Tri Bỉ

Chương 7



Buổi tối cuối cùng của kì nghỉ tết Lộ Già hoàn thành xong hết bài tập viết, nhưng không kịp học thuộc lòng bài cũ, hôm sau đi học còn quên mang khăn quàng đỏ, không chỉ bị trừ điểm thi đua, còn bị giáo viên bắt phạt đứng ngoài cửa.

Mấy ngày trước cậu với Mục Ôn Nhiên đã trao đổi số điện thoại với nhau, buổi tối làm bài tập, gặp phải đề bài nào khó quá sẽ gọi cho y hỏi. Thường xuyên qua lại, cuộc điện thoại ban tối trở thành một thói quen.

Mục Ôn Nhiên theo học trường cấp hai, là thuộc kiểu trường nội trú bắt buộc, trừ ngày nghỉ cuối tuần, thời gian còn lại không được sử dụng điện thoại di động.

Lộ Già vốn tưởng rằng sẽ phải rất lâu mới có thể liên lạc được Mục Ôn Nhiên, thế nhưng Mục Ôn Nhiên nói y sẽ luôn mang điện thoại theo bên người, Lộ Già muốn gọi, cứ bấm số gọi trực tiếp là được.

Mục Ôn Nhiên lên cấp hai, ngày ngày đều mang điện thoại theo bên người, chỉ mong có thể nhận được điện thoại của Sở Duyệt mà thôi, dù cho đầu bên kia trước nay chỉ luôn khóc lóc kể lể oán giận.

Sau đó y mang điện thoại theo chủ yếu bởi vì Lộ Già, mà thằng nhóc đó luôn chọn thời gian rất hợp lý, đều đợi y tan học mới gọi tới, hỏi hỏi đề bài, kể những chuyện xảy ra trong ngày.

Mục Ôn Nhiên có cảm giác như đang nuôi con nhỏ vậy, kiểu liên lạc như thế này vẫn duy trì cho đến cuối tháng, tự dưng mấy ngày liền Lộ Già không hề gọi qua.

Mục Ôn Nhiên nghĩ Lộ Già bắt đầu thấy chán mối quan hệ này rồi. Chuyện này rất bình thường thôi, một học kì mới bắt đầu, thường xuyên gặp gỡ các bạn trong lơp, làm gì có lý nào Lộ Già vẫn mãi dính lấy y được cơ chứ.

Tháng tư đầu xuân, sáng sớm thứ sáu, Mục Ôn Nhiên nhận được điện thoại của Lộ Già.

Lộ Già: “Alo? Ca ca anh còn đang ngủ phải không?”

Mục Ôn Nhiên: “Không có.”

“Ồ vậy thì tốt quá. Tháng trước điện thoại của em hết tiền! Ba mươi đồng lận! Em không dám nói cho mợ, Bạch Dịch lại không cho em mượn điện thoại. Aish, em cứ mong anh gọi qua, em sẽ nói chuyện này, kết quả anh lại chẳng thèm gọi cho em….” Lộ Già huyên thuyên một tràng một tràng, cuối cùng hỏi, “Ca ca, có phải dạo này anh bận lắm không?”

Cậu cho rằng Mục Ôn Nhiên rất bận, nên mới không gọi điện cho mình.

“Ngốc.” Mục Ốn Nhiên vốn chỉ thầm nghĩ trong lòng thôi, ai dè không nhịn được lại thốt thành lời.

“A?”

“Không có gì.” Mục Ôn Nhiên nắm bút bi xoay xoay, “Dạo này khá bận, sau đó sẽ thong thả hơn. Nếu như lần sau cậu không gọi, thì tôi sẽ gọi cho cậu.” Y rất ít khi nói mấy câu như thế, đây coi như là cam kết, mà từ trước đến giờ Mục Ôn Nhiên nói được là sẽ làm được.

Lộ Già ríu rít nói: “Dạ, hay quá.”

Mục Ôn Nhiên lại hỏi: “Bài tập làm xong chưa?”

Đầu bên kia im lặng vài giây, mới lúng túng nói: “Em tính…. Để chủ nhật làm.”

“Muốn tới nhà tôi làm bài tập sao?”

Lộ Già đấu tranh mãi, hôm nay cậu muốn đi chơi, thế nhưng lại rất khó từ chối Mục Ôn Nhiên, “Ca ca, hôm nay anh ở nhà một mình hả?”

