Trò Chơi Chiêu Hồn: Những Người Bạn Cuối Cùng

Chương 2



6.

“Đồ ngốc.”

Hôm đó dưới bóng cây, chúng tôi ôm tay, cô ấy lại gọi tôi.

“Anh có muốn trả thù bọn họ không? – Cô ấy nói.

“Ai?”

“Mẹ em, bố anh, anh Kiến, tất cả mọi người.”

Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy đã sáp lại gần, rất gần.

Gần đến nỗi khiến hô hấp của tôi trở nên gấp gáp.

“Hôn em đi.”

Ánh mắt cô ấy lóe lên tia sáng, nói với tôi:

“Trả thù tất cả mọi người.”

Tiếng ve sầu kêu ồn ào.

Ánh nắng xuyên qua cành lá, chiếu lên mặt cô ấy.

Một lần nữa tôi lại đờ đẫn.

7.

Tôi vô thức lùi lại, suýt ngã khỏi ghế.

Cô ấy bật cười: “Em đùa anh thôi.”

Tôi vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, thật lâu sau không nhịn được liền xì hơi.

Không biết liệu đó có phải là ảo giác của tôi hay không.

Trên người cô ấy luôn có một mùi thơm, giống như mùi sữa.

Nhưng tôi không có can đảm để hỏi cô ấy.

Từ đó trở đi, chúng tôi gặp nhau vào mỗi buổi sáng.

Có khi cô ấy sẽ kể về cuộc sống của mình:

Cô ấy nói rằng bố tôi đối xử rất tốt với cô ấy.

Nhưng đó là vì ông ấy mê tiền của mẹ cô ấy, việc đối xử tốt đó mãi mãi là giả.

Cô ấy nói mẹ cô ấy coi cô ấy là cái thùng rác.

Từ nhỏ đến lớn, bất cứ khi nào bà ấy tức giận khó chịu, đều có thể đổ hết lên đầu cô ấy.

La mắng cô ấy, véo cô ấy, khiến trên người cô ấy toàn vết xanh tím.

Nghĩ đến đây, khi cắt cổ tay, cô ấy cảm thấy không hề đau chút nào.

Ngược lại còn cảm thấy đây là một sự giải thoát.

Lúc này, chúng tôi ngồi ở bên cạnh vừa nghe vừa ăn sáng.

Đúng vậy, là chúng tôi.

Bạn cùng bàn của tôi.

Lớp trưởng.

Còn có, tên phản bội——

Lúc trước anh ta lừa tôi đi gặp anh Kiến, bán đứng tôi, thậm chí còn đè tay tôi xuống đất.

Thế là chúng tôi bắt được anh ta về, tuy đánh không lại anh Kiến, nhưng vẫn dư sức đối phó với một tên phản bội.

Chúng tôi không đánh anh ta, chỉ ép anh ta phải cùng đi làm công để tránh anh ta lại nói xấu sau lưng.

Chúng tôi đang ăn cơm và lắng nghe cuộc sống của Tiểu Yêu.

“Ví dụ về cái thùng rác này thực sự rất có tính văn học.”

Bạn cùng bàn hoàn toàn không có đầu óc, giơ đũa bình luận: “Một ngày nào đó khi anh viết tiểu thuyết, anh nhất định sẽ lấy em làm nguyên mẫu.”

“Hãy viết em xinh đẹp hơn nhé.” – Tiểu Yêu nói.

“Tiểu Yêu, em ngốc à!” – Lớp trưởng vội vàng nhắc nhở: “Em phải đòi cậu ấy tiền bản quyền chứ!”

“Lấy bao nhiêu thì được nhỉ?”

“Chị Do, nếu không thì tôi không lấy số tiền này nữa, để bọn họ thả tôi đi đi?”

Vẻ mặt tên phản bội u sầu, bộ quần áo lao động vừa thay không vừa vặn chút nào: “Làm công mất mặt quá!”

“Câm miệng!”

Chúng tôi đồng thanh rống lên, tên phản bội không dám nói nữa.

Mùa hè năm đó, Tiểu Yêu hầu như luôn đi cùng mấy nam sinh hỗn hôi hám chúng tôi:

Cô ấy tịch thu tiền công, cũng đi theo chúng tôi cạo sơn lót và di chuyển thang;

Thỉnh thoảng còn ra sân chơi, chặn đường tên phản bội, bắt trở về;

Chúng tôi thường kể chuyện cười cho cô ấy nghe, chọc cô ấy cười không ngớt.

Thời gian dài trôi qua, dường như cô ấy đã trở thành đại tiểu thư của tất cả chúng tôi.

Lớp trưởng là quân sự quạt mo của cô ấy, dạy cô ấy cách kéo dài công việc;

Bạn cùng bàn của tôi là người hâm mộ số một của cô ấy, sẽ viết truyện về cô ấy suốt cả ngày;

Tên phản bội là người hầu của cô ấy, bưng trà rót nước, khóc sướt mướt.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một cái gai đeo bám.

Cô ấy là con gái của người đàn bà xấu xa đó.

8.

Mùa lũ sắp đến, trời đang mưa.

Một buổi sáng sớm, tôi đội mưa đi bộ đến trường.

Trên đường đến trường, tôi nhìn thấy Tiểu Yêu.

Cô ấy đang mặc quần áo lao động, bị người của anh Kiến bao vây.

Anh Kiến liên tục sờ vào mặt cô ấy.

