Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 253: Chiến đấu (2)



Editor: Nguyetmai

"Cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Giọng nói bình tĩnh của Vua Bóng Đêm vang lên.

Keng!!

Ở giữa không trung, một ánh kiếm màu vàng kim bay ra, chém trên mặt đất hơn mười mét, sau đó biến mất trong bồn hoa.

Trên mặt đất hiện rõ vết kiếm đen sì sâu hơn một mét, từng tia khói đen bay lên từ hai bên mặt cắt của vết kiếm, không khí tỏa mùi khen khét.

Thiếu niên tóc lam mắt đỏ lảo đảo, ôm vai trái lùi lại về sau vài mét.

"Còn nhanh hơn tốc độ của mình nữa sao??" Đôi mắt màu đỏ tươi của hắn càng toát ra vẻ hứng thú.

"Vậy thì thử cái này đi!" Hắn giơ tay lên, từng tia tà năng màu xanh lục đậm quấn lên cánh tay trái của hắn.

"Liệp Tích!!"

Trong phút chốc, vô số tà năng bay ra, ngưng tụ thành một cái miệng thằn lằn khổng lồ đen ngòm. Có ánh sáng lập lòe trong khoang miệng tối thui ấy.

Xẹt!!

Một cái lưỡi màu đen bắn ra với tốc độ sét đánh, như một tia chớp rạch ngang bầu trời, làm tóe lên làn khói trắng nhợt, phóng thẳng đến chỗ Vua Bóng Đêm.

"Nhanh thật!" Lâm Thịnh rùng mình.

Bởi vì linh hồn của cậu không đủ mạnh, cũng không thể sử dụng sức mạnh thiên phú bị động của Vua Bóng Đêm nên chỉ có thể vận dụng sức mạnh của bản thể để chiến đấu.

Cứ tưởng rằng cơ thể mạnh mẽ này không ai ngăn cản được, nào ngờ kẻ đối diện này…

Cũng may điểm mạnh của Vua Bóng Đêm không phải là sức mạnh bên ngoài, mà là năng lực điều khiển bóng đêm.

Dù sao thì… Anh ta cũng là có cội nguồn là huyết mạch chính thống của Long Vương!

Nhìn cái lưỡi màu đen đang nhanh chóng đến gần, tay phải Lâm Thịnh theo phản xạ rút đoản kiếm ra, vung lên trên một cái.

Vô số bóng đêm từ bốn phía chen chúc tập trung lại, giúp cậu giảm bớt lực cản, tăng cường uy lực.

Chỉ là một nhát chém như bình thường nhưng lực lượng và uy thế lần này đã vượt xa tất cả những lần chiến đấu trước đây của cậu.

Keng!

Đoản kiếm và đầu lưỡi đen va chạm với nhau, đồng thời bắn ngược lên và bay biến vào bầu trời đêm.

"Ha ha, thú vị."

Cuối cùng thiếu niên tóc lam mắt đỏ cũng nhíu mày, chính thức nhìn sang Lâm Thịnh đang điều khiển Vua Bóng Đêm.

"Đến chiêu này mà cũng cản được sao? Tốc độ của Liệp Tích vừa rồi gấp ba tốc độ tấn công của tao đấy. Xem ra vừa rồi mày cũng chưa dốc hết sức…"

"Để giới thiệu lại một chút." Vẻ ngả ngớn trên mặt thiếu niên dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt quỷ dị tràn đầy hứng thú.

"Tao là Gunan, hiện giờ là Liệt Đẳng Sử thứ sáu của Tháp Thiên Đường, danh xưng là…"

"Tọa Thiên Sứ!"

Trong chớp mắt, cả cơ thể hắn tỏa ra tà năng màu xanh lục, vô số ngọn lửa tà năng bốc lên ngùn ngụt quanh người.

Ầm!!!

Thoắt cái, một vòng lửa màu xanh nhạt cháy bùng lên.

Ánh lửa màu xanh nhanh chóng lan ra như những cơn sóng.

Đám người Huyết Phần xung quanh vốn đã lui về sau mấy chục mét, kể cả mấy phân thân của Cardura ở xa hơn cũng bị sóng xung kích hất ngã.

Những tòa nhà ở gần đó cũng bắt đầu hiện lên vết nứt.

Mặt đất hiện lên từng đường lửa màu xanh, giống như lũ rắn nhỏ đang bao vây con mồi.

"Không đúng! Không phải là lửa!!??" Lâm Thịnh lùi về sau một bước, đồng thời nhấc kiếm ngăn lực xung kích khổng lồ đang đập vào mặt.

Nhưng cảm giác nóng rực trong tưởng tượng của cậu lại không xuất hiện, thay vào đó là lực đè ép khổng lồ mà cậu vốn không ngờ đến.

Hơn nữa, lực này không ép lên cơ thể, mà là lên linh hồn!

Ầm!!!

Trong nháy mắt, vô số ánh lửa màu xanh lục đã nhấn chìm Lâm Thịnh đang điều khiển Vua Bóng Đêm.

"Anh!" Cardura đi theo cũng không kìm được mà lộ ra vẻ lo lắng, nắm chặt nấm đấm muốn xông lên.

Nhưng khi ánh lửa tản đi, một cái khiên hình bán nguyệt đen như mực hiện ra, lẳng lặng bảo vệ ở phía trước Vua Bóng Đêm, vừa vặn che đi dáng người cao dong dỏng của anh ta.

