Trích Tiên

Chương 12: Tứ hôn (Hôm sau thỉnh Thánh Nhân tứ hôn…)



Editor: Cò Lười - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Trong Tử Quế cung, các cung nữ bắt đầu làm tới dọn lui, nhanh chóng yên ắng dọn hành trang đến hành cung. Tử Quế cung nằm ở phía tây hành cung, cách Lạc Dương hơn trăm dặm, ngồi xe ngựa tốn khá nhiều thời gian mới đến. Tử Quế cung xây tựa vào núi, phía sau là dãy núi Hồng Diệp Lĩnh, có nhiều con mồi, cây cối tươi tốt, là nơi săn bắn tự nhiên của hoàng gia.

Hôm nay khi Thánh Nhân và Thiên Hậu đến, cung nhân trong Tử Quế cung tỉnh táo trong nháy mắt, sợ có nơi nào không ổn, thất lễ trước mắt Thánh Nhân và Thiên Hậu. Hành cung ngoại trừ hoàng đế và hoàng hậu còn có cung điện cho các công chúa, hoàng tử, xung quanh là biêt trạch của nhiều thế gia đại tộc. Lúc này, nội tình gia tộc lập tức trở nên quan trọng, nếu có thể may mắn được theo Thánh Thượng xuất hành, sau khi đến Hồng Diệp Lĩnh lại không có chỗ ở vậy thì quá xấu hổ rồi.

Mấy đời liên tiếp Bùi gia đều làm quan, là công thần công lao hiển hách khi Lý gia mở ra triều đại mới được ba đời Hoàng Đế trọng dụng, không cần nói đến biệt viện sơn trang nhỏ nhặt này. Biệt uyển Bùi gia cách Tử Vi cung rất gần, gần như thành hàng xóm, có thể thấy được vị trí của Bùi gia trong triều.

Chuyện Bùi Kỷ An sẽ lập gia đình với công chúa Nghiêm Trữ đã lan truyền khắp Bùi gia. Trong mắt trưởng bối Bùi gia, nhà bọn họ lấy công chúa là chuyện bình thường, không có gì quan trọng, chỉ cần nhi tử đồng ý, tứ hôn cũng chỉ còn là chuyện Thánh Nhân nói một câu, từ đầu chí cuối đều không tồn tại khả năng bị từ chối. Cho nên tuy chưa cầu ý chỉ nhưng trong lòng người Bùi gia đã ngầm đồng ý việc này rồi.

Bùi đại phu nhân cũng từ tốn. Công chúa Nghiêm Trữ ở ngay đó, không ai dám tranh đoạt với nhà bọn họ, gấp cái gì? Dù sao tuổi tác Bùi đại phu nhân cũng đã cao, sau khi ngồi trong xe ngựa cả buổi sáng, eo mỏi lưng đau, đang định nghỉ ngơi thì nghe thị nữ bẩm báo Đại Lang quân đến đây.

Bùi đại phu nhân ngồi xuống, nhìn nhi tử đi tới, đôi chút ngạc nhiên: "Đại Lang, sao con lại tới đây?"

Bùi Kỷ An hành lễ với mẫu thân, hỏi: “Mẫu thân, không phải đã nói hôm nay tiến cung, thỉnh Thánh Nhân tứ hôn sao?"

Bùi đại phu nhân lên tiếng, nói: "Không vội. Thánh Nhân và Thiên Hậu muốn ở lại Tử Quế cung mấy ngày, ngày mai chúng ta đến nói cũng vẫn kịp.”

“Không thể đợi đến mai.” Bùi Kỷ An thật sự bị dọa sợ, có vết xe đổ kiếp trước, đời này hắn không thể tin bất cứ loại “Ngày khác”, “Chờ một chút”, “Hứa hẹn” hay những lí do từ chối, không thể lập tức giải quyết, mọi thứ đều sẽ thay đổi. Cho nên Bùi Kỷ An vô cùng cứng đầu trong vấn đề này, nói: “Mẫu thân, đêm nay Thánh Nhân và Thiên Hậu định mở tiệc tối, tất cả mọi người đều tham dự, hôm nay là thời cơ tốt để tuyên bố hôn sự. Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng nhất, phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài.”

