Tri Bỉ

Chương 8



Kết thúc quân huấn, Mục Ôn Nhiên đen đi nhiều lắm, vóc dáng rất cao, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hơn, con ngươi vẫn một màu đen thăm thẳm, chẳng hề thấy đáy, tóc cắt ngắn, Lộ Già sờ vào cứ cảm thấy đâm đâm tay.

Sau đợt quân huấn trở về, Lộ Già tới Mục gia tìm y, nhìn thấy khuôn mặt như hoa như ngọc đã biến mất tăm, sững sờ hồi lâu, mới nói: “Anh ơi, thầy phụ trách quân huấn của các anh là ai vậy? Em muốn đánh nhau.”

Mục Ôn Nhiên nhìn cậu một lượt: “Em cũng thế, đen đi nhiều.”

“Trở lên đẹp trai ạ?”

Mục Ôn Nhiên nở nụ cười.

Lộ Già nhìn trẻ con lắm, dù quân huấn bị phơi có đen đi ít nhiều, nhưng cứ cười một cái lê xoáy nở rộ. Hồi hè cậu đi theo bạn học phát tờ rơi, tựa hồ có cao lên một chút, nhưng lại gầy không ít, mặc dù không còn giống như đứa trẻ con, thế nhưng trong mắt Mục Ôn Nhiên, Lộ Già vẫn cứ như một quả cầu tuyết trắng.

Bạch Dịch thì lại biến đổi rất nhiều, không gầy gò như trước nữa, Lộ Già còn rất tiếc nuối, không thể chê nó là khỉ nữa rồi.

Lên cấp hai, tâm sinh lý có chút biến đổi, trong lớp Lộ Già thậm chí có hai đôi yêu nhau rồi.

Con trai phát dục muộn, Lộ Già còn muộn hơn nhiều, thấy người ta tay nắm tay đi học, cậu còn tiến lên chào hỏi.

Lên cấp hai, Bạch Dịch với Lộ Già không còn học chung một lớp nữa, Lộ Già ngẫu nhiên nhìn thấy Bạch Dịch đưa nước cho một bạn nữ.

Giờ nghỉ trưa, cậu len lén chạy tới kí túc xá cấp ba tìm Mục Ôn Nhiên, Mục Ôn Nhiên hỏi cậu vào đây bằng cách nào.

Lộ Già: “Em thấp mà! Cúi xuống đi vào, bảo vệ không nhìn thấy được.”

Phương Nhận – bạn cùng phòng Mục Ôn Nhiên sặc mì, cười khanh khách liếc Lộ Già một cái, quay ra nói chuyện với Mục Ôn Nhiên: “Em trai ông biết đùa thật đấy.”

Mục Ôn Nhiên liếc hắn một cái, không nói gì, người trong kí túc xá cũng quen rồi.  Bình thường không ai muốn nói chuyện với Mục Ôn Nhiên, mặt lạnh tanh, nhiều người trong lớp cảm thấy y quá kiêu ngạo, biết gia đình y giàu có, lén lút đặt cho y cái bí danh, gọi thiếu gia.

Mục Ôn Nhiên hỏi Lộ Già ăn cơm chưa, Lộ Già lòng có bát quái muốn chia sẻ, nói ăn qua rồi, “Hôm nay em nhìn thấy Bạch Dịch, hình như nó có người yêu í!”

“Ừm.” Mục Ôn Nhiên thuận miệng lên tiếng, y không có hứng thú với chuyện này, có thể nghĩ tới điều gì, liền hổ: “Vậy còn em thì sao?”

“Em á? Em không có.” Lộ Già vội xua tay, “Mợ nói không được yêu sớm.”

“Ừ, bé ngoan nghe lời.” Mục Ôn Nhiên cũng cảm thấy tầm tuổi của Lộ Già không nên nói chuyện yêu đương, quá đơn thuần, cậu đáng yêu như vậy, bị bạn nữ bỏ kiểu gì cũng khóc nhè cho xem.

