Trò Chơi Chiêu Hồn: Những Người Bạn Cuối Cùng

Chương 1



1.

Cô ấy là nữ sinh kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đang tự tử.

Năm 2004, vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, tôi cầm theo một chiếc cờ lê, đến nhà cũ để đòi nợ bố tôi.

Ông ấy đã nợ tôi mấy tháng tiền cấp dưỡng nuôi con.

Khi đó bố mẹ tôi đã ly hôn từ lâu. Mỗi lần tôi đòi tiền ông ấy, ông ấy không phải khóc lóc than thở thì cũng là giả vờ rằng tín hiệu không tốt.

Học phí vẫn đang chờ đóng, nếu không phải đang cần gấp, tôi cũng sẽ không mang theo thứ này đến đe dọa ông ấy.

Khi tôi đi lên cầu thang, tôi đã nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy đang ngồi ở hành lang.

Đó là đứa con gái mà người phụ nữ đó đã dẫn theo khi tái hôn với bố tôi.

Người em gái không có quan hệ m.áu mủ với tôi.

Trong một căn nhà trên lầu, nhóm người lớn đang nói đùa ầm ĩ.

Bố tôi và mẹ cô ấy đang chiêu đãi các vị khách bên trong để chúc mừng bố tôi được thăng chức.

Cô ấy ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt vì mất m.áu.

Quầng thâm dưới mắt rất nặng, mái tóc dài buông lơi trên vai.

Trên cổ tay cô ấy có một vết cắt rất sâu, m.áu chảy ra từ đó.

Thực ra tôi có nghe được tin đồn về cô ấy, mẹ cô ấy đối xử không tốt với cô ấy, đã đánh đập cô ấy từ khi cô ấy còn nhỏ. Đến mức trước đó cô ấy đã từng tự tử tại nhà.

Tôi không ngờ mình sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm m.áu như vậy.

Tôi há hốc mồm, định gọi người tới nhưng lại bị cô ấy ngăn lại.

“Nếu anh dám xen vào việc của người khác, tôi cũng sẽ cho anh một dao.” – Cô ấy yếu ớt giơ con dao trong tay lên, cảnh cáo tôi.

Tôi ngây người, vô thức giơ cờ lê lên.

Rốt cuộc lại thành một cuộc giằng co như vậy.

“Đừng để người lớn biết…” – Thấy tôi giơ thứ đó lên, giọng điệu của cô ấy dịu lại.

“Anh sẽ bị đánh đấy...”

Chuyện đã thành như vậy rồi mà cô ấy vẫn sợ bị đánh, tôi không bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của nữ sinh.

Tôi cứng đờ đi xuống lầu, cuối cùng lấy hết can đảm, quay người chạy lại, cắn răng đỡ cô ấy đứng dậy.

Cô ấy đã không đâm tôi. Cô ấy chỉ yếu ớt chống cự, một tay kéo tóc tôi.

Người lớn ở trên lầu vẫn đang nâng ly cạn chén, cũng không có tinh lực quan tâm đến nơi khác.

Ngày hôm đó tôi như phát điên, tiền còn chưa tới, vậy tại sao trước đó tôi lại liều mạng như vậy?!

Nguy hiểm thật, những chiếc taxi và xe ba bánh ngày hôm đó nhìn chúng tôi như vậy, nói thế nào cũng không chịu chở chúng tôi.

Sau đó tôi không quan tâm đến điều gì nữa, cởi áo, băng bó cổ tay của cô ấy một cách thô bạo, cởi trần cõng cô ấy chạy xuống phố.

Cuối cùng khi tôi cõng cô ấy đến bệnh viện, phổi của tôi dường như bị rút khô, hô hấp trở nên nóng rát và đau đớn.

May mắn thay, cô ấy đã được đưa đến kịp thời.

Cô ấy tỉnh dậy sau khi vết thương đã được xử lí, tôi liền ngồi xổm bên cạnh cô ấy, cả người gần như kiệt sức.

“Anh giả vờ làm người tốt gì chứ.”

Cô ấy đang rất yếu, nhưng cô ấy đã sớm đoán được tôi sẽ làm gì.

“Căn nhà đó tôi cũng có một phần, cô ch.ết ở đó thì còn có thể bán được không?” – Tôi cũng tức giận.

“Buồn nôn.”

“Tôi đã cứu cô, cô có thể ăn nói lễ phép hơn được không?” – Tôi lẩm bẩm.

“Anh đã bao giờ thấy người ch.ết ăn nói lễ phép chưa?” – Cô ấy hỏi lại tôi.

Tôi ngẩn người.