Thật ra Bùi Đại phu nhân cảm thấy nhi tử nói quá lên, chỉ là tứ hôn mà thôi cũng không phải điều động trên quan trường, cho dù trì hoãn vài ngày thì có thể xảy ra biến cố gì chứ?

Không biết vì sao nhi tử cứ muốn như vậy, Bùi đại phu nhân cũng không còn cách nào, đành nói: "Được rồi, để a nương (mẹ) đi thay quần áo rồi tiến cung cùng với con."

Bùi Kỷ An và Bùi đại phu nhân đi vào điện Thiên Thu, điện này là tẩm cung của Đế Hậu, lúc này người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt. Cung nữ hai bên thấy Bùi Kỷ An và Bùi đại phu nhân thì thi nhau chắp tay trước ngực hành lễ: "Bái kiến Bùi đại phu nhân, Bùi đại lang quân."

Bùi đại phu nhân Tư Không đã nhìn quen, bà khẽ gật đầu hỏi: "Thánh Nhân và Thiên Hậu có ở bên trong không?"

"Thánh Nhân đến bãi săn săn thú rồi ạ. Chỉ còn Thiên Hậu ở trong điện."

Bùi đại phu nhân không hỏi chuyện nữa mà cảm thán: "Tinh thần Thánh Nhân thật là tốt, ta còn tưởng Thánh Nhân định nghỉ ngơi một chút."

"Hiếm khi Thánh Nhân hăng hái như vậy, vừa đến hành cung đã mang tùy tùng đi. Thiên Hậu ở trong điện. Mời Bùi đại phu nhân và Đại lang quân đi theo nô tì."

Bùi Kỷ An nghe được lời cung nữ nói thì hơi ngạc nhiên một chút. Hoàng đế vậy mà lại ra ngoài? Hắn còn tưởng hoàng đế ở đây mới cố ý đến xin tứ hôn đấy.

Sau khi trải qua chuyện kiếp trước, Bùi Kỷ An cảm tình đối với Thiên Hậu vô cùng phức tạp. Sau khi mở ra triều đại mới, Thủy Hoàng Đế lập Vũ thị làm hậu sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến. Tuy Bùi gia không thích Vũ thị dòng dõi thấp nhưng cũng không thể hiện sự bất mãn.

Sau này, Vũ thị ngồi trên vị trí Hoàng Hậu như cá gặp nước, không chỉ sinh cho bệ hạ được hai trai một gái, đồng thời còn giúp bệ hệ xử lý công việc, sắp xếp tiền triều hậu cung đều thỏa đáng. Dù Bùi gia thấy Vũ thị quá tích cực tham chính, không phải hành vi của người phụ nữ hiền thục đoan trang nhưng nhìn vào mặt mũi công chúa và hoàng tử, Bùi gia vẫn hòa khí với Thiên Hậu như cũ đấy.

Ai cũng không ngờ, Hoàng Hậu thoạt nhìn dịu dàng hiền hậu, thông minh tài đức, sau khi trượng phu chết còn biết đẩy con trai mình ra, để mình làm hoàng đế.

Vũ Hậu muốn xưng đế đương nhiên đã trải qua không ít khó khăn, bà ta vì giữ vững địa vị của mình gần như giết sạch hoàng tộc Lý thị, thế gia bị tịch thu gia sản, đày đi lưu vong lại càng đếm không hết. Dù Bùi gia suy tàn là do một tay Lý Triều Ca dẫn đến nhưng người có chủ ý phía sau chân chính là vị Vũ Hậu này.

Sau khi Bùi Kỷ An trùng sinh, hắn không muốn đối mặt với vị hoàng hậu này. Không biết tại sao bọn họ lại đi đến đây, quay đầu bỏ đi là chuyện không giữ thể cho Thiên Hậu, với bản tính mang thù của bà ta thì sau này bọn họ không thiếu việc bị trả giá. Vì thế, Bùi Kỷ An chỉ có thể kiên trì đi theo mẫu thân vào điện.

Trong điện Thiên Thu, Lý Thường Nhạc đang vui vẻ với rúc vào bên người Thiên Hậu làm nũng. Nghe thấy cung nhân bẩm báo, Lý Thường Nhạc đang vui cười tự nhiên ngồi xuống, ngọt ngào gọi người mới đến: "Bùi Anh."

Bùi Kỷ An thấy Lý Thường Nhạc đang vui vẻ, mặt mày cũng dịu dàng hơn: "Quảng Ninh công chúa."

