Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 219: Hy vọng (1)



Editor: Nguyetmai

Vào khoảnh khắc khi cậu nhìn thấy cái khay tròn đó…

"Quả nhiên là ở đây…!"

Trong lòng Lâm Thịnh mừng rỡ, cậu từ từ đẩy cửa phòng ra rộng hơn. Sau đó cậu chầm chậm rút hai cây rìu trên lưng xuống, nhắm vào con quái vật bọc tia điện mình người đầu dê kia.

"Chết đi!" Bỗng nhiên, tay cậu quăng vút một cái, toàn bộ sức mạnh truyền vào cây rìu ngắn.

Hai cây rìu ngắn xoay vòng vòng, lao vun vút về phía quái vật.

Phập!! Phập!

Hai lưỡi rìu liên tiếp cắm phập vào sau gáy của con quái vật.

Grào!!!

Quái vật ngửa đầu thét lên, cả người nổ bùm bụp, biến thành vô số dòng điện màu xanh lan ra bốn phía. Hàng loạt tia điện như roi da phóng về phía Lâm Thịnh đang đứng ở cửa.

Cậu lùi về sau vài bước, cả người được bao phủ bởi ánh sáng trắng, hai mắt biến thành đôi đồng tử dựng đứng của rồng. Cậu mở miệng phun một hơi về phía dòng điện đang bay đến.

Phù!!

Một tầng lửa đỏ sậm như dung nham bao trùm mặt đất trước cửa phòng. Từng tia điện nhanh chóng vọt đến, tiến vào bên trong ngọn lửa. Hai loại năng lượng mắt thường không thể nhìn thấy đang điên cuồng đối chọi. Lâm Thịnh cảm nhận rõ ràng sức phun của mình đang bị thứ gì đó trấn áp khiến nó dần yếu đi.

Rõ ràng là một ngọn lửa vô cùng lớn, nhưng bây giờ chỉ lan đến một mét vuông quanh cửa phòng. Vô số dòng điện không ngừng vọt vào ngọn lửa, chúng như hai đám mây lớn có gam màu khác nhau đang không ngừng chém giết.

Không bao lâu sau, Lâm Thịnh đã không thể chịu đựng được nữa.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Uy lực của luồng hơi phun của cậu được quyết định bởi nồng độ huyết mạch trong người. Tuy rằng cấp độ của cậu vừa mới tăng nhưng huyết mạch của cậu thì vẫn ở mức cũ. Vì vậy, uy lực phun lửa của cậu vẫn như trước, không hề thay đổi, dần dần bị dòng điện chế ngự.

"Đi!" Lâm Thịnh dùng hết sức quăng hai cây rìu ngắn nữa ra. Cây rìu mang theo Thánh lực tràn trề mạnh mẽ đập xuống mặt đất. Dòng điện dưới mặt đất bị Thánh lực kích thích, giống như một mặt nước bỗng dưng bị hòn đá ném vào, khiến tia lửa và ánh chớp văng lên. Thánh lực trên cây rìu còn chẳng thể chịu nổi nửa giây, lập tức bị hằng hà sa số dòng điện bao phủ. Lúc này, sức phun của Lâm Thịnh cũng đã cạn, cậu ngừng lại trong một lát.

Ngay lập tức, cậu vội vã truyền Thánh lực vào cây rìu trên tay.

Xẹt…

Lần này cậu gần như truyền tất cả Thánh lực trong cơ thể vào đó. Cây rìu ngắn trong tay như một bóng đèn điện tỏa ánh trắng sáng rực. Vầng sáng dịu dàng chiếu khắp đại sảnh, khiến nguồn sáng khổng lồ phía trên cũng bỗng chốc bị lu mờ.

"Lần nữa!!" Lâm Thịnh ném mạnh cây rìu trong tay ra.

Cây rìu phát sáng bay vút đi như một quả lựu đạn, mà Lâm Thịnh vừa ném xong thì cũng lập tức xoay người bỏ chạy. Cậu chẳng thèm nhìn xem kết quả như thế nào, cũng không quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, chạy tới lối đi lúc mới vào.

Chưa chạy được bao nhiêu, Lâm Thịnh chợt cảm thấy sau lưng có một cảm giác nóng rực như thiêu đốt đang đuổi theo. Trong lòng cậu hơi chìm xuống, chân khẽ nhún một cái, cả cơ thể lao vọt đi về phía trước rồi ngã sõng soài ra đất.

Ầm!!!

Đúng lúc đó, một tia sáng màu trắng xen lẫn tia lửa điện màu xanh nổ tung ở phía sau lưng Lâm Thịnh. Trong nháy mắt, không khí nóng rực quét qua gần hết nửa đại sảnh. Vụ nổ hình thành ở cửa phòng thứ nhất dãy bên phải, luồng nhiệt như được thổi bằng quạt, tràn ra bên ngoài.

Luồng nhiệt đi đến đâu, mặt đất nơi đó lập tức biến thành một mảng cháy khét, đen kịt. Bức tường ở bốn phía không ngừng hiện lên tia lửa điện màu xanh.

Trong tiếng kêu ken két, tầng tầng lớp lớp tia điện màu xanh nhanh chóng chuyển động, tập trung lại tạo hình, trong chốc lát đã đắp thành một con quái vật cao to, đầu dê mình người hơi u ám. Cả người nó đầy rẫy vết thương, nhìn vào có thể thấy rõ dòng điện đang chuyển động bên trong qua những vết này.

"Ansena!" Nó giận dữ gầm lên, nhanh chân đuổi theo Lâm Thịnh.