Cô ấy không nói gì nữa, cụp mắt xuống.

Có người đến.

Đó là bậc phụ huynh đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Tôi thấy tóc cô ấy bị túm lấy, đầu cô ấy giống như đang lơ lửng giữa không trung.

“Không chịu đến trường học, suốt ngày chỉ biết tìm đến cái ch.ết. Ch.ết tiệt, mày ch.ết thật rồi à?!”

Trong tiếng mắng chửi, mẹ cô ấy vô thức muốn tát cô ấy. Hình như cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra đang ở trước mặt nhiều người nên dừng tay lại.

Tôi thấy hai mắt cô ấy nhắm chặt, cơ thể yếu ớt run rẩy.

Bố tôi đóng vai trò là người hòa giải, khuyên nhủ bà mẹ sắc sảo kia.

Cho đến khi tôi gọi một tiếng “Bố”, cuối cùng ông ấy cũng nhìn sang.

“...Sao mày lại ở đây?” – Ông ấy lo lắng cho người bên gối.

Tầm mắt ông ấy nhìn xuống, thấy chiếc cờ lê mà tôi đánh rơi dưới chân mình, ông ấy dường như hiểu ra điều gì đó.

“Nếu các người làm như vậy thì một đồng cũng không có.” – Sắc mặt của bố tôi lập tức trở nên lạnh lùng: “Đây là cách mẹ mày giáo dục mày à?”

“Con trai của anh lợi hại đấy.” – Mẹ cô ấy nhìn sang, châm chọc nói: “Nó định đánh anh hay đánh em?”

Sắc mặt bố tôi u ám, quyết tâm nói với tôi một câu: “Cút đi!”

Cảm giác thất bại tràn ngập cơ thể tôi.

Giống như làm gì cũng đều vô ích.

Tôi chợt nhận ra cô ấy đang nhìn tôi.

Mấy phần mỉa mai.

Là chế giễu, cũng là tự ti.

Tôi trầm mặc đứng dậy, nhặt chiếc cờ lê dưới đất lên.

Bố mẹ trở nên khẩn trương, lùi lại một bước.

Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tôi không thể kiên cường được mấy giây. Lúc đầu chạy suốt chặng đường nên bị đầy bụng khó chịu.

Cái này khẽ động một cái hoàn toàn không thể nhịn được.

Một tiếng xì hơi vang lên không kiểm soát được.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi, tôi mất hết thể diện, chỉ có thể cắn răng nói:

“Tôi đã xì hơi xong rồi.”

“Bà cũng đừng đánh con gái bà nữa.” – Tôi nói: “Tay cô ấy bị vậy là do tôi làm.”

“Nếu không nhịn được thì đánh trả đi.”

Mẹ cô ấy lập tức tức giận lao tới cào tôi, bố tôi hốt hoảng ngăn lại, tôi cũng không dám đánh trả, bộ dạng cực kì chật vật.

Cô ấy đang truyền dịch, sững sờ nhìn tôi.

“Đồ ngốc.”

Tôi mơ hồ trông thấy cô ấy làm một khẩu hình với tôi.

Nhưng sau đó cô ấy nở nụ cười.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười.

2.

Chúng ta hẳn là anh em phải không?

Một cặp anh em có vận khí không tốt.

Ít nhất đó là trước khi chúng tôi đụng đến điều cấm kỵ đó, tôi nghĩ như vậy.

Mùa hè năm đó, tiền vẫn chưa đến.

Vì học phí, tôi thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về trường cấp ba cũ của mình, bắt đầu làm lao động phổ thông.

Hôm đó đã là xế chiều, khi tôi đang làm việc, đột nhiên có người đi vào lớp, bảo tôi ra ngoài có việc.

“Người thân đến tìm cậu.”

Tôi đi theo người đó suốt chặng đường, dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Bạn học gọi tôi ra ngoài không phải là công nhân ở đây, sao biết được người thân của tôi đến trường học?

Khi chúng tôi đến nơi, đã có mấy người đang tụ tập.

Xem ra bọn họ đều không phải là người lương thiện.

Bạn học đi phía trước tôi, dù tôi có hỏi thế nào thì anh ta cũng không nói gì.

Trực giác mách bảo tôi rằng đây là một trò lừa đảo.

Tôi quay người lại nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp, đầu bị đánh một cái, mất thăng bằng ngã xuống đất.

Ngày hôm đó, không một lời giải thích, tôi nằm trên đất, bị mấy người đó vừa đá vừa đạp, môi bị rách, chảy rất nhiều m.áu.

