Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 252: Chiến đấu (1)



Editor: Nguyetmai

Sương mù dày đặc đen kịt giống như khói đen bốc lên ngùn ngụt của đám cháy.

Cô gái tóc dài màu trắng bên cạnh Vua Bóng Đêm khó chịu rên rỉ một tiếng, cả người bủn rủn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Nhưng một cánh tay của Vua Bóng Đêm lập tức quấn lấy vòng eo của cô gái nọ, vững vàng ôm vào trong lòng.

"Không sao chứ." Lâm Thịnh trong cơ thể của Vua Bóng Đêm trầm giọng hỏi.

Bên trong Thánh điện trống trải lạnh lẽo, lúc này cũng chỉ có hai người ở đây.

Cardura cố nén cảm giác đau đớn còn sót lại, khó khăn lắm mới chống đỡ được.

"Cũng tạm..."

Lâm Thịnh gật đầu rồi buông Cardura ra, xoay người đi xuống bục cầu nguyện.

Rời khỏi Thánh điện, cậu ngửa đầu nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời.

"Xem ra trước đó chỉ là món khai vị, cuối cùng thì lần này cũng có một kẻ thật sự đáng gờm."

Cậu có thể cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể mình đang sôi trào.

"À không, bây giờ có lẽ là huyết mạch trong cơ thể Vua Bóng Đêm đang sôi trào..."

Lâm Thịnh liếm môi, ánh mắt cũng sục sôi lên.

Đã quá lâu rồi cậu chưa được chém giết thật sự, trước kia khi đối mặt với đối thủ, nếu không phải mạnh vượt xa tưởng tượng của cậu thì chính là rác rưởi yếu đến nỗi không có cách nào hình dung.

Nhưng mà lần này thì khác.

Cậu đang điều khiển cơ thể của Vua Bóng Đêm, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng vô địch trong cơ thể này. Nguồn sức mạnh đó đang sục sôi, cuồn cuộn, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Roẹt...

Cậu từ từ rút thanh trường kiếm màu vàng sẫm sau lưng ra, cơ thể đột nhiên hóa thành rất nhiều khói đen rồi tan biến, bay về phía dưới núi.

Từ trong Thánh điện ở phía sau, Cardura chậm rãi đuổi theo. Nó khẽ cắn răng rồi cũng hóa thành làn khói đen tương tự, bay vùn vụt theo cậu.





Trên một con đường đen kịt gần vùng ngoại ô Tree Minton.

Vô số máu thịt rải rác dưới đất, khắp nơi đều bừa bộn, thoạt nhìn còn đẫm máu hơn hiện trường án mạng tàn nhẫn nhất.

Vài cao thủ Huyết Phần nhanh chóng đến hiện trường, sau khi nhìn thấy cậu thiếu niên mắt đỏ tóc lam đứng thẳng giữa hiện trường thì đều run bắn lên rồi quỳ một chân trên đất.

"Tham kiến đại nhân Gunan!"

Tiếng hô đồng thanh đến nỗi gần như là trăm miệng một lời, chỉ chốc lát âm thanh đã vang vọng khắp xung quanh mảnh đất trống này.

Thiếu niên tóc lam mắt đỏ cũng không để ý. Huyết Phần chỉ là một trong ba tổ chức lớn dưới quyền chỉ huy của hắn.

Hắn mỉm cười đi chầm chậm đến giữa bãi thi thể đã trở thành một vũng máu thịt của Cardura, cúi người nhặt mấy ngôi sao giấy may mắn chưa bị cắt vụn.

Ngôi sao màu đỏ và màu lam hơi bị đè dẹp, dính máu tươi, trông có vẻ nhem nhuốc.

"Đã lâu rồi chưa nhìn thấy thứ gì giản dị mà đầy chân thành như thế. Thật là khiến cho người ta hoài niệm."

Hiếm có khi nào cậu thiếu niên cảm thán như thế.

