Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 45: Ý chí của cô ấy



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 45: Ý CHÍ CỦA CÔ ẤY

Wattpad: ssongrbb

"Báo cáo đã được đưa ra. Người lái xe đột ngột phát bệnh động kinh, đạp nhầm chân ga nên mới gây ra tai nạn." Trình Mạch nhìn về phía bên trong cánh cửa, nhẹ nhàng nói, "Trước đây người này cũng không có tiền sử động kinh, lần này là đột ngột phát bệnh, không có dấu hiệu."

Căn phòng tối như mực vẫn im lặng, chỉ có ánh trăng trắng lạnh lẽo chiếu xiên từ cửa sổ vào giường bệnh, tựa như ngọn đèn lạnh băng trong phòng giải phẫu. Bóng dáng cô gái lặng lẽ đứng bên giường, tay trái của chàng trai trên giường bệnh bị cô nắm chặt, như muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm bàn tay tưởng như chẳng thể ấm lên được nữa. Hai đoạn dây màu đỏ tương tự trên cổ tay hai người quấn quýt vào nhau.

Cô gái không nói gì, cũng không cử động, bóng dáng lặng im như một tác phẩm điêu khắc vô hồn bằng đá, như thể tất cả mọi niềm vui, nỗi buồn của cô đang dần trôi đi theo từng tia sinh mệnh của chàng trai. Trong bầu không khí gần như khiến người khác hít thở không thông này, Trình Mạch cảm thấy cổ họng mình như bị cái gì đó bóp chặt, anh ngưng lại một chút, gian nan mở miệng:

"Bố mẹ Cá chép xanh đang trên chuyến bay trở về rồi, em... Em có gì muốn nói thì nói đi. Chút nữa anh sẽ đến chỗ bố mẹ em, xem có gì cần giúp không."

Cô gái vẫn không nói, càng không có động tác gì. Không biết là do cô ấy không nghe thấy hay không đủ sức để trả lời. Trình Mạch không chịu nổi không khí nặng nề trong căn phòng này, bóng dáng cô đơn của cô gái khiến lòng anh khổ sở, chỉ có thể quay đầu bước vội vào toilet.

Dòng nước chảy ào ào che dấu đi những bộn bề trong lòng anh. Trình Mạch nhìn mình trong gương, không phải vẻ sắc xảo tuấn mỹ của Tần Sở Hà, nét mặt anh thanh tú, lúc không cười nhìn cũng rất dịu dàng. Phần tóc mái trước trán hơi dài xòa xuống che đi nửa con ngươi nhạt màu, anh nhúng ngón tay vào nước rồi vuốt phần tóc mái ra sau đầu, sau đó dùng hai bàn tay lạnh lẽo che đi ánh mắt.

Anh không thể lờ đi sự chua chát trong mắt mình. Hình ảnh cô gái nắm tay chàng trai cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh chẳng thể xóa nhòa, nỗi xót xa không thể giải thích được cứ từng chút từng chút cào vào tim anh.

"Này... à thì, anh không sao chứ?" Một bóng người mặc áo blouse trắng từ trong buồng vệ sinh đi ra, hơi lo lắng nhìn anh, tự nhiên ánh mắt sáng ngời, "Ơ" một cái, sau khi ngắm nhìn Trình Mạch cẩn thận lại "Ơ" thêm cái nữa, ngạc nhiên mừng rỡ nói, "Ơ kìa? Trình Mạch? Là cậu à?"

Người nọ mặc áo blouse trắng của bác sĩ, khẩu trang đang đeo còn chưa kịp tháo, trong chốc lát Trình Mạch cũng sững sờ: "Cậu là......"

"Ài, đúng là nhiều năm không gặp, tớ là Dương Bình đây, có còn nhớ không?" Người tới tháo khẩu trang, khuôn mặt quen thuộc đột nhiên gợi lên những ký ức xa xưa của Trình Mạch, thế mà lại tình cờ gặp bạn tiểu học ở đây.