Một bàn tay túm đầu tôi dậy, tôi nhận ra mình biết hắn.

Anh Kiến, một tay xã hội đen địa phương nổi tiếng, có thế lực rất lớn. Nhà hắn còn có chút quan hệ, khi hắn còn đi học đã dám dùng ống thép đánh nhân viên bảo vệ của trường.

Sau này tôi mới biết hắn đang theo đuổi em gái tôi.

Hôm qua, không ít người trông thấy tôi cởi trần, cõng cô ấy đến bệnh viện. Hắn không biết mối quan hệ của chúng tôi, coi tôi là đối thủ cạnh tranh.

“Đang đi làm à?”

Anh Kiến híp mắt, từ trên cao nhìn xuống tôi.

Sau đó, hắn nháy mắt với bạn học của tôi.

Bạn học đó trầm mặc, tiến tới đè tay tôi xuống.

Bọn họ định làm gì?

Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng tên phản bội này đã đè chặt tôi lại, chỉ lẩm bẩm: “Tôi sợ bị đánh… đừng trách tôi…”

Giây tiếp theo, một viên gạch đập mạnh xuống tay tôi.

Đau đến thấu tim.

“Nếu còn tiếp tục dây dưa với cô ấy, ông đây nhất định sẽ ch.ặt một tay của mày.”

Có tiếng bước chân truyền đến, anh Kiến để lại lời cảnh báo này rồi dẫn người rời đi.

Tôi đau đớn ôm tay, nằm cuộn mình trên mặt đất, trán đầy mồ hôi lạnh.

3.

“Báo cảnh sát đi?”

Người nói chuyện là bạn cùng bàn của tôi hồi cấp ba.

Lúc ấy cậu ấy đang lắp kính ở một phòng học khác, xoa cằm, thưởng thức thành tích nghệ thuật của mình.

Kết quả là trông thấy tôi bị đánh ở dưới lầu, cảnh tượng tương đương với trình diễn nghệ thuật.

“Không thể... báo cảnh sát...”

Người phản đối chính là lớp trưởng mập của chúng tôi.

Cậu ta và bạn cùng bàn của tôi cùng chạy tới cứu người, thở hổn hển.

Tất cả chúng tôi đều học cùng lớp ở trường cấp ba, đều trở về vì muốn kiếm chút tiền. Thế là chúng tôi lại chơi cùng nhau.

“Cơ thể cậu coi như hỏng rồi, lá gan cậu cũng hỏng rồi sao?” – Bạn cùng bàn tức giận mắng cậu ta.

“Cậu có thể dùng não được không!?” – Lớp trưởng giải thích, “Nhân viên bảo vệ của trường từng bị hắn đánh gãy chân. Cuối cùng hắn bị giam bao lâu mới được thả ra? Chưa tới nửa năm!”

Bạn cùng bàn hơi sửng sốt.

“Gia đình hắn có quan hệ.” – Lớp trưởng nói.

“Hắn chỉ bị giam vài ngày lại được thả ra, Lục Vũ phải làm sao bây giờ?”

“Nếu người ta mỗi ngày đều tới đập phá quán, chúng ta còn có thể kiếm tiền được à?”

“Mẹ nó.” – Bạn cùng bàn chỉ vào lớp trưởng mà mắng: “Cậu chỉ sợ mình bị liên lụy thôi!”

“Lục Vũ.” – Lớp trưởng không để ý đến cậu ấy, chỉ nhìn tôi, “Hắn chỉ là một tên vô lại. Nếu cậu đấu với hắn, cuối cùng có thắng thì cũng được gì? Học phí của cậu lấy đâu ra?”

“Khai giảng cậu sẽ ăn cái gì? Cậu sẽ mặc cái gì?”

“Cậu là người thông minh.”

Tôi không nói gì, ôm tay, được họ dìu đi.

Cho đến khi thợ cả hỏi chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng tôi đã cúi đầu:

“…Tự mình ngã.”

Lớp trưởng vỗ nhẹ vào lưng tôi, chỉ có tôi dần nhớ lại dư vị đến nguyên nhân bị đánh.

Thật xui xẻo.

4.

Thực ra tôi cũng không nghĩ đến việc có liên quan gì đến cô ấy.

Chỉ là, vài ngày sau, vào một buổi sáng sớm.

Lúc ấy tôi còn chưa đi làm, đang mua bữa sáng ở cổng trường thì bất ngờ có ai đó đánh vào lưng tôi.

Quay đầu lại.

Là cô ấy.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi, tôi nhìn chằm chằm vào cổ tay cô ấy.

Tay cả hai đều băng bó.

5.

