Tri Bỉ

Chương 47



Lộ Già ngồi ở đầu giường, cậu vừa mới tắm xong tóc còn ướt nhẹp, Mục Ôn Nhiên định giúp cậu lau khô tóc lại bị ngăn lại, “Đừng động vào em, anh đi tắm rửa đi!”

Mục Ôn Nhiên hỏi lại lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì lớn liền xoay người đi phòng tắm.

Cửa vừa đóng lại, Lộ Già nằm ngả ra giường, khăn lau tóc che mặt lại. Cậu không có đồ ngủ, phải mặc quần áo của Mục Ôn Nhiên, hình thể cách biệt vào lúc này được hiển lộ rõ, quần áo rộng thùng thình treo ở trên người không ra hình dạng gì. Vừa nãy tự dưng chẳng hiểu vì sao lại khóc, nghĩ đến thôi cũng thấy quá mất mặt.

Chờ Mục Ôn Nhiên ra khỏi phòng tắm, tóc Lộ Già đã tương đối khô, chiếc khăn còn trùm nguyên trên đỉnh. Mục Ôn Nhiên lấy khăn lông ra, Lộ Già lắc lắc đầu, thấy trong mắt y chan chứa tươi cười, biết y đang cười mấy hành động như con vật nhỏ của mình.

Lộ Già làm bộ không nhìn thấy, vờ vịt hỏi: “Lau tóc hả? Em làm giúp anh.”

Cậu chỉ giả dối khách sáo một chút thôi, ai ngờ Mục Ôn Nhiên lại nói được, đưa khăn lông đã ướt qua.

Y cúi xuống như thế chắc không dễ chịu chút nào, lau được vài cái Lộ Già liền nói: “Dùng máy sấy nhá?” Nói xong vội vã chạy xuống giường đi lấy máy sấy, nhảy nhót quay về thấy Mục Ôn Nhiên ngồi trên giường, cậu lò dò đi tới giúp y hong khô tóc.

Gió nóng ù ù thổi qua ngón tay cùng sợi tóc, Mục Ôn Nhiên cúi đầu, môi như gần như xa chạm vào cần cổ trắng nõn, chạm rồi còn chưa thấy đủ, lại hướng lên hôn cằm.

Lộ Già vẫn luôn nghiêm túc xì đầu, mắt nhìn thẳng, nhưng mà khoảng cách gần như vậy, sấy tóc không tốt chút nào, mà cậu lại không mở miệng nổi, chỉ đành im lặng tiếp tục.

Nụ hôn tìm đến đôi môi, ngậm lấy cánh môi, Lộ Già không giả vờ giả vịt nổi nữa, tắt máy thuận theo nụ hôn triền miên này, trong không gian tĩnh mịch tiếng nước ướt át hiện rõ mồn một, thậm chí đến khi ngừng lại còn nghe được tiếng nuốt nước.

Lỗ tai đỏ hơn phân nửa, đêm ấy Mục Ôn Nhiên làm cậu vô cùng tàn nhẫn, đến giờ trên xương quai xanh vẫn còn dấu vết xanh tím. Lộ Già quá dễ bắt nạt, da dẻ non mềm hơi nhéo một chút cũng để lại vết rồi, cậu lại còn chẳng biết chống cự, hiếm khi nói từ không với ai, đến khi chịu không nổi nữa mới xin tha, đôi mắt hồng hồng, long lanh ánh nước.

Không thể nghĩ những thứ này nữa, cứ nhớ tới là y lại có phản ứng, muốn đè nghiến cậu ra chơi một trận. Mục Ôn Nhiên hôn mạnh một cái, lấy máy sấy tới giúp Lộ Già thổi khô. Lộ Già nhắm hai mắt lại, Mục Ôn Nhiên hoài nghi bây giờ y mà tắt máy sấy đi, kiểu gì cũng có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ của cậu.

Trước khi tắt đèn Mục Ôn Nhiên rót cho Lộ Già một cốc nước lọc, Lộ Già ngửa đầu giống như đòi hôn, y tự nhiên liền đáp ứng. Lộ Già không chút phòng bị nào, cậu chẳng hề sợ Mục Ôn Nhiên đột nhiên nhào tới xơi sạch cậu.

Tắt đèn, Lộ Già ỷ vào trời tối không ai thấy ai, xê dịch gối đầu, sau khi làm thoả đáng cậu liền mở miệng: “Anh không thể an ủi em đâu anh biết không?”