Bùi đại phu nhân và Bùi Kỷ An theo thứ tự hành lễ với Thiên Hậu, Thiên Hậu cũng không tự cao tự đại, rất nhanh đã cho bọn họ đứng lên, dặn dò cung nữ ban ghế ngồi.

Lý Thường Nhạc đã sớm ngồi không yên, Bùi Kỷ An và Bùi đại phu nhân còn chưa ngồi xuống, nàng đã vội vàng gấp gáp nói: "Bùi Anh, A Nguyệt sao không đến cùng các ngươi? A Phụ đã đi săn, ta cũng muốn đi, ngươi đi với ta đến bãi săn được không?"

"Quảng Ninh." Thiên Hậu có chút nghiêm mặt, khẽ nói: "Hôm nay đi hết một ngày, phải để người khác nghỉ ngơi. Con không nên quấy rối."

Lý Thường Nhạc lớn lên bên cạnh mẫu thân, vẫn luôn được cha mẹ, huynh trưởng nâng niu trong lòng bàn tay. Hai vị huynh trưởng Lý Thiện, Lý Hoài đều có chút sợ hãi với mẫu thân cường thế, Lý Thường Nhạc thì một chút cũng không sợ.

"A nương!" Lý Thường Nhạc luôn miệng năn nỉ: "Con không càn quấy đâu. Bùi Anh văn võ song toàn, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, sẽ không thấy mệt đâu."

Bùi đại phu nhân thấy thế vội vàng nói: "Được công chúa để ý là vinh hạnh của Đại lang. Nhưng mà hôm nay, thiếp thân và đại lang có một chút việc muốn bàn với Thiên Hậu, chỉ sợ không có cách nào để chơi với công chúa được rồi."

"Hả?" Thiên Hậu hơi ngồi nghiêm túc lại, ánh mắt đảo qua Bùi Kỷ An đã thay quần áo thoạt nhìn vô cùng trịnh trọng, ngay ngắn, lại nhìn con gái ngây thơ, xinh đẹp, trong lòng đã có chút suy đoán mơ hồ.

Thiên Hậu không khỏi mỉm cười, nói với con gái nhỏ: "A Nhạc, một lúc nữa sẽ có yến hội, con quay về điện của mình chuẩn bị đi."

Lý Thường Nhạc nhíu mày, vô cùng không đồng ý: "Vì sao? Bùi đại phu nhân và a nương muốn nói cái gì, vì sao Bùi Anh nghe được, con thì không?"

Thiên Hậu bất đắc dĩ, quát lớn: "A Nhạc!"

Bùi đại phu nhân hắng giọng cười to, bà như có thâm ý liếc nhìn Lý Thường Nhạc, nói: "Công chúa đã trưởng thành, trở thành đại cô nương. Những lời này đương nhiên không tiện để công chúa nghe được."

Lý Thường Nhạc giật mình, bỗng nhiên kịp phản ứng, má thoáng cái đã đỏ rực.

Lý Thường Nhạc vội vàng đứng dậy, mặt đỏ tới mang tai, nói: "A nương, con trở về thử quần áo đây ạ, buổi tối con lại đến."

Lý Thường Nhạc vội vàng túm váy chạy đi, cung nữ bên ngoài thay nhau gọi "Công chúa cẩn thận".

Thiên Hậu thấy hành động thất lễ này của Lý Thường Nhạc, thở dài: "Cũng đã lớn rồi mà còn hấp tấp như một đứa trẻ."

Một lát nữa, Bùi đại phu nhân muốn cầu hôn, lúc này đương nhiên phải nói tốt cho Lý Thường Nhạc rồi: "Công chúa thiên chân vô tà (ngây thơ dễ thương), là tính cách tốt nhất mà. Dung mạo công chúa xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài năng và học vấn thâm hậu, điều đáng khen nhất là trái tim thuần khiết có hiếu. Nếu nhà nào có thể cưới công chúa làm thê, quả là gia môn có phúc."

Thiên Hậu không xuôi theo lời nói dễ nghe của Bùi đại phu nhân, nói: "Các ngươi đừng quá cưng chiều nàng. Tính cách này của nàng do ở trên có cha mẹ, còn có hai huynh trưởng nâng niu. Nếu không, không biết sẽ bị người ta ức hiếp đến mức nào đâu."

