Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 32



“Tễ Duẫn bắn vào cũng thật nhiều... tiểu huyệt Hựu Nhi cũng nuốt không ít nhỉ...”

Tống Loan đút ngón tay vào hoa huy*t của cô đào ra vài cái, kéo theo hỗn hợp chất lỏng còn lưu lại trong huyệt thịt ra ngoài.

Nhìn thứ hỗn hợp kia tí tách nhỏ lên trên thảm, hắn nhẹ giọng hài hước trêu Tảm Hựu Nhi đã không còn chút sức lực nào.

Nghe hắn trêu mình như vậy, Hựu Nhi khẽ thở gấp không biết muốn nói gì, hai mắt mơ màng nhìn về phía trước, ánh mắt không hề có tiêu cự.

“Bây giờ chỉ còn anh và em... Anh tương đối thích ra ngoài làm hơn, nhưng lại lo cho em sẽ cảm lạnh...”

Tống Loan vừa nói vừa ôm Hựu Nhi lên, đứng trên lối đi, hai tay chia nhau nắm lấy hông cô và dục vọng của mình.

“Cho nên, chúng ta làm như vậy.”

“A a...”

Tiểu huyệt ướt đẫm không kịp chuẩn bị đã phải nuốt côn th*t Tống Loan vào, tuy rằng chỉ mới tiến tới được phần đầu, nhưng kích cỡ khả quan của nó vẫn khiến tiểu huyệt Hựu Nhi bị căng trướng phình phình ra, kể cả cánh hoa thậm chí cũng sắp nhảy ra ngoài.

Tư thế này thật ra cũng không dễ tiến vào, nhưng Tống Loan vô cùng hưởng thụ cảm giác cả cơ thể Hựu Nhi đều do chính hắn chi phối.

Hắn nắm lấy eo Hựu Nhi áp xuống, để cô chìm xuống từng chút một, từ từ ngậm lấy toàn bộ dục vọng của mình.

“A a... căng quá...”

Hai tay cô không tự chủ được, ôm lấy eo Tống Loan, tuy rằng thân thể đang ở trong lòng ngực hắn, đầu cũng vững vàng dựa lên trên vai hắn.

Nhưng cảm giác không có cách nào làm đến nơi đến chốn vẫn khiến Hựu Nhi không an tâm được.

Cho đến khi ôm chặt lấy vòng eo tinh tráng của Tống Loan, cô mới hơi yên lòng một chút, nhẹ nhàng thở gấp mặc cho hắn khống chế thân thể mình nuốt vào côn th*t thô tráng kia.

“Giống hệt như con mèo con bám vào người khác, cứ thế mà chui vào lòng anh...”

Giọng Tống Loan có hơi mất tiếng, âm lượng cũng không cao, gần như là lời thì thầm dành riêng cho thiếu nữ trong lồng ngực mình.

Tuy rằng ngữ điệu dịu dàng, nhưng lực tay lại không hề yếu đi nửa phần, thậm chí còn mạnh tay hơn một chút khiến cô phải nuốt trọn côn th*t mình vào.

“A a...”

Hựu Nhi kêu lên run rẩy.

“Ôm chặt một chút... phải ôm cho chắc đấy...”

Lại nhắc nhở cô thêm một câu, Tống Loan hơi híp mắt tinh tế nhấm nháp tư vị bên trong tiểu huyệt Hựu Nhi, tiếp đó côn th*t cũng không hề có bộ dạng muốn bắt đầu thọc vào rút ra chút nào, ngược lại hắn cất bước đi về phía trước.

“A a...”

Tảm Hựu Nhi bị động tác của Tống Loan làm hoảng sợ, vội dùng ngón tay nắm chặt áo sơ-mi hắn. Phương thức đi đường như vậy khiến cho cái miệng nhỏ của cô liên tục phun ra nuốt vào côn th*t hắn, không biết đích đến là nơi nào, cũng cảm giác thấy tiểu huyệt hút càng chặt hơn.

“Hút thật chặt đấy... Hựu Nhi sau này đi học có phải sẽ luôn nhớ tới mỗi một góc trong phòng học này đều để lại dấu vết hoan ái của chúng ta không?”

Khi nói ra mục đích hành vi của mình cho cô nghe, Tống Loan cảm nhận được cửa tiểu huyệt của Hựu Nhi nhanh chóng mấp máy mấy cái, liền cười nhạt tiếp tục nói: “Chờ sáng mai khi mọi người đi vào phòng học, không biết bọn họ có thể nghe thấy vị ngọt mê người của Hựu Nhi hay không nhỉ?”

