Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 220: Hy vọng (2)



Editor: Nguyetmai

"Bộ phận chuyển đổi cầu nguyện của hồ Thánh lực."

"Chức năng: Chuyển hóa sức mạnh tinh thần của người cầu nguyện thành Thánh lực."

"Mô hình thiết kế như sau…"

"Các bước thực hiện chi tiết như sau…"

"Nguyên lý chuyển hóa: Sức mạnh tinh thần ở trạng thái tập trung cao độ có thể chuyển hóa thành các hạt linh hồn tự do bằng trường lực của nguyên thạch. Hấp thụ hạt linh hồn và dùng lõi Hôi Ấn để thanh lọc, cho vào dây chuyền phản ứng…"

Những dòng chữ li ti, dày đặc nối đuôi nhau, trong đó thậm chí còn có sơ đồ, khiến cho Lâm Thịnh thấy mà giật mình. Không ít nguyên lý trong đây nhìn thì đơn giản nhưng thực tế vô cùng thâm thúy. Cũng may trước đó cậu có hấp thụ ký ức của một Thánh giáo sĩ nên mấy vấn đề này cũng không quá khó hiểu đối với cậu.

Thật ra, phần cốt lõi của sự chuyển hóa năng lượng chính là cần một điểm chuyển hóa. Nền tảng của bộ phận chuyển hóa là lõi Hôi Ấn. Mà lõi Hôi Ấn chính là một Thánh giáo sĩ có tu vi cao và có lòng kiên định đối với tín ngưỡng.

"Có phải đây chính là nguyên nhân vì sao Thánh điện nhất định phải có Thánh giáo sĩ không?" Lâm Thịnh giật mình hiểu ra.

"Tác dụng của Thánh giáo sĩ chính là làm lõi Hôi Ấn, dùng phương pháp minh tưởng để chuyển hóa các hạt linh hồn tự do lộn xộn ấy thành thành Thánh lực, sau đó cất giữ. Chẳng trách …"

Cậu tiếp tục đọc hết phần sau, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, sau đó cầm cái khay tròn đi ra khỏi phòng, đặt nó cùng chung với mấy cái khay ban nãy.

Bỗng nhiên, cảm giác mệt mỏi thoáng xộc lên đầu. Lâm Thịnh dừng bước, biết đã đến giờ nên dứt khoát không di chuyển nữa mà ngồi im ở chỗ đặt mấy khay tròn, lẳng lặng đợi đến khi rời khỏi giấc mơ.

"Chắc nốt ngày mai là mình có thể thu thập được hết các phần trong hướng dẫn xây dựng hồ Thánh lực rồi…" Trong lòng cậu khá mong chờ.



Sáng sớm.

Tại thành phố Hoài Sa, Tịch Lâm.

Một chiếc máy bay chở khách chậm rãi bay ngang qua bầu trời nội thành, tiến về phía thủ đô.

Ở phần bụng của chiếc máy bay bỗng nhiên có một sợi khói đen thoát ra. Nó chống lại gió lớn trên không, rơi thẳng xuống thành phố Hoài Sa phía dưới. Xuyên qua tầng mây, né mình khỏi mấy con chim biển đang bay, khói đen nhanh chóng đáp xuống đỉnh của một tòa nhà trong thành phố, sau đó ngưng tụ lại, trong chớp mắt biến thành một cô bé tóc bạch kim đáng yêu. Mái tóc dài của cô bé buộc thành đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng cùng váy ngắn carô trắng đen, trên tóc cài cái kẹp kim cương hình cánh chim.

"Trở về rồi…" Cô bé hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ vẻ thích thú: "Mùi đồ ăn thật thơm… Rất nhiều… Rất nhiều đồ ăn…"

Cô bé nhắm mắt lại, gò má trắng nõn hơi ửng hồng.

"Thích quá đi thôi…"

Cô bé vươn bàn chân nhỏ mang tất trắng ra, bước trên rìa của tòa nhà, đi từng bước từng bước.

Xoẹt…

Từng cánh tay trắng bệch mọc ra từ trên tường của tòa nhà, đỡ lấy chân của cô bé.

"Không được… Phải đi tìm người cho anh trai trước… Không được làm lỡ việc của anh ấy…"

Đoạn, cô bé nhẹ nhàng nhảy ra khỏi mái nhà, biến thành vô số khói đen ở giữa không trung rồi lao đi. Khói đen phân tán thành các sợi siêu mảnh, căn bản không ai có thể phát hiện được. Chúng nhanh chóng xuyên qua đường phố, lướt qua một dãy tòa cao ốc, trong chớp mắt đã đến một tòa nhà màu trắng cao hơn mười tầng. Khói đen vờn quanh tòa nhà, kiểm tra từng tầng từ dưới lên. Mấy phút sau, chúng tìm thấy mục tiêu, nhanh chóng len vào một văn phòng ở tầng thứ sáu.

Cửa sổ thủy tinh đóng kín căn bản không ngăn được sự thẩm thấu của làn khói này, chỉ có thể khiến nó chậm hơn. Trong phòng làm việc rộng rãi, Trần Mẫn Giai im lặng ngồi trên ghế da, gương mặt mệt mỏi. Cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặt bàn trước mặt cô chất đầy tài liệu, bên trên đó có một chiếc di động đang phát ra ánh sáng trắng.

Hình nền của chiếc điện thoại di động là một cô gái tóc vàng, gương mặt dịu dàng mặc tạp dề đứng trong bếp, quay đầu lại nhìn.