Bùi đại phu nhân cười với Thiên Hậu: "Công chúa thuần khiết lương thiện, đều nhờ bệ hạ và Thiên Hậu bảo bọc. Công chúa và các cô nương khác không giống nhau, có vô tư cả đời cũng không sao. Có bệ hạ và thái tử ở đây, ai dám ức hiếp công chúa chứ?"

Lời này của Bùi đại phu nhân vừa khen Lý Thường Nhạc, lại thổi phồng Thiên Hậu, Thiên Hậu và một đám cung nữ xung quanh cũng đều cười. Nữ quyến hòa thuận, vui vẻ mà Bùi Kỷ An lại cụp mắt xuống, ánh sáng bóng tối trong mắt thi nhau giao tranh.

Nếu không có Lý Triều Ca, Lý Thường Nhạc có thể làm tiểu công chúa cả đời vui vẻ, ngây thơ, trong mắt chỉ có hoa phục mỹ thực, ca múa thái bình, không biết cuộc sống khó khăn.

Nhưng mà Lý Triều Ca xuất hiện.

Bùi Kỷ An nhớ rõ kiếp trước, hắn bất đắc dĩ phải cưới Lý Triều Ca, ánh sáng trong mắt Lý Thường Nhạc bị dập tắt. Sau đó, mỗi lần Bùi Kỷ An thấy nàng, Lý Thường Nhạc đều rầu rĩ không vui. Đã từng là tiểu công chúa không sầu không lo lại bị ném khỏi nơi được bảo vệ, bị ép phải đối mặt với những gió mưa của thế giới bên ngoài, vì tránh phải gả cho người mình không thích, nàng dứt khoát chạy đến chùa tu hành, xuất gia trở thành đạo sĩ.

Tuy vậy, nàng vẫn bị Lý Triều Ca giết chết. Lý Triều Ca là người có thù phải báo, ngay cả người ở cõi trên cũng không tha. Bùi Kỷ An không muốn phải nhìn thấy… Lý Thường Nhạc giống như kiếp trước, lúc này, hắn muốn sớm đoạt nàng từ trong tay cha mẹ nàng, huynh trưởng nàng, nhận lấy trách nhiệm bảo vệ nàng.

Bùi đại phu nhân và Thiên Hậu nói chuyện một lúc mới dần tiến vào chủ đề chính: "Năm nay công chúa mười bốn tuổi, tuy còn nhỏ nhưng cũng đã nên cân nhắc chuyện hôn phối. Lâu nay Bùi gia vẫn luôn nhận được ân đức của bệ hạ, đại lang và Sở Nguyệt đều ở chung với công chúa rất hợp. Thiếp thân cả gan cầu Thiên Hậu một ân điển, mong Thiên Hậu giao hòn ngọc quý trên tay cho đại lang nhà ta. Nếu thiếp thân có được nàng dâu như công chúa, tất nhiên sẽ xem nàng như con mình sinh ra."

Thiên Hậu và hoàng đế cũng rất vừa ý với Bùi Kỷ An, nhìn khắp Trường An, Lạc Dương, phần đông công tử thế gia, người có thể văn võ kiêm tu, phẩm hạnh tốt đẹp, biết giữ mình trong sạch như Bùi Kỷ An, đúng là chỉ có mình hắn. Nề nếp Bùi gia đoan chính, hai bên hiểu rõ, để Lý Thường Nhạc gả đến, sau này không sợ con gái bị nhà chồng khắt khe.

Trong lòng Thiên Hậu đã đồng ý nhưng nhà gái hứa hả cũng nên giả vờ đắn đo cho nên Thiên Hậu không trực tiếp tỏ thái độ mà nói: "Việc này phải chờ bệ hạ về, mời bệ hạ quyết định."

Bùi đại phu nhân nghe lời này đã biết chuyện này đã ổn thỏa. Trong thành Lạc Dương không người nào không biết, Thiên Hậu nói gì Thánh Nhân nghe nấy, mà việc này cả hai người cũng đều ra mặt. Thiên Hậu đã đồng ý cũng tương đương với việc Thánh Nhân cũng đã đồng ý.