Mục Ôn Nhiên để mặc cậu lải nhải, “Vốn chuyện cũng chẳng có gì, anh hỏi em em liền chịu không nổi….” Nói xong còn vỗ tay, một bộ xong đời rồi “Xong, em bị anh chiều hư rồi.”

Mục Ôn Nhiên cảm thấy cậu còn chưa nói đủ, đang đợi y mớm lời, “Thế giờ phải làm sao?”

Lộ Già suy nghĩ một chốc, cực kì nghiêm túc đáp: “Anh đừng quan tâm em nữa, để mặc em, em một lát liền tốt lại.”

Mục Ôn Nhiên nghiêng người qua, xoay mặt Lộ Già cho cậu đối diện mình: “Dựa vào cái gì?”

“….A?”

Mục Ôn Nhiên cười: “Dựa vào đâu mà bắt anh không được nói chuyện với em nữa?”

Lộ Già không trả lời được, hay nói đúng hơn là không muốn trả lời. Ngẫm lại Mục Ôn Nhiên mà không để ý tới mình…. Thôi bỏ đi, cậu không muốn nghĩ tới chút nào.

Mục Ôn Nhiên lại nói: “Càng muốn nói chuyện với em.”

Lộ Già ngơ ngẩn một hồi, rồi vội rúc vào trong chăn.

Mục Ôn Nhiên hỏi cậu làm gì vậy, cậu nói không có gì: “Em cười trộm một chút.”

“Nói ra thì không phải cười trộm nữa.”

“Không liên quan, em chỉ muốn cho anh biết.” Lộ Già nói một câu, không nhịn được thò đầu ra, “Sao anh lại tốt đến thế hả?” Lời khen thật lòng thật dạ, ngọt đến làm người sâu răng.

Thẻ người tốt này mang ý nghĩa đặc thù, Mục Ôn Nhiên chấp nhận thu, còn nhân tiện chiếm tiện nghi, tay luồn vào trong quần áo sờ lấy eo nhỏ.

Lộ Già thích cảm giác da thịt thân cận, cậu xích lại càng gần hơn, đôi mắt chuyển loạn trên khuôn mặt Mục Ôn Nhiên, đôi mắt đang nhắm nghiền kia, cái mũi thẳng tắp cùng cánh môi mỏng nữa, cái miệng mấy lần hôn miệng mình, đôi bên quấn lấy nhau phát ra tiếng nước làm người đỏ mặt.

Lộ Già thích giọng nói của Mục Ôn Nhiên, dịu dàng trầm ấm, có đôi khi mất tiếng, có đôi khi thanh lãnh, dù là kiểu nào cậu cũng đều thích hết.

Ngón tay xoa lên hầu kết nhô ra, Mục Ôn Nhiên mở mắt, ánh mắt đen tối đến dọa người, Lộ Già lại không sợ, thậm chí cậu còn cúi xuống hôn một cái, tựa tên trộm thậm thụt ghé vào tai y nói chuyện, “Sao anh còn chưa ngủ?” Đây đích thị là vấn đề của học sinh tiểu học, cố ý làm khó nhau.

Mục Ôn Nhiên đè đầu Lộ Già lại, nửa người cũng đè lên theo, “Không phải em cũng vậy ư?”

Lộ Già cảm giác có vật gì cộm cộm chọc vào người mình, đành thành thật đáp: “Buồn ngủ.”

“Có ngủ hay không?”

Lúc này không đợi Lộ Già trả lời, tay y đã mò xuống lột quần cậu xuống, móc cậu em đã cứng một nửa ra, đâm vào giữa hai chân đang kẹp lại, đưa đẩy vài lần.

“Hôm nay không làm.” Lộ Già dường như bị dọa sợ, không biết nghĩ tới điều gì, lại nói thêm, “Em làm cho anh ra, anh sờ sờ em.”

“Sờ như thế nào?”

Lộ Già không nói gì, Mục Ôn Nhiên cũng không ép, kiên trì chọc vào giữa hai đùi, tình cờ chạm đến nụ hoa còn nán lại ma xát một lúc.

Mục Ôn Nhiên trước sau không chạm vào Lộ Già, chỉ có hạ thân chọc vào rút ra, Lộ Già rốt cuộc nhịn không được túm tay y đặt lên người mình xoa nắn, ấn ngón tay áp lên đầu v*.

Mục Ôn Nhiên ghé lại hỏi cậu thèm hay không, đám lông cọ lên bờ mông mềm. Cậu vờ như không nghe thấy, bị sờ phía trước mới hừ hừ rên vài tiếng. Trong chăn vang lên tiếng xác thịt va chạm như ẩn như hiện, rõ ràng không hề cắm vào trong, thế nhưng lại khiến người ta còn cảm thấy đỏ mặt hơn nhiều.

