tình đụng phải cặp mắt cười như không cười kia, Lộ Già chợt thấy khó chịu, ngoảnh mặt đi ra chiều giận dỗi: “Không có gì để nói cả.”

Bạch mẫu hốt hoảng, Lộ Già tính cách rộng rãi, nói chuyện rất có chừng mực, sẽ không khiến người khác cảm thấy nan kham, ấy thế mà hôm nay lại hoàn toàn trái ngược. Bà vỗ lên đùi cậu, trách: “Nói chuyện kiểu gì thế?”

Lộ Già sửa miệng nói câu xin lỗi, không chút thành ý.

“Không có việc gì.”

Mục Ôn Nhiên vỗ nhẹ lên đầu Lộ Già, ngón tay lướt xuống, nhéo nhéo vành tai.

Bạch mẫu không thấy cảnh này, mà Lộ Già lại cứng cả người.

Bạch mẫu thấy Mục Ôn Nhiên không để bụng liền yên tâm, nhưng hành vi của Lộ Già lại khiến bà để ý, liên tục nhìn cậu mấy lượt.

Mục Ôn Nhiên chỉ ngồi một lát liền đi, hỏi Lộ Già có về luôn không, y lái xe có thể tiện đường đưa cậu về nhà.

Căn bản là không thuận đường. Lộ Già nghẹn trong chốc lát không dám nói ra, gật đầu một cái vờ vịt nói câu “Vậy thì làm phiền anh.”

Lộ Già ra huyền quan đổi giày, Bạch mẫu cùng Mục Ôn Nhiên đứng ở bên cạnh nói chuyện, đổi giày xong cậu quay lại chọc chọc Mục Ôn Nhiên: “Đi thôi.”

Mục Ôn Nhiên quay đầu lại, tay khoác lên vai cậu, chào Bạch mẫu ra về.

Trời đã hoàn toàn tối đen, Bạch mẫu ra cửa chiếu đèn cho cả hai. Lộ Già nói có đèn pin trong điện thoại, mà bà vẫn không yên tâm, ánh đèn chiếu lên bóng lưng hai người, cả hai dựa vào thật gần, cánh tay dán cánh tay, lúc bước xuống bậc vị trí có sự thay đổi, Mục Ôn Nhiên đi ở phía sau, hai tay đặt lên vai Lộ Già.

Bạch mẫu ngẩn người tắt đèn đi. Bà không thể nói rõ cảm giác lúc này là thế nào, cái vỗ đầu ban nãy nữa, những động tác này quá tự nhiên dường như đã được lặp lại vô số lần. Nhà bọn họ có hai đứa con trai, chưa bao giờ thấy hai đứa nó hoà thuận thân mật đến như vậy, huống chi là lớn như hiện tại.

Ra khỏi tầm nhìn của Bạch mẫu, Lộ Già vội dịch ra xa, Mục Ôn Nhiên cũng mặc kệ.

Mục Ôn Nhiên lái xe tới, Lộ Già lại vờ vịt khách sáo: “Đã muộn lắm rồi em không làm phiền anh nữa, nhà em ở ngay kia….”

“Lên xe.”

“….”

Cuối cùng Lộ Già vẫn ngồi vào ghế phó lái.

Mục Ôn Nhiên cũng không vội vã lái đi, y nghiêng đầu hỏi Lộ Già: “Em trốn anh?”

Lộ Già vội phủ nhận: “Đâu có.”

Mục Ôn Nhiên trực tiếp nhào tới vừa cắn vừa mút đôi môi người đối diện, hỏi lại: “Em trốn anh?”

Lộ Già không dám trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên nắm cằm cậu một lần nữa hôn lên, quấn lấy đầu lưỡi cậu không bỏ.

Lộ Già cụp mắt, lông mi quét lên mặt Mục Ôn Nhiên. Hôn môi cực kì thoải mái, cậu không tìm được lí do để từ chối, liền yên tâm hưởng thụ.

Mục Ôn Nhiên cắn hầu kết, coi như trừng phạt.

Đàn ông mới khai trai thật sự cực kì khủng bố, Lộ Già làm sao mà không hiểu chứ, nếu không thì sao phải trốn như vậy?