Lộ Già không dừng chân, buổi tối cùng Bạch Dịch về nhà, dọc đường về thường lén lút nhìn trộm Bạch Dịch, Bạch Dịch bị nhìn nhiều đến phát cáu, hỏi cậu sao nhìn chằm chằm nó.

Lộ Già liền kể chuyện thấy được lúc trưa, Bạch Dịch im lặng một hồi: “Không giao du, chỉ là đưa cho chai nước thôi.”

Thấy Lộ Già vẫn bày ra dáng vẻ hiếu kỳ, nó không nhịn được nói thêm một câu: “Chớ nói với mẹ.”

Lộ Già: “Ừ sẽ không.”

Đến tối, gặp phải đề bài khó, Lộ Già sẽ chụp ảnh gửi qua cho Mục Ôn Nhiên, Mục Ôn Nhiên gọi video qua, người giảng người viết. Kì thật Lộ Già chỉ muốn chép đáp án thôi.

Lộ Già làm bài tập xong, nhắn tin cho Mục Ôn Nhiên: [Anh có rảnh không? Em muốn thảo luận một vấn đề nghiêm túc với anh!]

Mục Ôn Nhiên gọi điện thoại tới: “Làm sao vậy?”

Lộ Già: “Anh với bạn cùng phòng ở chung không hoà hợp lắm đúng không? Em thấy hai người chẳng nói gì với nhau mấy.”

Mục Ôn Nhiên: “Bận tâm vớ vẩn.”

Lộ Già thở dài, hở ra là lại thở dài: “Anh không thể cứ trưng khuôn mặt lạnh ra được, phải giao lưu nhiều mới quen được nhiều bạn. Mới khai giảng thôi, không cùng bạn bè chơi nhiều đáng thương lắm.

“Tôi đáng thương?”

Lộ Già che miệng một cái, lại buông tay: “Không muốn kết bạn cũng không sao, em sẽ thường qua đó, chơi với anh.”

Trong đôi mắt dấy lên ý cười, Lộ Già lúc nào cũng vậy, từ nhỏ đã luôn muốn che chở y rồi.

Làn sóng yêu đương trong lớp rất nhanh liền chìm nghỉm, mới qua nửa học kì, chỉ còn dư lại vài đôi đang quen nhau, nhưng lại hay cãi vã giận dỗi.

Giáo viên chủ nhiệm là người từng trải, thấy chuyện này coi như tập mãi thành quen, ngược lại là Lộ Già, không yêu đương không gây chuyện, thành tích lại vẫn đi xuống, khiến nàng đau đầu mãi.

Lộ Già cũng đau đầu không kém, cậu muốn học bổ túc, mợ nhờ vả Mục Ôn Nhiên, thứ sáu hàng tuần cậu chỉ đành nghiêm túc ở bên Mục gia làm bài tập.

Bài tập mới làm một nửa, Lộ Già thở dài, Mục Ôn Nhiên thấy thế liền hỏi: “Hận tôi à?”

Lộ Già lắc như trống bỏi: “Không dám hận không dám hận.”

“Nếu mệt có thể nghỉ một lát.”

Lộ Già lập tức chạy ra phòng khách xem hoạt hình.

Mục Ôn Nhiên cảm thấy khó tin, Lộ Già lên năm nhất cấp hai rồi mà vẫn cứ thích xem <>. Y chưa từng xem bộ phim này, trước chỉ nghe Lộ Già từng nhắc qua Hoa Luân, hôm nay liếc mắt nhìn xem, ồ, bạn nhỏ Hoa Luân mặt rất dài, kiểu tóc cũng rất phiêu dật.

Lộ Già nói: “Em chỉ xem nửa giờ thôi.”

Mục Ôn Nhiên thuận theo: “Tùy em.”