Lộ Già sắp lên đỉnh thế nhưng bị Mục Ôn Nhiên chặn lại không cho ra, chớp thời cơ hỏi xem y có thể cắm vào bên trong hay không.

Lộ Già không ngờ y lại nói mà không giữ lời như thế, bị buộc đến đường cùng đành phải gật đầu chịu tội.

Cũng may lần này không vội vã xâm nhập như trước, Mục Ôn Nhiên kiên nhẫn làm đủ bôi trơn, lúc đi vào cũng không vội vàng chuyển động, y sờ soạng khắp người Lộ Già, từ mông đến cổ, tinh tế xoa nắn. Lộ Già thích cái cảm giác này, thân thể đuổi theo bàn tay ấy tựa cầu hoan, bị làm đến nơi ấy phát ra tiếng nước nhóp nhép mờ ám, cuối cùng bị Mục Ôn Nhiên làm đến ngất đi tỉnh lại, lặp lại vài lần liền mắng y là đồ khốn nạn.

Mục Ôn Nhiên đâm một cú, hỏi “Không phải em câu dẫn anh trước sao?”

Lộ Già không hé răng, dù chẳng còn sức nhưng vẫn muốn vòng tay ôm cổ y, dán sát lại.

Mục Ôn Nhiên không ép cậu nói, cậu đành phải kêu một tiếng ca ca, tiếng kêu nhỏ thôi khẽ thôi cũng đủ làm người điên cuồng.

Hôm sau lúc rời giường, Lộ Già vẫn mơ màng, cậu ngồi ở mép giường suy nghĩ nửa ngày, Mục Ôn Nhiên tới kêu cậu ra ăn sáng, cậu thầm mắng một câu khốn nạn. Mắng xong cả người chợt run một cái.

Mục Ôn Nhiên không nhịn được cười, Lộ Già đặc biệt mẫn cảm ngẩng đầu chất vấn, “Anh cười cái gì?”

Mục Ôn Nhiên mím môi lắc đầu: “Đâu có cười.”

Đêm qua bị áp lên tường làm một lần đến giờ chân vẫn còn run, Lộ Già ủ rũ gục đầu xuống: “Em thảm như vậy rồi, anh cảm thấy anh cười có thích hợp không?”

Mục Ôn Nhiên cứ tưởng cậu sẽ nổi cáu, kết quả lại chỉ nói bản thân đáng thương ra sao, y đi tới xoa xoa tóc cậu: “Không thích hợp.”

“Vậy anh không cảm thấy nên xin lỗi à?”

“Anh xin lỗi.”

Lộ Già hài lòng gật đầu, “Tha thứ anh.”

“Sao lại dễ dụ như vậy chứ hả?”

Lộ Già đã vui vẻ trở lại, cũng tự mình biết mình gật đầu đồng ý, “Không phải vì em đau lòng anh à, anh xin lỗi em nhưng em không nỡ.”

Mục Ôn Nhiên không biết có nên nói cậu tiếp không, để tránh người khoe khoang, xoa xoa đầu cậu một lát liền đi ra ngoài.

Ăn sáng xong Lộ Già vội vàng đi làm, Mục Ôn Nhiên hỏi tối nay cậu có về không, Lộ Già nói muốn tới Bạch gia.

“Ăn xong quay lại.”

Lộ Già rối rắm: “Luôn làm cái kia kia không tốt lắm đâu á?”

Mục Ôn Nhiên biết Lộ Già hiểu sai, y đứng dựa vào tủ giày nghiêng đầu nhìn cậu, “Chúng ta không phải đang yêu sao, không phải nên ở chung hả?”

Nhất thời Lộ Già không phản bác được.

Rốt cuộc quan hệ hiện tại của hai người là gì đây?

Hôm qua cậu do dự lâu như vậy, không có dũng khí hỏi lại lần nữa, Mục Ôn Nhiên lại nhẹ nhàng giải đáp cho cậu.

Lộ Già không muốn thể hiện tâm trạng rạo rực nhảy nhót ra ngoài, thế nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu, cậu mấy máy môi, khóe miệng cong cong, trong mắt lóe sáng, dễ dàng thỏa mãn đến vậy, chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ cả ngày, “Vậy được rồi, tối em sẽ về.”

Vui vẻ như vậy không phải không có lí do.

Người này tốt như vậy, có thể đọc hiểu suy nghĩ của mình lại khiến cậu an tâm.

Đây là người cậu thích, là người cậu muốn dành trọn quãng đời còn lại ở bên.