Tên cô ấy là Tiểu Yêu.

Cái đầu nhỏ nhưng thực ra khá dễ thương.

Nhưng khi nhìn thấy cô ấy, tôi giống như gặp phải thần xui xẻo, quay đầu muốn bỏ đi.

“Cám ơn.” – Lúc này cô ấy nói một câu.

Cô ấy đến để nói câu này.

Chúng tôi ngồi ở một góc hẻo lánh trong trường, vùi đầu ăn sáng. Cô ấy đã trả tiền cho nó.

“Thực ra anh rất chán ghét em.” – Không ngờ cô ấy lại đột nhiên nói câu này.

“Em đã cướp bố của anh, chiếm căn nhà của anh.”

“Vậy còn em thì sao? Tại sao em không muốn sống nữa? – Tôi không trả lời câu kia.

Ai cũng không thể trả lời câu hỏi của đối phương.

Chỉ có thể cúi đầu ăn trong im lặng.

“Này.”

Một lát sau cô ấy lại kêu tôi một tiếng.

“Tay anh bị sao vậy?”

“…Tự mình ngã.”

Cô ấy quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mắt tôi.

Tôi né tránh ánh mắt của cô ấy.

“Anh không dám đối mặt với em.” – Cô ấy mỉm cười.

Mặt tôi có hơi đỏ.

“Có gì hay mà nhìn.”

Cô ấy lắc đầu: “Là vì vết thương trên tay anh có liên quan đến em à?”

“Chuyện liên quan đến em, lại có thể làm anh bị thương...”

“Chắc chỉ có một chuyện.”

“Cái người được gọi là anh Kiến đã tìm đến anh đúng không.”

Tôi không nói gì, chỉ ngạc nhiên khi thấy cô ấy trông nhỏ bé như vậy nhưng đầu óc lại rất linh hoạt.

Mặt trời mới lên, tiếng ve kêu ngày càng vang.

“Hắn và em là…” – Thật lâu sau, tôi mới hỏi cô ấy: “Mối quan hệ như thế nào?”

“Hắn là đống phân chó thối đang quấn lấy em thôi.”

Hôm đó tôi mới biết, có một ngày cô ấy tan học về nhà thì bất ngờ có một chiếc môtô dừng lại bên cạnh cô ấy.

Người đàn ông lái xe hoàn toàn không quen biết với cô ấy, nhưng hắn lại cười toe toét lộ ra hàm răng đen, hỏi cô ấy có muốn cùng đi hóng mát không.

Đó chính là anh Kiến, đây cũng là toàn bộ quá trình anh Kiến yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Cô ấy vốn không để ý đến hắn.

Không ngờ anh Kiến lại không chịu buông tha cô ấy.

Hắn thường đến quấn chặt lấy cô ấy, buộc cô ấy phải làm bạn chơi đùa với hắn:

“Tiểu Yêu, kiếp này em chỉ có thể là người phụ nữ của anh.”

“Em có chạy đến chân trời góc bể thì em vẫn là của anh.”

Anh Kiến đã tỏ tình với Tiểu Yêu như thế.

Hoàn toàn mặc kệ đối phương có từ chối thế nào đi chăng nữa.

Tiếng ve kêu vào ngày hè.

Tiểu Yêu ngồi cạnh tôi, nhìn mũi chân mình.

“Sau này em sẽ không tới tìm anh nữa…” – Cô ấy nói, “Anh là sinh viên, em không thể làm chậm trễ anh nữa.”

“Lúc đầu em chê anh xen vào chuyện của người khác.” – Cô ấy lẩm bẩm.

Không biết tại sao, đột nhiên tôi cảm thấy rất bất lực.

Giống như bất cứ ai cũng có thể thao túng chúng ta theo ý muốn.

Bố tôi, mẹ cô ấy, anh Kiến.

Nhưng tại sao?

Tôi đậy hộp cơm lại, dùng miếng băng trên tay lau miệng:

“Từ giờ trở đi, mỗi ngày chúng ta hãy cùng nhau ăn sáng nhé.”

Cô ấy hơi sửng sốt.

“Nếu hắn có hỏi, em cứ nói anh là... bạn trai của em.”

“Qua một thời gian dài, chắc hắn sẽ không làm phiền em nữa đâu.”

“Anh không muốn sống nữa à?” – Cô ấy nói.

“Anh sợ em không muốn sống nữa! Căn nhà đó anh còn có một phần!”

Cô ấy lại một lần nữa mỉm cười, giơ tay đánh tôi một cái, tay tôi va vào cằm.

Cả hai đều ôm tay đau đớn rất lâu