Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 31



“Ưm...”

Tuy rằng Tảm Hựu Nhi cũng muốn tiếp tục làm theo mệnh lệnh của Tống Loan, nhưng côn th*t của Hàng Tễ Duẫn quá mức thô to, hết lần này đến lần khác không cẩn thận cọ lên khối thịt mềm nào đó bên trong tiểu huyệt của cô.

Xúc cảm thô ráp theo động tác kịch liệt của thân gậy lướt qua, khiến sự tê dại lập tức bay lên vỏ não, làm cho đầu lưỡi đang mơn trớn ngón tay Tống Loan cũng dừng lại, miệng không thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Hai tay run rẩy càng lúc càng rõ ràng, Hựu Nhi nhả ngón tay trong miệng ra, cúi đầu rên rỉ theo tiết tấu đâm vào rút ra của Hàng Tễ Duẫn.

Tống Loan cũng thu tay về, rút một tờ giấy tới, nhẹ nhàng chà lau.

côn th*t hắn đã lớn hơn vừa rồi một ít, nếu dùng tay chạm đến sẽ phát hiện nó thậm chí còn cứng hơn rất nhiều, gân xanh nổi lên chung quanh thân gậy, màu sắc mạch máu rõ ràng đến nỗi có thể nhìn thấy được.

Nếu Hàng Tễ Duẫn còn chưa xong, rất có khả năng hắn sẽ chạm vào cúc huyệt Hựu Nhi thôi...

Đương nhiên chuyện này không thể xảy ra trong phòng học được, giang giao đòi hỏi vệ sinh và an toàn cao, dụng cụ và dịch bôi trơn đều không có trong tay, sao có thể cứ như vậy mà cắm vào được.

Vì vậy hắn đứng dậy dịch ghế dựa ra phía sau, sau đó ngồi xuống trước người Tảm Hựu Nhi.

Thay đổi tư thế quỳ bò của Tảm Hựu Nhi một chút, đổi thành bế cô lên trên người, Tống Loan cảm nhận được đầu cô không còn sức lực dựa lên trên vai mình, hắn nhìn vào mắt Hàng Tễ Duẫn, thấy cậu ta đang mím chặt môi nẩy mông thúc mạnh, hai tay bóp chặt lấy eo Hựu Nhi, tựa hồ sắp mất khống chế.

“A a a... a...”

Tống Loan trực tiếp thả người Tảm Hựu Nhi lên trên người Hàng Tễ Duẫn. Thấy hắn nâng mắt lên ra hiệu, Hàng Tễ Duẫn liền thay đổi tư thế ôm cô ngồi mà cắm vào.

Tư thế này cũng thuận tiện cho Tống Loan hôn môi Hựu Nhi, bất kể là môi hay là hạ thể, thậm chí còn cả hai luồng mềm mại phía trước cũng đều có xúc cảm thật tốt.

Hai chân cô bị Tống Loan nâng, bẻ ra hai bên, thân thể mềm mại dựa lên trên người hắn, côn th*t trong tiểu huyệt vẫn liên tục ra vào không ngừng, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ cũng không ngừng lại được.

“Ưm a...”

đầu v* vừa bị Tống Loan ngậm lấy, bộ ngực đã bị vắng vẻ một hồi lâu cuối cùng cũng có được thứ nó muốn.

Không biết vì sao, tư thế như vậy lại khiến Hựu Nhi sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc, cô còn muốn được hôn môi, liếm mút và ôm ấp nhiều hơn.

Ngực liền vô ý thức hất về phía trước, eo cũng cong lên, Hàng Tễ Duẫn đang dùng cánh tay ôm lấy phần eo cô là cảm thụ được rõ ràng nhất.

Hắn híp híp mắt, lập tức từ bỏ động tác thọc vào rút ra chỉ coi như hơi kịch liệt hiện tại, thu tay về, bắt đầu giống hệt như môtơ dùng thứ thô to của mình quấy nhiễu tiểu huyệt Tảm Hựu Nhi.

“A a... A... chậm…một chút...”

Cô khẽ nhếch miệng hút vào vô số không khí lạnh lẽo, khiến cho giọng nói có chút khô khốc, tiếng thở dốc cũng trở nên khàn khàn hơn.

Hàng Tễ Duẫn thọc vào rút ra thật sự quá kịch liệt, khiến lực chú ý của cô đều bị phân tán tới hạ thể, khoái cảm giống như sắp trào ra khỏi bình chứa, lúc hắn đưa quy đầu chạm đến cổ tử cung, liền giống như từng một hòn đá lớn đập vào chiếc bình nọ, khiến toàn bộ nước trong bình đều tràn ra xối xả.

“Ha...”

Khác với sự rên rỉ uyển chuyển của Hựu Nhi lúc cao trào, Hàng Tễ Duẫn chỉ thở hổn hển một cách trầm thấp, áp lực lại nặng nề, tràn đầy tinh dịch được phóng hết toàn bộ vào bên trong tử cung của cô.

Bắn nửa phút mới dừng lại, bụng cô gần như vì chứa tinh dịch mà đã hơi căng lên một chút.

Tống Loan dùng tay vỗ về bụng dưới của cô, cảm thụ sự ấm áp trong đó, ánh mắt không biết vì sao lại dịu dàng hơn rất nhiều, khác hoàn toàn với bộ dạng hùng hổ vừa rồi.

côn th*t chậm rãi rút ra, một số dịch trắng chưa được hấp thu cũng theo đó chảy tràn ra mặt thảm.

Tựa như trao đổi tuyển thủ, Hàng Tễ Duẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô đang thở gấp từ từ khôi phục tần suất hô hấp, giao cho Tống Loan, sau đó khẽ hôn lên lưng cô, để lại một dấu ấn hơi đỏ rồi mới rời khỏi phòng học.

“Mưa nhỏ hơn nhiều rồi...gọi điện được chưa?”

Hắn mang thắt lưng lên xong, đi đến phía sau lưng hai người đang ngắm cảnh đêm lạnh lẽo kia.

“Rồi, bây giờ là 11:30, anh cậu nói căn phòng của cậu đã được chuẩn bị.”

Giang Thái Nhiên lấy cái điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thời gian rồi nhẹ giọng trả lời, tuy rằng chỉ mặc một cái áo khoác, nhưng hắn không hề thấy lạnh chút nào.

“Được rồi. Vậy thì chờ Loan một chút, tôi gọi điện thoại cho tài xế.”

Sau khi thấy hai người kia đồng thuận, hắn vừa đi về phía hành lang bên kia vừa lấy điện thoại vẫn luôn đặt trong áo khoác ra, chạm mấy cái lên màn hình rồi gác lên bên tai.

Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, sắp xếp như vậy, ngày mai cho dù Hựu Nhi có muốn bỏ chạy, cũng tuyệt đối không thể nào làm được.