Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 9: Hương vị mang tên phụ thân



"Tìm được rồi, mẫu thân con đây!" Đem theo Yêu Nhiêu ở trong thành vòng vo một lúc, phụ thân điên rốt cuộc dừng chân, bàn tay lớn vung lên, thẳng chỉ vào một tòa kiến trúc huy hoàng! Trên mặt là ý cười hưng phấn.

Học viện Xuất Vân! Trên cánh cửa cao lớn kia treo bốn chữ lớn thiếp vàng, so với người thường còn lớn hơn, cách hai dặm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt mà nó phản xạ lại.

"Mẫu thân ở trong học viện này sao?" Yêu Nhiêu thử hỏi, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

"Không phải, không phải, đây là mẫu thân, là nó là nó!" Đồ điên rung đùi đắc ý nhảy người lên, ngón tay hận không thể đem tấm bảng "học viện Xuất Vân" to lớn kia lấy xuống!

Trong lúc nhất thời thiên lôi cuồn cuộn, vũ trụ lặng yên, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nửa ngày không nói một chữ.

"Đồ điên! Đây là học viện triệu hồi sư! Không phải mẫu thân! Người lại gạt con!" Yêu Nhiêu tức giận giơ nắm tay lên. Ảo tưởng về mẫu thân cường đại trong lòng nàng lập tức sụp đổ! Đồ điên chết tiệt! Lại trêu đùa nàng!

"Ta nhặt con từ trong mây về! Xuất Vân chính là mẫu thân của con!" Đồ điên thề son sắt, mười phần lo lắng, không có một điểm tự giác ngộ nào.

"Phi! Muốn vứt bỏ ta cũng đừng dùng cái cớ gượng ép này!" Giải thích gượng ép của đồ điên khiến Yêu Nhiêu muốn ói, đây tuyệt đối không phải cha ruột! Nếu là cha ruột, nhất định phải đánh cho hắn quay về lò sản xuất lại!

*đoạn này mình để xưng hô ta – hắn vì YN đang tức giận nha. Xưng hô sẽ được điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh trạng thái ngữ điệu nên nếu thấy có những đoạn không khớp thì đừng thấy lạ nhe: >

Bất quá, tuy nói như vậy nhưng khi Yêu Nhiêu đứng ở cửa của học viện Xuất Vân lại thực sự cảm nhận được một cỗ triệu hồi lực trước nay chưa từng có, vận mệnh chú định, phảng phất như có gì đó đang dẫn dắt Hắc châu trên cổ nàng, có một thanh âm ở bên tai nàng nức nở: "Đến.. Đến.. Đến.."

Yêu Nhiêu đang nổi bão nhất thời ngây dại. Xem ra chuyện về Hắc châu đồ điên cũng không lừa nàng. Trong học viện này quả thật cất giấu một hạt châu cùng loại, nhưng lực lượng thì tinh thuần cường đại hơn nhiều! Phảng phất như chỉ người có được Hắc châu mới có thể cảm nhận được!

Hắc linh châu rốt cuộc là thứ gì? Chất liệu không thể xác định, năng lực không thể xác định. Ngay cả điện chủ Già Nam Quang Minh thần điện cũng không nhận ra được. Vốn cho rằng đó là huyễn khí giết chóc của Ma tộc, chỉ là sau khi bị đồ điên dùng máu cùng thánh quang tẩy đi oan hồn bám ở trên cũng chỉ lưu lại một cái vỏ có thể chứa đựng năng lượng ám nguyên tố.

Mọi người đều nói "Ám" tức là "Ma", là tượng trưng cho cái ác. Yêu nhiêu hàng năm đeo Hắc châu cũng không cảm nhận được dấu hiệu nào tâm linh bị ám lực làm ô nhiễm. Ngược lại thông qua Hắc châu, hàng đêm tích tụ lực lượng Ám nguyên tố, cùng Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết kết hợp, sáng tạo ra sát chiêu mạnh nhất của bản thân - Phá Thiên chỉ!

Huống chi đây đã là một hạt châu năng lượng khô cạn. Nếu thật sự có một ngày có thể dùng lực lượng Ám nguyên tố lấp đầy nó, không biết lại sẽ phát sinh sự tình gì? Yêu Nhiêu đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

"Nói ta nhàm chán! Ta liền cắn ngươi!"

Đồ điên phát ra thanh âm chói tai đánh gãy suy nghĩ của Yêu Nhiêu. Ông đột nhiên hung dữ nắm lấy ngón tay nhỏ của nàng, hung hăng cắn một phát, đau đến mức nước mắt lập tức chảy ra.

Đồ điên đúng là điên!

Thấy máu tươi từ trên tay chảy ra, không đợi Yêu Nhiêu phát hỏa đồ điên đột nhiên lấy máu nàng bôi lên Ngự Thú hoàn trên tay trái. Sự tình kỳ lạ đôt nhiên xảy ra, Ngự Thú hoàn dính máu Yêu Nhiêu đột nhiên như có sinh mệnh, ngay tức khắc hấp thụ hết số máu đó. Nó lập tức tách ra, theo mùi máu bay đến trên tay nàng, lập tức thu nhỏ lại thành một chiếc vòng tay tinh tế!

Nhận chủ! Trong truyền thuyết, dựa vào chủ nhân tiền nhiệm tán thành cùng máu tân chủ nhân mới có thể nhận chủ · huyễn khí Thiên giai!