Tay Lâm Thịnh cầm kiếm dài màu vàng, hai tay nhanh như chớp chém vô số nhát về phía trước. Tầng tầng lớp lớp nhát kiếm chồng lên nhau ấy đã hình thành tấm khiên màu đen trong mắt mọi người.

"Ồ? Tận hai lần lận." Tà năng quanh người Tọa Thiên Sứ Gunan cháy bừng như ngọn lửa.

Trường lực kinh khủng lan ra, trục xuất tất cả mọi sức mạnh trong không khí.

Hắn nhìn Lâm Thịnh bằng ánh mắt tán thưởng.

"Chỉ có điều, vừa rồi chẳng qua chỉ là khí thế mà bản thân tao tự nhiên tỏa ra, là uy lực tự nhiên do chính con người tao đưa tới. Cho dù mày có thể ngăn cản, nhưng để xem mày có thể chịu đựng được bao lâu?"

Hắn dang hai tay ra.

"Sức mạnh có rất nhiều, có ở khắp nơi, vô cùng đa dạng. Nhưng vì sao trong số đó, tất cả mọi người không hẹn mà lại cùng chọn tà năng?"

Hắn ung dung nhìn Lâm Thịnh đang nỗ lực chống cự.

"Bởi vì, trong các loại sức mạnh, tà năng chính là mặt trời đỉnh cao!"

Lâm Thịnh điên cuồng huy động bóng đêm trợ giúp và tăng cường sức mạnh, hai tay vung kiếm liên tục.

Nhưng đối mặt với sự áp chế của ngọn lửa tà năng khổng lồ, cậu cũng có phần lực bất tòng tâm.

"Xem ra… là không còn cách nào…" Rốt cuộc cậu hoàn toàn không có cách nào đấu lại sức mạnh từ bản năng trong cơ thể.

"Nếu không thể đấu lại, vậy thì mặc kệ thôi…"

Đột nhiên cậu lùi về sau một bước, đang chiến đấu giữa chừng thì ngừng kiếm.

"Hả?" Gunan cũng sững sờ khi thấy cảnh này.

Dưới cơn mưa tà năng của hắn, đối phương lại từ bỏ không chiến đấu nữa sao?

Tuy tà năng tự nhiên chỉ là khí thế cơ bản nhất do Liệt Đẳng Sử tỏa ra, nhưng bất cứ người nào chưa đạt đến cấp Liệt Đẳng Sử, chưa mở ra Bình Đẳng Hải thì sẽ bị khí thế này ăn mòn, mau chóng rơi vào trạng thái điên cuồng hỗn loạn.

Trạng thái ấy sẽ nhanh chóng phá hỏng linh hồn và não bộ của người bị xâm nhiễm, khiến thể xác và tinh thần bị hủy hoại hoàn toàn, cuối cùng biến thành một phần của tà năng, bắt đầu bốc cháy.

Hắn khẳng định rằng người đàn ông trước mặt đây còn chưa trở thành Liệt Đẳng Sử, nên sẽ không thể nào chống cự được sự ăn mòn này.

Đối phương có thể chịu đựng lâu như thế đã là rất khá rồi.

"Muốn bỏ cuộc sao?" Hắn nhíu mày, đang muốn điều chỉnh hơi thở để tà năng tự nhiên giảm đi một chút.

Nhưng thoáng chốc, bốn phía bỗng bắt đầu nổi gió.

"Hả? Đây là…??" Gunan đưa tay chộp lấy, không ngờ lại tóm được một sợi tơ màu đen ở giữa không trung ngay trước người hắn.

"Tơ đen? Khi nào…" Hắn bất chợt giật mình, nhanh chóng nhảy lên muốn lui về sau để kéo dài khoảng cách.

Nhưng đã không kịp rồi.

Bóng đêm đen thẳm ồ ạt tản ra từ cơ thể của Vua Bóng Đêm.

Vù vù vù vù!!!

Vô số những sợi tơ màu đen bay đi với tốc độ ánh sáng, bọc lấy cả người Gunan từ bốn phương tám hướng.

Từ xa xa nhìn đến, những sợi tơ ấy tựa như tạo thành hình một đầu rồng khổng lồ màu đen, há miệng cắn về phía Tọa Thiên Sứ Gunan nhỏ bé.

"Ta…!" Gunan biến sắc, hai tay khoanh lại để trước ngực, vô số ngọn lửa tà năng trên người không ngừng cháy bùng lên.

Giữa không trung, ngọn lửa tà năng từ trên bay xuống, xông đến đầu rồng màu đen ở ngay chính diện.

Xì xì.

Trong giây lát, đầu rồng đột nhiên tăng tốc, hai mắt hiện lên ánh sáng tím, chỉ một ngụm nuốt chửng hết ngọn lửa tà năng màu xanh.

Phía dưới rồng đen là Lâm Thịnh với nguồn sức mạnh bóng đêm cuồn cuộn quanh người, ngửa đầu nhìn Gunan bị nuốt chửng.

Thân thể mang trong mình dòng máu của Âm Ảnh Long Vương trời sinh không còn bị Lâm Thịnh khống chế, trong nhát mắt phát ra sức mạnh kinh khủng.

"Kết thúc rồi." Cậu thở phào.

Xẹt xẹt xẹt xẹt!!!

Vô số sợi râu rồng như bão táp đâm vào đầu rồng từ bốn phương tám hướng, không ngừng đâm xuyên cơ thể bị bủa vây trong đó.