Mục Ôn Nhiên cho rằng cậu sợ Mục Chương Thành, “Ừ” một tiếng: ‘Hôm nay bảo mẫu cũng không đến.”

Lộ Già lập tức dâng cao tinh thần trách nhiệm, nói: “Vậy em qua!”

“Biết đường không đó, có cần tôi tới đón không?”

“Em nhớ mà, không cần đâu, em ngồi xe buýt sang.”

Cúp điện thoại, Lộ Già nhét vở bài tập vào cặp, mợ hỏi cháu làm gì đó, cậu nói đi tìm Ôn Nhiên ca ca làm bài tập.

Lộ Già hiếm khi tích cực làm bài tập như thế.

Mợ lay Bạch Dịch – đang ngồi trên ghế salong xem tivi: “Bạch Dịch, anh của con lo đi làm bài tập, mà con còn ngồi đó xem tivi à?”

Bạch Dịch tự dưng bị la: “Anh ta làm bài tập thì mặc chứ, liên quan gì đến con, tự dưng mắng con?” Càng nghĩ càng oan ức, nó quẳng luôn gối ôm đi, hung dữ gào lên: “Lộ Già!”

Huyền quan có cái giá áo, che khuất toàn thân Lộ Già, nghe thấy Bạch Dịch gọi mình, Lộ Già ló đầu ra hỏi: “Em gọi anh à?”

Bạch Dịch bị doạ giật mình, lại siết gối ôm: “Anh đáng ghét muốn chết!”

Lộ Già cười khanh khách: “Sao em cứ như mấy bạn nữ thế.”

“Cút đi!”

Khoảng hơn năm rưỡi sau đó, Lộ Già thường bắt xe bus đi Mục gia, Mục Ôn Nhiên thỉnh thoảng sẽ tới nhà họ Bạch đón cậu.

Lần đầu tiên Mục Ôn Nhiên tới Bạch gia, nghe thấy Lộ Già gọi Bạch mẫu là mợ, nhìn thấy thằng nhóc ngồi trên ghế salon mà Lộ Già hay nhắc tới, liền rõ ràng mọi chuyện. Lộ Già chưa từng nhắc tới cha mẹ mình, cũng giống như Mục Ôn Nhiên chẳng hề đề cập tới mẹ ruột cùng Mục Ôn Thừa vậy.

Một người là không thể nhớ nổi hình bóng, một bên lại không muốn nhắc tới.

Điều này làm cho y có một loại vặn vẹo lòng trung thành, rốt cuộc triệt để thả tâm kéo Lộ Già tham gia vào thế giới của mình.

Mợ của Lộ Già, cũng chính là Bạch mẫu rất yêu thích Mục Ôn Nhiên, một thiếu niên lớn lên đẹp đẽ hiểu lễ phép, làm gì có ai lại không thích đâu. Thế nhưng Bạch Dịch lại căm ghét y, đại khái có lẽ do trẻ nhỏ mẫn cảm, Mục Ôn Nhiên nói chuyện khiến nó thấy không thoải mái, nhưng lại chẳng làm rõ được rốt cuộc không thoải mái ở điểm nào.

Nó kể việc này cho Lộ Già nghe, Lộ Già lại không tin, chỉ nói: “Em như con khỉ ấy, không cho phép người khác đẹp trai hơn mình?”

Bạch Dịch lập tức nổi đoá, quẳng Mục Ôn Nhiên ra sau đầu, rượt Lộ Già chạy quanh sân.

Thật ra nó co chút chột dạ, sở dĩ nó căm ghét Mục Ôn Nhiên, bởi vì Mục Ôn Nhiên cướp đi quá nhiều lực chú ý của anh trai nó.

Khi Lộ Già lên lớp sáu, Mục Ôn Nhiên từng tới trường cậu học, đứng ở bên ngoài lớp hàng rào sân bóng, đưa bữa trưa cho Lộ Già – bị giáo viên lưu lại làm lại bài tập.

Lộ Già vừa thấy hamburger khoai chiên y đang cầm, liền hô to: “Ca, ca! Em ở đây!”

Mục Ôn Nhiên luồn tay qua mắt rào, xoa đầu Lộ Già: “Đồ trẻ con thích, em ăn ít thôi. Đây là lần thứ mấy em bị lưu lại?”

Lộ Già tự động bỏ qua vấn đề Mục Ôn Nhiên đưa ra, tiếp nhận đồ ăn, bé ngoan nói: “Cảm ơn anh.”