‘Nửa tiếng đồng hồ’ này vẫn luôn kéo dài đến mười hai giờ trưa, bảo mẫu chuẩn bị cơm xong xuôi, Lộ Già vừa xới cơm vừa nói: “Ăn cơm xong em nhất định sẽ làm tiếp.”

Bảo mẫu ở bên cạnh đùa giỡn: “Làm không xong thì ở lại thức đêm làm nốt?”

Câu hỏi này khiến Lộ Già ngẩn ra, trước giờ cậu chưa từng ngủ lại Mục gia lần nào.

Lộ Già ngẩng đầu nhìn Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên: “Có thể.”

Buổi tối dự định ngủ lại, Lộ Già liền không sợ không làm xong được bài tập, thành ra cả chiều làm có một đề bài, tranh thủ lôi kéo Mục Ôn Nhiên nói chuyện.

Bảo mẫu bưng sữa bò tới cho hai người, đi ra liền đi vào, Lộ Già luôn miệng nói không ngừng, Mục Ôn Nhiên cũng không tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, cầm trong tay sấp bài thi, tai nghe Lộ Già líu ra líu ríu, Lộ Già làm một đề, y phê một đề.

Lộ Già nói khô cả họng, Mục Ôn Nhiên đưa cốc sữa qua, Lộ Già ừng ực uống hơn nửa cốc, lưu lại một vòng bọt trắng, đầu lưỡi chui ra liếm liếm, một tay giơ cốc lên, một tay thò sang nắm tay áo Mục Ôn Nhiên: “Đến, cụng ly.”

Tới tận chín giờ tối, Lộ Già mới coi như làm xong bài tập của ngày hôm nay.

Mục Ôn Nhiên ngồi trên giường đọc sách, đầu hơi cúi thấp, ánh đèn ngủ ấm áp chiếu rọi qua, chiếu ra gò má y ôn nhu đến lạ, đến cả cặp mắt đen tựa mực kia cũng nhu hòa một chút.

Lộ Già víu lưng ghế, nghiêng đầu nhìn qua, mãi đến tận Mục Ôn Nhiên phát hiện ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Làm xong rồi? Không cần tắt đèn, lát nữa tôi còn dùng.”

Trong phòng Mục Ôn Nhiên có rất nhiều chiếc đèn, lớn có nhỏ có, trước đó vẫn là đèn bàn kiểu dáng bình thường, sau Lộ Già thường xuyên mang bài tập qua, không biết xuất phát từ mục đích gì, Mục Ôn Nhiên lại đổi sang một chiếc đèn hình người tuyết thay thế.

Lộ Già ngồi bên bàn vùi đầu làm bài tập, người tuyết kia đối diện đỉnh đầu cậu, một nắm nhỏ một nắm lớn, vừa vặn.

Lộ Già gật đầu, đứng lên hỏi: “Em ngủ ở đâu cơ?”

Mục gia không có phòng dành cho khách, gian phòng ở góc trong cùng tuy không có người ở, nhưng vẫn có người thường xuyên quét dọn, đó là phòng của Mục Ôn Thừa.

Đồ đạc trong phòng Mục Ôn Thừa đa số đều hoàn toàn mới, bố trí không khác phòng Mục Ôn Nhiên là bao, là do Mục Chương Thành cố ý sai người làm.

Việc này quả thật nực cười, Mục Ôn Nhiên cảm thấy Mục Chương Thành dồn hết tâm sự vào một gian phòng trống.

Không dành cho Mục Ôn Thừa, cũng chẳng hề cho y.

Mục Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, chỉ chỉ bên cạnh mình, hỏi Lộ Già: “Cùng tôi ngủ chung, có được không?”

Lộ Già gật đầu.

Trước khi ngủ, Mục Ôn Nhiên hỏi: “Tôi tắt đèn nhé?”

“Mở đi ạ.” Lộ Già ngẩng đầu lên, bật cả hai chiếc đèn ngủ hai bên, “Em có chút sợ tối, ca ca.”