"Thầy..." Renee ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhưng mà lần này đã giết chết thành viên chủ chốt của đối phương xong, điều quan trọng nhất bây giờ chẳng phải là nên tiến thẳng vào sào huyệt của chúng, giải quyết toàn bộ hay sao?

Ngây người ở đây chẳng phải là lãng phí thời gian à?

Nhưng mà ý đồ của thầy, từ trước đến nay gã đều không dám nói nhiều.

Mặc dù gã đã là Ngũ Dực, nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn không có cách nào để biết rốt cuộc thầy mình đang ở cấp độ cao ngút trời nào.

Liệt Đẳng Sử.

Đó là cảnh giới khủng bố có thể biến đổi tà năng thành sức mạnh cho mình sử dụng mà không ai có thể tưởng tượng được.

Thầy luôn nói rằng gã thiếu một cảnh giới gì đó, nhưng Renee vẫn chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Mãi cho đến lần trước, ở trên chiếc thuyền đó, gã bị trúng một đòn tấn công từ xa của cậu thiếu niên mắt đen đến từ Thánh Điện, đập gãy xương, nát bấy nửa người và bị thương nặng. Khi suýt chút nữa thì bỏ mình, khi gã sắp chết, dường như gã mơ hồ lĩnh ngộ được gì đó.

Thầy cũng phát hiện được lĩnh ngộ của gã, vì muốn nắm giữ cơ duyên trong chớp nhoáng đó nên mới quyết định dẫn gã đi một chuyến đến Tây Luân, tìm tới Thánh Điện một lần nữa.

"Đừng có gấp." Thiếu niên tóc lam mắt đỏ mỉm cười, nhẹ nhàng tung hứng những ngôi sao trong tay.

"Chẳng phải đã đến rồi sao?" Hắn hơi xoay người lại, nhìn con đường tối đen phía sau lưng.

Vèo vèo vèo vèo...

Từng luồng khói đen nhanh chóng rơi xuống, hóa thành đủ loại bóng người với hai cánh tay tái nhợt. Số lượng bóng người ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, dần dần bao vây tất cả người của Huyết Phần.

Những tòa nhà dân cư vẫn sáng đèn ở xung quanh dường như đều cảm thấy bầu không khí căng thẳng nào đó, vội vã lặng lẽ tắt đèn, im lìm không phát ra một tiếng động nào. Ánh sáng của đèn đường chập chờn vụt sáng vụt tối, giống như bị một áp lực khủng khiếp nào đó đè nén. Không khí xung quanh chậm rãi chuyển động, hóa thành một cơn gió mang theo sự ớn lạnh lướt qua trên người.

Gió mơn trớn da thịt, vụt qua lá cây, thổi bay tờ báo nằm trên đất, cũng lướt qua trường kiếm màu vàng sẫm do khói đen chậm rãi ngưng tụ thành.

Cộp, cộp, cộp, cộp.

Giữa những tiếng bước chân nhịp nhàng, người cầm trường kiếm bắt đầu chầm chậm đi từ xa đến gần.

"... Không ngờ Thánh Điện của tôi chỉ là một nơi thanh tĩnh không tiếng tăm gì, vậy mà lại hân hạnh được cường giả như quý ngài đây quá bộ ghé thăm."

Một người đàn ông cao gầy đeo mặt nạ, mặc áo giáp đen viền vàng chậm rãi xuất hiện dưới ánh đèn đường. Mái tóc vàng trên đầu và trường kiếm vàng sẫm trong tay anh ta lấp lóe dưới ánh đèn, phản chiếu ra những tia sáng chập chờn chớp tắt.

Đặc biệt là mái tóc vàng đó, tinh khiết giống như là một ngọn lửa thuần sắc đang lẳng lặng bùng cháy.

Người đàn ông đó chỉ mới đi về phía trước vài bước liền khiến cho tầm mắt của mọi người đều tập trung vào đôi mắt của anh ta. Đôi mắt đó giống như là thủy tinh tím trong suốt cao cấp nhất, xinh đẹp tựa như thấu suốt vạn vật, thuần khiết tựa như là hư ảo.