Bùi đại phu nhân là người lão luyện với việc xã giao, vô cùng hiểu rõ đạo lý, biết đúng chừng mực. Bà liên tục thể hiện sự thành tâm muốn cầu hôn, sau đó thì không gặng hỏi, từ tốn nói chuyện phiếm với Thiên Hậu: "Hôm nay Thánh Nhân thật là hăng hái, vừa mới đến hành cung đã đi săn bắt rồi."

"Đúng thế." Thiên Hậu trả lời, "Ta muốn chàng ấy nghỉ ngơi một chút, chàng ấy lại nói thân thể mình rất tốt không cần nghỉ ngơi. Chàng mang người đến phía sau núi Hồng Diệp Lĩnh đi săn, còn nói hôm nay muốn đem con mồi về làm món chính cho tiệc tối. Cũng là người lớn rồi mà nói làm là làm ngay như trẻ con."

Từ trong lời nói có thể nhận ra tình cảm giữa Thiên Hậu và Thánh Nhân rất tốt. Bùi Kỷ An đang thơ thẩn, nghe được mấy chữ "phía sau núi Hồng Diệp Lĩnh" thì cả người hắn đột nhiên chấn động, khiến hắn nhớ đến một sự kiện.

Kiếp trước, sở dĩ Thiên Hậu có thể xưng đế, liên quan rất lớn đến việc thể chất Cao Đế yếu ớt, thái tử Lý Trạch mất sớm. Từ nhỏ thân thể Cao Đế Lý Trạch đã không quá khỏe mạnh, qua nhiều năm điều dưỡng cũng không đến mức nghiêm trọng, không thể xử lý việc triều chính.

Tình hình thân thể hắn thay đổi đột ngột là bắt đầu từ một chuyến đi săn. Hoàng đế ở Hồng Diệp Lĩnh bị gấu đen tập kích, chịu rất nhiều khiếp sợ. Tuy người không có việc gì nhưng sau khi trở về hoàng đế bị bệnh khá lâu, từ đó trở đi thân thể càng thêm không ổn.

Hoàng đế nằm trên giường bệnh không thể xử lý triều chính, mọi việc trên triều đều do hoàng hậu Vũ thị làm thay, thời gian dần trôi qua, quyền lực trên triều dần chuyển vào tay Vũ thị, ngay cả Thái tử tôn thất khác cũng không thể dao động.

Bùi Kỷ An nghĩ đến đây thì vẻ mặt trở nên sợ hãi, Cao Đế bị tập kích một lần lúc săn bắt? Hắn nhớ rõ là trước lúc Lý Triều Ca trở về, dường như là Vĩnh Huy năm thứ hai mươi hai.

Bùi Kỷ An không ngồi yên nữa, hắn đứng bật dậy, Thiên Hậu và Bùi đại phu nhân nghe thấy tiếng động, đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Lòng dạ Bùi Kỷ An nóng như lửa thiêu nhưng đứng trước Thiên Hậu hắn không dám tỏ vẻ khác thường, cung kính hành lễ rồi nói: "Thiên Hậu thứ tội, thần đột nhiên nhớ đến còn việc chưa làm ổn thỏa, thần xin đi trước một bước. Thần cáo lui."

Bùi đại phu nhân tưởng món quà Bùi Kỷ An chuẩn bị cho Lý Thường Nhạc chưa chuẩn bị xong, nhìn vẻ mặt Thiên Hậu dường như cũng cho là vậy.

Bùi Kỷ An để tâm con gái mình như thế, thiên hại đương nhiên tác thành, bà ta cười nói: "Ta biết rõ, người trẻ tuổi các ngươi không ngồi yên nổi. Bổn cung sẽ không tính toán với các ngươi, đi mau đi."

"Tạ Thiên Hậu." Bùi Kỷ An vừa nói, vừa bước nhanh rời khỏi điện Thiên Thu.

Sau khi rời khỏi các ánh mắt trong điện, Bùi Kỷ An không kiềm nén được nữa, chạy nhanh đi.

Hắn nhất định phải ngăn cản Vũ thị đăng cơ, như vậy thì Cao Đế Lý Trạch và thái tử Lý Thiện không được gặp chuyện không may. Cho dù Cao Đế không may qua đời thì ngôi vị hoàng đế phải rơi vào tay thái tử Lý Thiện. Thiên hạ không thể rơi vào trong tay Vũ thị lần nữa. Nếu Vũ thị thượng vị, không thể tránh khỏi việc Lý Triều Ca hưng thịnh.