Tâm trạng của Trần Mẫn Giai rất tệ. Cô đi từ Osiri đến đây là để thoát khỏi ảnh hưởng của gia tộc và của cha mình, muốn nhân cơ hội chiến tranh mà làm một vụ kinh doanh lớn. Cô cứ tưởng rằng với mối quan hệ của mình thì ắt hẳn có thể thuận buồm xuôi gió, nắm lấy cơ hội để kiếm lời. Đáng tiếc, đơn đặt hàng của quân đội Lydum không dễ ăn như vậy. Hiện tại, dưới trăm ngàn áp lực đổ dồn xuống, cô đã phải bán tháo ba công xưởng.

Nhưng dù thế, hậu quả do chiến dịch trước đó để lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Quả thật cô được Lydum khen ngợi vì chất lượng hàng hóa tốt, đạt được không ít đơn đặt hàng. Nhưng trong mắt đối thủ cạnh tranh, những đơn hàng này không khác gì một bàn tiệc ngon đang mời gọi. Vì vậy, đám người đó tụ tập lại giống như chó dữ, điên cuồng cắn xé.

Sau mấy lần giao tranh liên tục, thể xác và tinh thần của Trần Mẫn Giai đều mệt mỏi vô cùng. Lực lượng mà cô nắm trong tay hoàn toàn không đủ để đối phó với nhiều đối thủ như vậy.

Kết quả là công xưởng của cô không ngừng bị phá hoại, quấy rầy, các công nhân cũng không ngừng bị làm phiền, tấn công. Vì vậy, chất lượng hàng hóa tuột dốc không phanh, phía quân đội cũng trách móc rất nhiều. Tầng tầng áp lực chồng lên khiến cô mệt không thể thở được.

"Trông cô có vẻ rất mệt mỏi nhỉ…" Bỗng nhiên tiếng của một bé gái vang lên sau lưng cô.

"!!?" Cả người Trần Mẫn Giai cứng đờ, cô từ từ ngẩng đầu, mở mắt ra.

Cô không tùy tiện cử động, cũng không cố gắng xoay người… Cô từng gặp cướp rồi, có không ít kẻ không muốn bị người khác nhìn thấy mặt mình, vì vậy tùy tiện xoay người lại hoặc hét lên là những hành động cực kỳ nguy hiểm. Dưới tình huống như thế, cách đối phó tốt nhất chính là tỉnh táo.

"Cô là ai?" Cô lành lạnh, trầm giọng hỏi.

"Tôi à?" Tiếng nói của bé gái mang theo ý cười: "Tôi là Alice, được chủ nhân phái đến giúp cô nè…"

"Giúp tôi?" Trần Mẫn Giai hơi ngẩn người ra rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Tôi không tin tự dưng lại có sự trợ giúp từ trên trời rơi xuống như vậy. Cô có điều kiện gì?

"Điều kiện hả… Đơn giản lắm." Trên mặt Cardura lộ vẻ gian xảo. Nó nhẹ nhàng dựa vào sau lưng Trần Mẫn Giai, hai tay từ từ ôm lấy cô từ phía sau. Tay của nó đặt hờ trên eo của Trần Mẫn Giai, sau đó chầm chậm lần lên phía trên, sờ soạng nơi đồi núi cao vút.

"Đó chính là… Hiến dâng tất cả của cô… cho chủ nhân…!"

"Ha ha ha ha… Lừa cô thôi!"

Cardura cười duyên, thân hình hóa thành khói đen, tản ra rồi trong nháy mắt ngưng tụ lại ở trước mặt Trần Mẫn Giai. Sau đó, nó ngồi trên bàn làm việc, hai chân bắt chéo. Cảm xúc của Trần Mẫn Giai không ngừng thay đổi, nhưng trên mặt lại không để lộ điều gì, chỉ có vầng trán đang rươm rướm mồ hôi.

"Chị là Trần Mẫn Giai phải không? Em là em gái của anh Lâm Thịnh. Chị có biết bây giờ chị đang gặp nguy hiểm không…"

Cardura cúi người, cái miệng xinh xắn đỏ rực, chúm chím như quả anh đào chỉ cách Trần Mẫn Giai khoảng một ngón tay. Thậm chí hai người có thể thấy rõ bản thân trong đôi mắt của đối phương.

"Nếu bất cẩn một chút thì có thể chết đấy…"

"Lâm Thịnh…" Đột nhiên Trần Mẫn Giai ngửa đầu ra sau, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên người cô bé trước mắt này, cô cảm nhận được thứ gì đó rất nguy hiểm, không nói được cũng không đoán được, kiểu như vui buồn thất thường. Đây là một cô bé có cảm xúc vô cùng cực đoan.

Trước đây cô từng thấy tính cách như vậy ở bệnh nhân tâm thần, nhưng những bệnh nhân đó không ẩn giấu sâu như người trước mắt. Người như thế, không ai biết họ đang nghĩ gì. Có khi, chỉ cần sơ sẩy nói sai một câu thôi cũng có thể chọc giận đối phương. Vì vậy, cô nhất định phải cố gắng cẩn thận.

"Anh trai nói, trước tiên cứ tìm được chị đi rồi những chuyện khác cũng dễ dàng hơn." Cardura cười tủm tỉm: "Đúng rồi, anh trai muốn em đưa chị đi Tây Luân đấy. Chị muốn đi không?"