Từ hồi lên cấp hai, Lộ Già rất ít khi gọi Mục Ôn Nhiên như vậy.

Mục Ôn Nhiên liếc cậu một cái: “Thế ngủ đi.” Nói xong liền nhắm mắt, xoay người, ngủ.

Lộ Già nhìn chằm chằm bóng lưng y, khẽ thở dài trong lòng, sau đó nhắm mắt.

Đèn hai bên giường mặc dù không chói mắt, nhưng cậu phải nằm một hồi mới thích ứng được.

Rất nhanh, kì nghỉ cũng kết thúc, Bạch Dịch kết giao bạn gái, không phải cô bé là lúc trước nó đưa nước cho.

Lộ Già hỏi nó, yêu đương là cảm giác gì, Bạch Dịch sờ sờ gáy, vỗ vai Lộ Già: “Anh đừng hỏi.” Thế này thật kì quái, cái vấn đề này đổi thành bất kì ai khác hỏi tới, Bạch Dịch đều không cảm thấy sao, thế nhưng người hỏi lại là ông anh của nó đó, anh nó mới có mấy tuổi chứ….

Lớn hơn nó một tuổi thôi. Bạch Dịch lắc đầu, vẫn không thể nói được, Lộ Già còn ngây thơ lắm.

Bởi vì Lộ Già thường chạy qua kí túc của Mục Ôn Nhiên chơi, thường xuyên qua lại liền quen thuộc với bạn cùng phòng của Mục Ôn Nhiên, bọn họ nếu có đồ ăn vặt sẽ lén lút đưa cho Lộ Già, giống như nựng trẻ con vậy.

Có hôm Lộ Già thừa dịp Mục Ôn Nhiên không có ở phòng, thương lượng với bọn họ: “Các anh dẫn anh trai em đi chơi nhé, anh ấy chỉ là ít nói chuyện thôi, nhưng tốt tính lắm.”

Phương Nhận rất yêu thích cậu nhóc này, liền nói lời thật lòng: “Cậu ta không muốn chơi với bọn này.”

Lộ Già ngồi trên giường Mục Ôn Nhiên bẻ bánh mì, khiến cho khắp giường đều là vụn bánh, lại thở dài thườn thượt: “Vậy để em suy nghĩ thêm biện pháp khác vậy.”

Mục Ôn Nhiên trở về, nhìn thấy một giường đầy vụn bánh mì, mặt trầm xuống, Phương Nhận nhìn thấy liền nói: “À, em trai bạn vừa nãy tới, ngồi trên giường anh bánh mì.”

“Ừm.” Mục Ôn Nhiên gật gật đầu.

Không ngờ lại đáp lại, Phương Nhận có chút kinh ngạc.

Lộ Già lại tới nữa, Phương Nhận thừa dịp Mục Ôn Nhiên đi phòng nước, hỏi cậu: “Anh của em bình thường rất nuông chiều em đúng không?”

Lộ Già suy nghĩ một chút: “Anh ấy cứ coi em là trẻ con thôi.”

Phương Nhận bật cười: “Em không phải trẻ con thì là người lớn à? Chưa đủ lông đủ cánh.”

Lộ Già không vui, vừa vặn Mục Ôn Nhiên trở về, tay ướt nhẹp, trên tay có quả táo, đưa tới trước mặt Lộ Già.

Lộ Già đón lấy, cắn một miếng, đáp lời Phương Nhận: “Anh mới mọc chưa đủ lông ấy.”

Mục Ôn Nhiên nhìn Lộ Già, rồi quay qua nhìn Phương Nhận.

Phương Nhận sởn tóc gáy.

Lộ Già nấp sau lưng Mục Ôn Nhiên làm ngoáo ộp, khà khà cười, mục đích đã đạt thành.

Nhóc quỷ láu cá.