Bùi Kỷ An dùng tốc độ nhanh nhất trở về Bùi gia, hắn không để ý đến âm thanh thỉnh an liên tiếp xung quanh, đi đến chuồng ngựa dắt ngựa của mình ra, muốn đi lên núi.

Lúc hắn đi ra ngoài, không biết vì sao lại vô tình chạm mặt Cố Minh Khác. Cố Minh Khác hiểu rõ nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Bùi Kỷ An không kịp nói chuyện, vội vàng qua loa trả lời: "Ta muốn đến sau núi. Biểu huynh, hiện tại ta đang gấp, không thể nói rõ với huynh, ta đi trước."

Cố Minh Khác cũng không tránh né, lúc Bùi Kỷ An dắt ngựa đi ngang qua, hắn bình tĩnh nói: "Ta đi với ngươi."

Bùi Kỷ An dừng lại, xoay người ngay lập tức, nghe thấy lời Cố Minh Khác nói, hắn vô thức nhíu mày: "Biểu ca, huynh nói cái gì? Thân thể huynh yếu ớt nhiều bệnh, chỉ sợ không thể cưỡi ngựa."

"Không sao." Cố Minh Khác nói xong nhìn thoáng qua chuồng ngựa, một con ngựa trắng đột nhiên trở nên có linh tính hơn, tự mình thoát khỏi dây cương, ngoan ngoãn khéo léo đi đến bên cạnh Cố Minh Khác.

Bùi Kỷ An cảm thấy cảnh này vô cùng kỳ lạ, nhưng hiện tại hắn lại không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng nói một câu: "Được rồi, vậy tự biểu huynh nhớ cẩn thận."

Nói xong, Bùi Kỷ An lên ngựa cưỡi thẳng ra ngoài, cả đường khiến hạ nhân hoảng hốt.

Cố Minh Khác không nhanh không chậm lên ngựa, động tác của hắn thoạt nhìn chậm chạp hơn Bùi Kỷ An rất nhiều, thế nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi chút nào.

Bùi Kỷ An men theo dấu chân ngựa vọt ra sau núi, lúc hắn tìm được hoàng đế là lúc hắn thấy một con gấu đen đang vồ hoàng đế.

Trong nháy mắt đồng tử Bùi Kỷ An mở to, máu trong người lạnh đi, hắn đang định phóng qua cứu giá, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng va chạm kim loại vang dội. Động tác gấu đen dừng lại, tay trước cứng đờ giữa không trung, trái tim Bùi Kỷ An đập thình thịch, hắn lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn kỹ, quả nhiên trước người gấu đen là một gương mặt quen thuộc.

Thân hình gấu đen to lớn, khổng lồ, chỉ một cái chân trước thôi còn thô hơn cây. Mà nữ nhân kia lại nhỏ nhắn cao ráo, làn da trắng nõn, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu.

Sự đối lập hai bên quá rõ ràng, khiến người khác cảm thấy khó tin.

Biến cố này vừa nhanh vừa vội làm tất cả mọi người không kịp phản ứng, ngay cả hoàng đế cũng sững sờ nhìn nữ tử đang ngăn cản trước người mình, hoàn toàn quên mất việc trốn đến chỗ an toàn.

Trong lúc mọi người còn trợn mắt há mồm, nữ tử kia lại tiếp tục, nàng ra chậm rãi vung kiếm trong tay, vậy mà lại mạnh mẽ đẩy gấu đen ra chỗ khác.

Đại khái gấu đen cũng không nghĩ mình lại bị một nhân loại đẩy đi, còn là một thiếu nữ trẻ tuổi không đủ nhét khẽ răng. Gấu đen gào thét một tiếng, lần nữa đánh đến đám người, nữ tử không chút hoang mang, lần nữa dùng kiếm ngăn cản, sau khi tránh né thành công mấy lần, thành công dắt gấu đen bên cạnh hoàng đế đi.

Bùi Kỷ An ngu ngơ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Là nàng ta, vậy mà lại là nàng ta, là nàng ta. Một nữ nhân có thể cưỡng ép gấu đen to lớn đi, ngoại trừ nàng ta, không còn ai làm được.

Bùi Kỷ An không biết trong lòng mình đang có vị gì, Lý Triều Ca, vậy mà nàng ta cũng sống lại?

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!