Vù!

Khi người đàn ông che mặt càng đến gần, áp lực khiến người ta như đang bị hành hạ cũng càng ngày càng lớn hơn.

Vầng trán của Renee rướm mồ hôi, không hiểu sao lại bỗng dưng có cảm giác bị đe dọa bởi một mối nguy hiểm tiềm ẩn nào đó, buộc gã phải lùi về phía sau.

Còn về đám người Huyết Phần xung quanh, bọn họ đều đã không chịu nổi từ lâu, toàn bộ đều lùi về phía sau hơn mười mét. Vẻ mặt họ trắng bệch giống như là mất máu quá nhiều.

Luồng áp lực mạnh mẽ làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng đó chậm rãi tăng lên theo từng bước chân tới gần của người đàn ông che mặt.

Vẻ mặt vẫn luôn mỉm cười của cậu thiếu niên tóc lam mắt đỏ cuối cùng cũng bị chậm rãi thu lại.

"Ồ...? Thứ cảm giác này... Lợi hại ra phết đó."

Hắn ngừng lại một lát, trên mặt phủ thêm vẻ toan tính tham lam.

"Nhưng mà, con mắt của mày thật xinh đẹp... Thật là muốn móc nó ra đem về cất giữ..."

"Tôi tên là Vua Bóng Đêm." Lâm Thịnh bình tĩnh nói, đồng thời nhẹ nhàng đung đưa trường kiếm trong tay. Đã rất lâu rồi cậu không sử dụng trường kiếm.

Nhưng mà không sao. Hàng loạt kỹ năng chém giết bằng lưỡi kiếm đang nhanh chóng lướt qua trong đầu cậu, cuối cùng biến thành một đường ám sát kinh khủng đơn giản dễ thực hiện.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ để cho cậu chết thoải mái một chút..."

"Ồ??" Thiếu niên tóc lam nhếch mép, trông có vẻ như đang cười ha hả, thế nhưng lại không có tiếng cười truyền ra.

"Nhìn dáng vẻ của mày thì rất đủ tự tin đó. Nhưng mà, mày có thật sự biết, Liệt Đẳng Sử có nghĩa là gì không?"

Hắn vừa mới dứt lời, hai người đều đột ngột biến mất tại chỗ.

Đột nhiên, một đường sáng bạc lóe lên ở giữa con đường.

Keng!!

Ánh bạc nổ tung, hóa thành vô số tia lửa đỏ sẫm.

Thân hình của hai người cũng đạt tới tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi, mắt thường không có cách nào bắt được, cũng không bị ảnh hưởng bởi lực cản không khí.

Hai thanh kiếm, một dài một ngắn va chạm ở giữa không trung nhanh như chớp. Chỉ mới chớp mắt đã có mấy chục đợt công kích cùng va chạm xảy ra.

Nhưng nếu ai đó có thể thật sự thấy rõ trận chiến giữa hai người, thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Mặc kệ là Vua Bóng Đêm hay là thiếu niên tóc lam mắt đỏ, thật ra thì chiêu thức của hai người đều chưa thật sự chạm vào đối phương.

Cái loại va chạm sinh ra tia lửa đó chỉ là do hai người vung vũ khí làm cho luồng không khí bị ma sát với tốc độ chóng mặt, làm phát ra tia chớp và tia lửa.

Hai người gần như vừa mới đánh ra một kiếm thì đã phải lập tức biến đổi chiêu thức vì đòn tấn công của đối phương.

Tốc độ thay đổi chiêu thức nhanh đến mức thậm chí đã đến cực hạn của thần kinh và bắp thịt. Nếu như quay chậm lại rồi xem kỹ, động tác của hai người sẽ làm cho người ta cảm thấy bọn họ đang phối hợp đóng phim cùng nhau, bởi vì rất ít thấy vũ khí thật sự va chạm.

Thế nhưng, trên thực tế, bọn họ lại đang thực sự chiến đấu kịch liệt, giành quyền được sống.