Còn chưa chạy được vài bước thì…

Phừng!!!

Một luồng lửa đỏ sậm được phun ra từ ngay miệng lối đi, đập mạnh vào người nó. Con quái vật lảo đảo, cố gắng lùi về phía sau, dòng điện trên người tỏa sáng lấp lánh, không ngừng chiến đấu với ngọn lửa.

Tách tách tách!!!

Hai loại năng lượng phản ứng và chiến đấu với nhau tạo thành những tiếng nổ nhỏ vang lên liên tục, nổ đến mức nó không thể đứng thẳng được.

"Grào!!" Nó tức giận, điên cuồng ngẩng đầu rống to, cố đối đầu với luồng lửa ấy để tiếp tục tiến đến gần Lâm Thịnh.

Ầm, ầm, ầm, ầm!

Bước chân nặng nề giẫm trên mặt đất tạo nên những cơn chấn động. Quái vật chỉ bước vài bước là đã đến cửa lối đi, nó tóm lấy cổ Lâm Thịnh với tốc độ nhanh như chớp. Bỗng nhiên một cây rìu ngắn từ dưới bay lên, lách qua móng vuốt của nó, mang theo sức mạnh khổng lồ và tốc độ không tưởng chém banh ngực nó ra.

Xẹt!

Lồng ngực của quái vật nứt ra một khe lớn, để lộ trái tim tạo thành từ dòng điện đang đập phập phồng bên trong.

Đúng lúc này, cây rìu thứ hai mang theo Thánh lực nhanh chóng bay xuyên qua khe nứt, cắm phập vào trái tim đó. Toàn thân quái vật bỗng cứng đờ, ba móng vuốt sắc bén treo lơ lửng trước cổ Lâm Thịnh, chỉ còn cách vài centimet là có thể xé rách cổ họng của cậu, chuyển bại thành thắng.

Nhưng đáng tiếc, nó vẫn chậm một bước.

Hự!

Cả người con quái vật điện biến thành tro bụi màu đen rồi rơi ào ào xuống đất.

Phù… Phù… Phù…

Lâm Thịnh há miệng thở hổn hển, mồ hôi trên mặt và trên cổ không ngừng tuôn ra vì hoảng sợ. Vừa rồi, móng vuốt của nó chỉ cách cổ cậu vài centimet, thậm chí làn da ở cổ họng cậu còn bị nổi rộp nước vì nhiệt độ nóng bỏng ấy.

"Kích thích thật." Cậu khom lưng thở hổn hển, nghỉ ngơi một chút.

Chờ đến khi cơ thể khôi phục trạng thái bình thường, cậu mới tìm kiếm trong đống tro tàn của con quái vật đó. Đống tro vẫn còn hơi ấm bị cây rìu ngắn của Lâm Thịnh xới tung lên, khiến một viên đá hình bầu dục màu xanh ngọc lăn ra ngoài. Viên đá lập lòe, tỏa ra ánh sáng màu xanh dương, bề mặt bằng phẳng bóng loáng giống như đã được đánh bóng qua.

Lâm Thịnh nhìn viên đá một chút rồi giơ tay nhặt lên. Cậu còn có thể loáng thoáng cảm giác được hơi thở của sự sống truyền ra từ đó.

"Chẳng lẽ quái vật kia vẫn chưa chết?" Cậu vẫn chưa hấp thụ mảnh vỡ linh hồn nên rất có thể là quái vật đó thật sự chưa chết.

Cậu suy nghĩ một chút, nhưng không tìm ra được tác dụng của viên đá này trong ký ức của mình nên nhẹ nhàng quẳng nó lên, đồng thời vung rìu ngắn.

Xẹt!

Viên đá màu lam sẫm bị cắt thành hai mảnh trong không trung, nổ ầm một tiếng, biến thành tro bụi màu trắng từ từ rơi xuống.

Những tia khói màu đen cuối cùng cũng hiện ra, nhanh chóng ngưng tụ lại, bay vèo vào lồng ngực của Lâm Thịnh. Cậu hơi khựng lại một chút, trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức vô cùng xa lạ.

Hình ảnh của ký ức rất méo mó và tuyền một màu xám xịt. Cảnh vật trong mắt của quái vật tia điện hoàn toàn không giống người thường. Thế giới trong mắt nó lúc nào cũng méo mó, phân tán và chớp nháy liên hồi, giống như lúc nào cũng có động đất. Âm thanh trong tai nó cũng đều là tiếng ong ong, hoàn toàn không hiểu có nghĩa là gì. Lâm Thịnh cố gắng nhắm mắt tiêu hóa trong chốc lát rồi lập tức bỏ cuộc.

"Không có chút ý nghĩa nào… Mấy đoạn hình ảnh quá ngắn, không biết ngôn ngữ thì chẳng hiểu mô tê gì cả…" Bây giờ xem như cậu đã rõ sự chênh lệch trong nhận thức của quái vật và con người là như thế nào. Giác quan không giống nhau, nhận thức thì là một trời một vực.

"Nhưng cũng may, mức tăng trưởng của linh hồn tương đương với giết hai mươi mấy quái vật bình thường như kiếm sĩ Hắc Vũ với Huyết Khải. Thu hoạch như vậy là tốt lắm rồi."

Lâm Thịnh mỉm cười thỏa mãn. Nghỉ ngơi xong, cậu vội vã đi vào bên trong gian phòng đầu tiên ở bên phải, nhanh chóng gỡ cái khay tròn kia xuống, tỉ mỉ xem xét.