“Bọn họ có lẽ sẽ hỏi nhau, mùi gì lại thơm như vậy... Đến lúc đó Hựu Nhi có thẹn thùng không?”

Hắn đi đến trên bục giảng, thì liền ngừng lại, cứ đứng ôm cô như thế.

“Nếu như bây giờ bọn họ đang ngồi bên dưới quan sát anh và Hựu Nhi làm tình thì sao nhỉ...”

Hai mắt cười tủm tỉm cong cong lên, thân thể Hựu Nhi lại mềm hơn một chút, rõ ràng không hề thọc vào rút ra, nhưng ái dịch lại chảy ra càng lúc càng nhiều.

Dường như nghĩ tới loại hình ảnh kia, trái tim Tảm Hựu Nhi lại bắt đầu đập với tần suất nhanh hơn, bởi vì kề sát vào ngực Tống Loan, xuyên qua quần áo truyền đến tận trái tim hắn.

“Nhưng mà như vậy thì không được, Hựu Nhi chỉ có thể để bọn anh làm tình... Chỉ có thể bị bọn anh cắm thôi.”

Tống Loan hơi nâng eo cô lên cao, vừa tuyên bố chiếm hữu, vừa bắt cô chuyển động lên xuống phun ra nuốt vào côn th*t hắn.

“A a... Tống Loan...”

Nhưng Tống Loan không tiếp tục duy trì tư thế kia bắt đầu thọc vào rút ra mà chỉ là thỉnh thoảng lại thỏa mãn sơ sài chút dục vọng của Hựu Nhi thì liền ngừng lại, khiến cô nhanh chóng bất mãn gọi tên hắn.

“Sao hả?”

Hắn giả vờ nghi vấn đưa môi kề sát tai cô, thì thầm thấp giọng hỏi.

“Cho tôi đi...”

Lần này càng hợp lý hợp tình hơn so với lúc nãy đồng ý cho Giang Thái Nhiên lần đầu tiên, cô biết tuy mình rất muốn, nhưng côn th*t của Tống Loan cũng đã rất lớn, hắn cũng nhất định rất muốn.

“Vậy Hựu Nhi phải hứa với anh, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh bốn người bọn anh, chỉ cho bọn anh cắm, được không?”

Kịch bản vẫn như cũ, chỉ vì muốn có được sự hứa hẹn của cô mà thôi, nhưng nếu cô không đồng ý cũng không sao, dù gì bốn người bọn họ cũng còn rất nhiều chiêu thức, có thể từ từ thực hiện với cô.

“Cậu cũng... thích tôi sao?”

Lý trí đã quay trở về đại não được ít phần, nhớ tới lúc nãy Kha Hoằng Danh đã thổ lộ lúc làm mình, Tảm Hựu Nhi ôm lấy anh chàng mình muốn hứa hẹn thăm dò.

“Thích chứ, bọn anh yêu Hựu Nhi... Vì em, có chết cũng không ngại.”

Lại là một lời tỏ tình kiên quyết, tuy là vấn đề do mình đưa ra, nhưng khi có được đáp án, Hựu Nhi vẫn không ngăn cản được tim đập nhanh hơn.

“Nhưng mà tôi không đáng để...”

Cô vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, yếu ớt thốt lên một câu vô cùng không tự tin như vậy.

Tuy rằng cô có chút ngây thơ, nhưng trải qua nhiều lần yêu đương thất bại như vậy, cô cũng đã hiểu được một vài thứ.

“Thề thốt nhiều cũng không có giá trị, bọn anh sẽ dùng thời gian chứng minh mọi thứ với Hựu Nhi.”

Hắn cũng không trực tiếp phản bác những gì Hựu Nhi nói, giống như cho rằng thời khắc này lời nói gì cũng không có giá trị tin cậy cao.

Vì thế hắn dùng khuôn mặt cọ cọ vào sợi tóc cô, nhẹ nhàng mà kiên định nói ra những lời này.

Tống Loan là kết quả của một lời thề dối trá, cho nên hắn hiểu rõ, kỳ thật bất cứ ai cũng sẽ có những trải nghiệm như thế.

Thời gian...

Hựu Nhi vốn không có quá nhiều khái niệm với tình yêu, chậm rãi gật đầu, nếu đã làm chuyện này với bọn họ... Tuy rằng không có bất cứ lời nói gì, nhưng Tống Loan vô cùng hiểu rõ ý của cô.

Hắn dịu dàng mỉm cười, hai tay siết chặt Hựu Nhi hơn một chút, khắc nụ hôn lên trán cô...