Vấn đề này không bao lâu liền phải có lời giải thích, Mục Ôn Nhiên chuyên tâm lái xe, Lộ Già ngắm nhìn phố xá bên ngoài, một lát sau mở miệng: “Em không phải cố ý trốn anh.”

“Thật sao?”

“Anh làm hung quá.” Lộ Già vừa nói vừa đưa tay kéo cổ áo, để lộ ra xương quai xanh, “Đều là vết bầm.”

Mục Ôn Nhiên phải chú tâm lái xe nên không nhìn thấy, nhưng y biết Lộ Già vừa làm gì, y không muốn để người bên ngoài nhìn được cảnh này, “Bỏ ra đi.”

Lộ Già buông tay, cậu an tĩnh vài giây lại nói: “Em thật sự không muốn trốn anh đâu, nhưng cũng không biết phải đối mặt anh thế nào.”

“Vì sao?”

“Anh không thấy ngượng sao?” Lộ Già quay đầu đi, vừa lúc là đèn đỏ, cậu mau chóng nhích tới, gặm một cái lên mặt y, khẽ cắn một chút, chỉ lưu lại vệt nước, “Em ngại đó.”

Đôi mắt Mục Ôn Nhiên trầm xuống, trêu chọc rõ rành rành thế này, y quay sang cách lớp quần áo xoa nắn Lộ Già một phen.

Lộ Già thốt lên một tiếng vội rụt lui lại, qua nửa ngày mới nói: “Khụ… anh xem đó, chỉ thế thôi em đã ngượng ngùng rồi.”

Đây mà là ngượng ngùng sao?

Xuyên qua gương chiếu hậu y thấy được khuôn mặt mờ sương của Lộ Già, Mục Ôn Nhiên đắn đo một hồi không biết có nên nói cho cậu rõ rằng tình trạng này là động tình hay không.

Nếu mà nói thì Lộ Già tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nhất định sẽ giả bộ hồ đồ lấp liếm cho qua.

Mục Ôn Nhiên đã quen quá rồi, thuận theo Lộ Già đáp lời.

Lộ Già lập tức gật đầu, tự mình khẳng định lại: “Đúng mà!”

Xe lại tiếp tục lăn bánh, Lộ Già bị ánh đèn hai bên đường chiếu cho hoa mắt, cậu không có ham muốn nhìn phong cảnh bên ngoài chút nào, nhưng mà không nhìn bên ngoài thì phải ngó cái người đang lái xe bên cạnh.

Cậu đáng nhẽ phải hỏi Mục Ôn Nhiên tại sao lại tới thẳng Bạch gia, nhưng ngẫm lại thì thấy chuyện này cũng hợp lý thôi.

Bỗng nhiên nghĩ tới, hai người họ như này coi như đang yêu nhỉ?

Mà cũng không đúng lắm. Mặc dù từng người đều nói ra tâm ý trong lòng mình, hôn cũng hôn rồi, giường cũng đã lên, nhưng chung quy vẫn cảm giác thấy thiêu thiếu cái gì.

Lộ Già thấp thỏm lo âu, dựa vào trên ghế trong đầu nghĩ loạn, tới khi xe đỗ vào trong gara, cậu mới hỏi: “Chúng ta như vậy coi là gì?”

Nhìn Lộ Già vẻ mặt chờ mong, không biết là xuất phát từ đâu, Mục Ôn Nhiên cúi xuống cọ lên má cậu, nói: “Đến nhà rồi, đi lên nhà trước rồi nói.”

Mục Ôn Nhiên đóng cửa xe, Lộ Già ngẫm lại có phải do mình biểu đạt không rõ ràng hay không, vừa đi vừa nghĩ.

Vào phòng, Lộ Già giống cái đuôi nhỏ, theo sau Mục Ôn Nhiên đi khắp nơi. Mục Ôn Nhiên xoay người đối mặt với cậu, cậu liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào y.

“Làm sao vậy?”

Lộ Già cảm thấy có nhiều chuyện mặt đối mặt khó thể nói ra, cậu chỉ có thể lảng sang chuyện khác: “…. Em muốn ăn quýt.”