Lộ Già thường bị lưu lại, Mục Ôn Nhiên không phải lúc nào cũng có thì giờ đi đưa cơm, chỉ đi có đôi lần, Mục Ôn Nhiên đã được các cô bé trong lớp Lộ Già nhớ thương rồi.

Bất kể tuổi tác bao nhiêu, ai ai đều có một mong ước có một người anh trai, một cô chị gái cưng chiều mình, huống chi Mục Ôn Nhiên lại còn dễ nhìn như thế. Từ đó Lộ Già rất được các bạn nữ hoan nghênh, bạn nào bạn nấy toàn lôi kéo cậu, hỏi cậu mấy chuyện liên quan đến Mục Ôn Nhiên.

Lộ Già ngốc cực kì, cứ ra sức khen Mục Ôn Nhiên mãi, còn nói thành tích y rất tốt. Điều này khiến bạn học nữ càng thêm nhớ nhung, thường thường hỏi Lộ Già: “Anh trai cậu lúc nào đến thế?

Bạch Dịch ở bên cạnh nghe thấy, hừ lạnh: “Anh trai cái gì mà anh, là đồ giả.”

Lộ Già cùng Mục Ôn Nhiên quả thật không có liên hệ máu mủ.

Các bạn nữ không vui, phản bác: “Cậu mới không có ca ca ấy, cậu thì biết cái gì?”

Bạn học cùng lớp không hề biết Bạch Dịch với Lộ Già là anh em, ban đầu là do Bạch Dịch không chịu nhận, cũng buộc Lộ Già ở trên lớp giả bộ không quen nó.

Lúc nó đưa ra yêu cầu này, tuổi còn rất nhỏ, đầy lòng cho rằng Lộ Già sẽ tức giận đến mức ra tay đánh mình, thế nhưng Lộ Già không làm vậy, mà chấp nhận. Sau đó có rất nhiều lần, Bạch Dịch muốn mở miệng nói mình đang đùa thôi, thế nhưng lời nói cứ đến bên môi lại chẳng nói ra được.

Nó chưa bao giờ nghĩ Lộ Già là người ngoài cả, trong mắt nó Lộ Già là anh trai nó. Lời này xưa nay nó chưa từng nói, không dám nói, sợ Lộ Già cười nó, sợ Lộ Già lôi chuyện cũ ra nhắc lại.

Vì vậy hiểu lầm này kéo dài mãi cho tới nay.

Kì nghỉ đông năm lớp sáu, Lộ Già mỗi ngày đều qua Mục gia làm bài tập, vừa mới bắt đầu Lộ Già lên tinh thần lắm, nhưng càng về sau càng không kiên trì nổi, một tuần trôi qua, cậu thậm chí còn bám giường giả chết.

Mục Ôn Nhiên không thấy người đến, trực tiếp tới Bạch gia tìm người.

Bạch mẫu giúp y mở cửa phòng Lộ Già: “Thằng bé nói nó đau đầu, có lẽ bị cảm rồi.” Bạch mẫu nói lại mấp máy môi ra hiệu, “Giả vờ thôi.”

Mục Ôn Nhiên hiểu rõ gật đầu, đi vào phòng.

Trong phòng, Lộ Già trùm kín đầu, nghe thấy tiếng động mười phần giả tạo khù khụ hai tiếng, lộ ra đôi mắt, giọng rầu rĩ, hỏi: “Ca ca, sao anh lại tới đây?”

“Tới thăm em.”

Lộ Già uốn éo nhích vào trong, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh: “Ngồi đi.”

Mục Ôn Nhiên ngồi xuống.

Lộ Già nắm chặt chăn, nhìn chằm chằm Mục Ôn Nhiên không chớp mắt.

Mục Ôn Nhiên: “Em căng thẳng cái gì?”

“Không căng thẳng đâu, ca ca.”

“Đầu còn đau không?”

“Giờ không đau nữa, ca ca.”

“Rốt cuộc em khẩn trương cái gì?”

“Không có mà, ca ca.”

“Không cần phải trả lời câu nào cũng kêu ca ca.”

Lộ Già nói dối, đối mặt mợ thì không sao, đối mặt với Mục Ôn Nhiên liền căng thẳng vô cùng, không tự chủ cứ kêu ca ca miết.