"Cái này, cũng không được để trên người! Giấu đi! Không được để cho người khác nhìn thấy!"

Không đợi Yêu Nhiêu từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, đồ điên thô lỗ kéo Hắc châu trên cổ nàng xuống, cứng rắn nhét vào trong không gian trữ vật của Ngự Thú hoàn.

"Được rồi, được rồi! Đi mau! Đi tìm mẫu thân con! Nhớ chờ ta trở lại! Đừng để xú tiểu tử nào chiếm tiện nghi, không có việc gì thì bôi chút bụi than lên mặt! Không được để lộ mắt to ra!" Đồ điên không kiên nhẫn giơ nắm tay lên! Ánh mắt lại căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Yêu Nhiêu.

Ngây ngốc đứng nhìn đồ điên cáu giận, nước mắt Yêu Nhiêu cuối cùng cũng chảy xuống, phẫn nộ vì vừa rồi bị cắn cũng biến mất không còn bóng dáng.

Hóa ra đồ điên trừ bỏ không biết cách cư xử với nữ nhân còn không biết cách tạm biệt.

Được rồi, dùng cách của người để cáo biệt. Yêu Nhiêu khóe miệng cong cong, muốn cười một cái nhưng không thể, nàng học theo đồ điên nổi giận nhảy lên, nắm lấy cổ áo ông:

"Đồ điên! Người nghe cho kỹ lời của bổn cô nương! Nếu nhìn thấy sâu cũng không được chạy! Thần Vương đại nhân cho phép người môt cước giẫm chết chúng! Mất trí nhớ thì không cho đi đầu, có sức mạnh nhưng chỉ càng đánh càng ngốc! Ăn chân gà một lần không được nhiều hơn mười tám cái, bằng không lại đau bụng!.."

Một hơi nói mười mấy điều không cho, một mạch không dừng, mặt mày Yêu Nhiêu xanh cả lại.

"Còn có, để phòng cho đồ điên người quên mất bổn cô nương, con phải lưu lại cho người một ấn tượng không thể quên!"

Yêu Nhiêu dùng thể dịch của Kim Giáp trùng nước không thể tẩy lửa không thể đốt viết lên áo choàng đen mà phụ thân điên âu yếm nhất một chữ "Yêu" rồng bay phượng múa to lớn! Chữ viết to lớn kia dưới ánh mặt trời cũng phát ra ánh sáng chói lọi! Vô cùng phong cách!

Nhào mạnh vào lòng phụ thân, Yêu Nhiêu phát hiện hóa ra lồng ngực của ông cũng không thối! Vẫn là mùi hương quen thuộc của nam nhân uy mãnh thuần phục dã thú, là mùi hương luống cuống tay chân nướng chân gà, là hương thuốc tắm "Trường cao dược", "Mỹ hung dược", "Sấu thoái dược" "Sinh cơ dược" làm cho Yêu Nhiêu thoải mái..

Đó là một loại mùi hương độc nhất trên đời, tên là "Phụ thân"!

"Người có nhiều nguy hiểm, con không cần Ngự Thú hoàn." Giọng nói Yêu Nhiêu nỉ non tựa như con mèo nhỏ đang khóc.

"Nó vô dụng với ta, ta có Tiểu Hỏa hoa, còn có Tiểu Hỏa dực." Đồ điên cười ngốc.

"Con nhất định sẽ mạnh lên, người phải đợi con. Nếu người không đến tìm con, con sẽ đi tìm người."

"Được, nơi này có cỗ hương vị tương tự với Hắc châu của con, nghĩ cách để lấy nó đến tay. Ta nghĩ nó sẽ giúp con mạnh lên."

Đầu ngón tay đồ điên điểm ở mi tâm Yêu Nhiêu, trán nàng đột nhiên nóng lên. Nàng không rõ thủ thế này biểu đạt ý tứ gì, không giống như là truyền thừa, ngược lại có chút giống nghi thức nào đó.

"Yêu Yêu, 'Ta lấy Chu Tước thánh hỏa, thay đổi thế giới này', con phải nhớ kỹ những lời này!" Đồ điên ôn nhu sờ soạng cái đầu ổ gà của Yêu Nhiêu. Đây là khoảnh khắc ôn nhu hiếm hoi của kẻ không biết cách xử sự thế nào khi biệt ly.

"Cút đi! Đồ điên chết tiệt! Còn sống trở về!"

"Cút đi! Yêu Yêu chết tiệt! Không cho phép chết!"

Hai người đồng thời đẩy mạnh đối phương ra, lại đồng thời đổi thành bộ dáng hung thần ác sát khiến quần chúng vây xem chung quanh sửng sốt, không phải mới vừa còn rất ấm áp sao.

"Quả nhiên đều là hai tên điên." Không biết ai nói một câu, than thở rời đi.

Không cần người khác phải thấu hiểu, chỉ Yêu Nhiêu và phụ thân điên biết rõ đây là cách thể hiện tình cảm của riêng hai người.

Ôn nhu đến tột đỉnh, cũng rất khác lạ.

Tuy rằng Yêu Nhiêu tạm thời còn không rõ ý nghĩa chân chính của "Chu Tước thánh hỏa", bất quá cuộc đời này gặp được đồ điên, nhân sinh nàng đã định bất phàm.