Ánh mắt cô ấy không có bất kì cảm xúc nào.

Cô ấy nhìn thấy tôi, lắc đầu với tôi.

Tôi biết cô ấy đang ra hiệu cho tôi đừng tự gây rắc rối cho mình.

Đúng vậy.

Lúc đầu, tôi rất ghét cô ấy.

Tôi cúi đầu, cuối cùng trực tiếp bỏ đi.

9.

Tiểu Yêu nhắm mắt lại.

Nhưng sau đó, cô ấy nghe thấy một tiếng gầm lớn.

“Lưu Kiến!”

Tôi đứng cách đó không xa, hít một hơi thật sâu.

Lúc này, tôi nên nói gì đây?

“Không chịu đến trường học, suốt ngày chỉ biết tìm đến cái ch.ết!” – Tôi cố ý làm trò cười, xông tới chửi mắng anh Kiến.

“Ch.ết tiệt, mày ch.ết thật rồi à?!"

Tiểu Yêu không nhịn được liền bật cười.

Cô ấy nhìn tôi, cũng mắng anh Kiến:

“Lưu Kiến!”

“Đây là cách mẹ mày giáo dục mày à?!”

Anh Kiến không thể tin nổi nhìn tôi và cô ấy.

Hắn sẽ không hiểu đâu.

Đó là sự ngầm hiểu giữa tôi và cô ấy mà không ai biết.

“Ơ... Đây không phải là chú của anh sao?” – Có người hỏi anh Kiến.

“Hắn là ai không quan trọng! Hôm nay ông đây nhất định phải cho hắn ch.ết!”

Tôi không dừng lại chút nào, bị anh Kiến và người của hắn đuổi theo.

10.

Đến khi Tiểu Yêu tìm thấy tôi, tôi đã bị đánh rất nặng, không có chỗ nào tốt.

Anh Kiến và người của hắn đã đi mất.

Tiểu Yêu đứng trước mặt tôi, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

Cô ấy ngồi xổm xuống, rút con dao từ trong tay áo ra, đưa cho tôi xem.

Lúc này tôi mới hiểu ra, nếu vừa rồi tôi không ra tay, cô ấy đã thành công đâm con dao này vào người anh Kiến.

“Anh có bệnh không,” – Cô ấy nói, “cứ xen vào việc của người khác.”

Đúng vậy.

Đúng là tôi có bệnh rồi.

Ai quan tâm em có thể dùng cái ch.ết để trả thù bố mẹ không.

Ai quan tâm em có thể cùng anh Kiến đồng quy vu tận không.

Rõ ràng lúc đầu anh rất ghét em.

Nhưng nếu không nhìn thấy em, trong lòng anh sẽ có một phần trở nên trống rỗng.

Cô ấy nhìn xuống tôi.

Mái tóc ướt nhẹp, rũ xuống.

Tôi nhìn cô ấy, giơ tay muốn vén tóc cho cô ấy.

Nhưng tôi vẫn hạ tay xuống.

“Anh là anh trai của em mà.” – Tôi cứng ngắc quay đầu nói.

Cô ấy cũng tỉnh táo lại sau cơn xuất thần ngắn ngủi đó.

“Ừ, anh là anh trai của em.” – Cô ấy nói.

“...”

Chúng tôi đều trầm mặc.

Cô ấy đột nhiên cúi đầu.

Tôi hơi sửng sốt.

Cuối cùng, tôi vẫn hôn lên môi cô ấy.

Lúc đó tôi mới nhận ra môi cô ấy rất lạnh.

Trên nền đất lộn xộn đó, chúng tôi im lặng hôn nhau.

Thật lâu.

Hôm đó trời mưa.

Tôi và Tiểu Yêu chậm rãi đi bộ về trường.

Thị trấn được bao quanh bởi một con sông, vào những ngày mưa luôn có tiếng ếch xanh kêu.

Mặt tôi rất đỏ.

Không thể nói là do bị đánh hay vì điều gì khác.

Cô ấy đang đi phía trước tôi, đột nhiên quay người lại.

Cô ấy chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn tôi.

“Này.”

“Có chuyện gì thế?”

“Nói cho anh biết một bí mật.” – Cô ấy nói.

“Hả?”

“Em đã mua một cái ống tiết kiệm, ống heo đất tiết kiệm.”

“Ống heo đất tiết kiệm?”

“Em đang tiết kiệm tiền để đi học đại học.” – Cô ấy nói.

“Ý em là từ giờ trở đi anh sẽ phải trả tiền bữa sáng à?”

“À, không được sao?”

“Mẹ em quản rất nghiêm khắc, không bao giờ cho em tiền…” – Cô ấy ngoảnh mặt đi, “Học phí ở trường của anh đủ để em tiết kiệm được một thời gian dài.”

Tôi vô thức liếc nhìn cổ tay cô ấy.

Lúc đó trời mưa phùn, trên đường không có người qua lại.

Tôi thấy cô ấy ném con dao xuống sông.

Con dao đã nhiều lần cứa vào cổ tay cô ấy đã bị dòng nước nuốt chửng.

“Sau này em sẽ không làm vậy nữa.”

Cô ấy nắm lấy cổ tay mình.

“Em phải sống sót để có thể đến trường của anh gặp anh.” – Cô ấy mỉm cười, nói với tôi.

Sau này, trên cổ tay cô ấy sẽ không còn vết dao nào nữa