Mục Ôn Nhiên lấy cho cậu trái quýt, Lộ Già không cầm lấy mà dùng ánh mắt trông mong nhìn y. Mục Ôn Nhiên bóc vỏ quýt, tách từng múi ra đưa tới bên miệng, bấy giờ cậu mới miễn cưỡng ăn.

Lộ Già cảm thấy trái quýt này không ăn được, chua lắm.

Mục Ôn Nhiên vào thư phòng lấy đồ, Lộ Già không đi theo, ở ngoài chờ người ta ra, thấy y quay lại mới lắp bắp: “Em đi theo anh về nhà rồi.”

Rốt cuộc hai đứa mình có phải đang kết giao không?

Mục Ôn Nhiên: “Em muốn về sao?”

Ý cậu đâu phải thế, dù sốt ruột lắm nhưng Lộ Già không biết phải nói sao, há miệng mấy lần đều không nói nổi.

Cậu bạn nhỏ quá dễ bắt nạt.

Vốn dĩ phải đối xử ôn nhu với cậu, nhưng Lộ Già ngoan như vậy, muốn xin xỏ gì đều cẩn thận từng xíu một, khiến y không nhịn được muốn ức hiếp.

Mục Ôn Nhiên đi tới ôm lấy mặt Lộ Già, nhẹ hôn lên, ôn nhu hỏi cậu làm sao vậy.

Biết rõ còn hỏi.

Lộ Già chỉ muốn biết đáp án, mà y lại chơi xấu không nói.

Lộ Già nghĩ nghĩ nên nói sao bây giờ, mà nói sao cũng thấy không đúng lắm. Cậu túm lấy bàn tay Mục Ôn Nhiên đưa lên miệng liếm, đầu ngón tay ấy còn vương dịch của trái quýt ban nãy. Cậu hít hà mấy hơi, tựa như mèo con tham ăn, bị chủ nhân nhìn chằm chằm, không dám một ngụm nuốt trọn đồ ăn, chỉ có thể vươn đầu lưỡi ra liếm từng chút từng chút một.

Do chính cậu nói với Mục Ôn Nhiên đừng đáp lại, đáng đời không biết được đáp án.

Đại khái nhìn ra Lộ Già đang để tâm vào chuyện vụn vặt, Mục Ôn Nhiên ấn lên trán Lộ Già, để cậu ngẩng đầu lên.

Cặp mắt kia đỏ hoe, sao lại thích khóc đến vậy chứ, đều vì y mà rơi lệ đó.

Mục Ôn Nhiên không dám đùa tiếp, vội dỗ dành: “Khóc cái gì? Nói rõ cho anh nghe nào.”

Lộ Già dúi vào cổ y cọ cọ, chính cậu còn chẳng rõ tại sao mình lại khóc nữa. Cậu thấy khó chịu lắm, hôm nay Mục Ôn Nhiên tới Bạch gia, mợ cứ nghĩ hai người họ mấy năm rồi chẳng hề liên lạc. Tại sao lại như vậy chứ, dường như cậu vĩnh viễn đang trốn tránh, sợ hãi mũi nhọn đâm đến mình.

Lộ Già cảm thấy nếu bản thân cứ như vậy mãi, vậy thì cậu cũng không xứng có được yêu thương.

“Không có gì.” Cảm giác được Mục Ôn Nhiên đang sờ lên thái dương mình cậu liền ngẩng đầu, hôn y một cái rồi mỉm cười, “Chỉ là em thích anh thôi á.”

Rõ ràng không muốn mở miệng đòi được yêu, thế nhưng lại trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình, thật sự quá ngốc, làm người ta không nhịn được muốn ức hiếp lại thấy đau lòng.

Mục Ôn Nhiên khẽ thở dài, bàn tay che lại đôi mắt Lộ Già, “Ừ, anh cũng vậy.”

Cậu bé của y hiểu chuyện như vậy, nên phải được hưởng những gì tốt đẹp nhất.

Mà Mục Ôn Nhiên làm sao có thể nhẫn tâm khiến cậu khổ sở.