Mục Ôn Nhiên không có ý định bóc trần sự thật, quả thật y đốt cháy giai đoạn quá, Lộ Già có thể đàng hoàng cùng y làm bài tập một tuần liền đã là tốt lắm rồi.

Thấy Mục Ôn Nhiên mãi không nói lời nào, Lộ Già chớp chớp mắt, lại chui đầu vào trong chăn.

Mục Ôn Nhiên đợi một phút, thấy bên trong dựng dựng lên, ngẩn người, khẽ đẩy: “Khóc cái gì?”

Lộ Già thò tay ra, giơ một ngón lên, “Một ngày thôi, anh cho em nghỉ một ngày, em đảm bảo ngày mai sẽ làm bài tập, xin anh đó.”

“Tôi đâu nói không được, mau ngồi dậy, đừng có rúc trong chăn khóc thế, ngộp.”

Lộ Già bò ra ngoài, tóc tai bờm xồm, ngồi bên giường, đôi mắt đỏ ngầu, thở dài.

“Không phải em không muốn làm, thế nhưng…. aish mệt lắm.” Lộ Già quay đầu nhìn Mục Ôn Nhiên, “Mệt lắm luôn.”

Mục Ôn Nhiên: “Ừ, mệt lắm.”

Lộ Già: “Em muốn thẳng thắn với anh.”

Mục Ôn Nhiên: “Cái gì?”

“Em căn bản chẳng hề đau đầu… cũng không hẳn thế, cứ nghĩ tới làm bài tập là đầu em lại đau, tuần trước em làm nhiều ơi là nhiều, buổi tối anh còn bắt em viết hai trang tổng kết nghỉ đông nữa, hôm sau liền kiểm tra…”

Càng sốt ruột càng tính không đúng, càng phiền lòng càng viết sai, tối qua Lộ Già viết một hồi nước mắt liền rơi, đến đêm còn mơ thấy nào là thể tích diện tích bình phương lập phương.

Mục Ôn Nhiên không hiểu được nỗi thống khổ Lộ Già đang chịu, nhưng vẫn nói: “Từ giờ buổi tối không bắt làm bài tập nữa.”

Lộ Già cảm thấy mĩ mãn lắm rồi: “Cảm tạ ngài.”

“Là ‘cảm ơn ca ca’.”

“Cảm ơn ca ca.”

Cuối cùng Mục Ôn Nhiên nới rộng thời gian, đổi thành hai ngày viết một lần, chủ nhật cho nghỉ.

Bạch mẫu đùa giỡn: “Nên quản nghiêm vào.”

Mục Ôn Nhiên cười cười lắc đầu: “Không được, em ấy sẽ khóc.” Mắt ngân ngấn nước quá đáng yêu.

Trước khi ăn tết, Lộ Già đã làm xong bài tập, qua năm, ngày nào cũng chạy tới Mục gia.

Mục Ôn Nhiên hỏi cậu, không cùng các bạn khác đi chơi sao, Lộ Già mếu máo: “Đang phải làm bài tập mà.”

Mùa xuân ngắn ngủi, chớp mắt đã vào hạ, lũ trẻ con lớn nhanh như thổi, nhoáng cái Lộ Già chuẩn bị lên sơ trung, mà Mục Ôn Nhiên cũng học cấp ba.

Với thành tích của Lộ Già, chỉ có thể đợi xếp tới mấy trường trung học chỉ định, còn Mục Ôn Nhiên lại khác, thành tích tốt, y có rất nhiều lựa chọn.

Mục Chương Thành từ trước tới nay không quan tâm mấy chuyện này, dưới cái nhìn của ông, chọn trường đại học tốt mới quan trọng, còn cấp ba ấy à, ông chỉ nói để Mục Ôn Nhiên tự cân nhắc.

Thân là chú hai, Mục Hiển lại để bụng hơn nhiều, ông hỏi Mục Ôn Nhiên tính đi đâu chưa.

Mục Ôn Nhiên nói đi Nam Tương, Mục Hiển lập tức nghĩ tới Lộ Già. Nam Tương là trường liên cấp, Bạch Dịch với Lộ Già hẳn là sẽ học ở đó.

Đối với Mục Ôn Nhiên, học cấp ba nào cũng thế cả, sơ trung đã bị quản nghiêm, hiện tại không có ai hạn chế y, chẳng thà chọn cái trường học gần Lộ Già một chút, thuận tiện chăm sóc nhóc con.