Phần lớn các bạn học tiểu học anh đều đã mất liên lạc, Dương Bình là một trong số ít những người mà Trình Mạch có ấn tượng nhất. Từ nhỏ anh ta đã nhút nhát, hướng nội lại còn tốt tính, khi xưa không tránh khỏi bị bắt nạt. Lúc đó Trình Mạch cũng không phải thằng nhóc theo chủ nghĩa anh hùng, nhưng anh không muốn nhìn thấy bạn học mình ngày nào cũng bị bắt nạt, giúp anh ta vài lần, hai người thường xuyên qua lại tự nhiên có quan hệ tốt. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Dương Bình thỉnh thoảng vẫn gọi điện đôi ba lần cho Trình Mạch để hỏi thăm tình hình. Chuyện này vẫn tiếp diễn cho đến khi học cấp 3, bài vở và áp lực thi cử khiến hai người dần mất liên lạc.

"À, là cậu à." Ngoài ý muốn bắt gặp ban học cũ khiến đau buồn trong lòng Trình Mạch dịu đi. Anh thoáng thấy từ "Thực tập" cài trên ngực Dương Bình, "Cậu đang thực tập ở bệnh viện này à?"

"Đúng rồi, không ngờ lại gặp được cậu ở đây." Dương Bình rửa tay và đi ra ngoài với Trình Mạch, nhìn thấy bố mẹ Cá chép đỏ đang thấm nước mắt đứng ở cửa, lại nhìn Trình Mạch, lo lắng hỏi, "Người nhà cậu..."

"Không phải, là một người bạn của tớ." Nhìn qua Dương Bình hoàn toàn không biết gì về thế giới kia, Trình Mạch đơn giản kể lại vụ tai nạn rồi nói sang chuyện khác, hỏi tình hình hiện tại của Dương Bình. "Mấy năm nay cậu thế nào? Sau trung học tớ không nghe được tin tức của cậu."

"Tớ á, thì là... vẫn thế thôi, không thông minh nên chỉ có thể chăm chỉ đọc sách, nghe lời người nhà học y, sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện tìm một công việc ổn định." Dương Bình xấu hổ cười, gãi gãi đầu, thở dài nói: "Vẫn là cậu thông minh nhất. Từ nhỏ đến lớn đều đứng vị trí số một, chưa từng tụt xuống thứ hai. Cái lúc ấy á, tớ hâm mộ cậu chết đi được ý."

Sự hâm mộ trong lời nói của anh ấy rất chân thành, Trình Mạch cười nhẹ, nói, "Bây giờ không phải cậu cũng tốt lắm sao? Bác sĩ Dương."

"Ài, cậu thì..." Dương Bình liên tục xua tay, vốn da mặt anh ta mỏng, đụng cái là đã đỏ mặt.

Hai người lại hàn huyên một lúc về những chuyện trước kia. Dương Bình trông thực sự vui vẻ, tâm trạng Trình Mạch cũng thả lỏng hơn một chút. Nhưng giây tiếp theo bóng dáng Cá chép đỏ xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, cô gái sắc mặt tái nhợt lặng lẽ vẫy tay với anh, dường như có điều gì đó muốn nói.

Dương Bình thấy Trình Mạch có chuyện quan trọng, sau khi để lại thông tin liên lạc thì quan tâm tạm biệt. Trình Mạch hít sâu một hơi, quay về căn phòng mờ mịt kia, trực giác mách bảo anh dường như Cá chép đỏ vừa làm ra một quyết định quan trọng nào đó.

Bóng lưng mảnh mai của cô gái chìm trong ánh trăng băng giá, như thể sẽ biến mất khi có gió thổi qua. Nghe thấy âm thanh Trình Mạch đến, cô xoay người, nơi:

"Không phải đột ngột phát bệnh."

"Cái gì?" Câu nói không đầu không đuôi làm Trình Mạch sững sờ.

"Người lái xe gây ra tai nạn không đột ngột phát bệnh. Em đã thấy người đó, hắn ta cũng là một người chơi."

"Vậy tai nạn lần này là... anh ta đã thế chấp sức khỏe của mình, nhưng thất bại trong phó bản?"

"Vâng, động kinh trên cơ bản đều là di truyền hoặc bẩm sinh. Trước đây hắn không có tiền sử bệnh tật, lại còn là người chơi game. Rất có thể là do trò chơi thất bại." Cá chép đỏ cười lạnh, nụ ấy cười tràn trề hận ý, "Rõ ràng là lỗi của bản thân, lại kéo người khác chôn cùng mình, đúng là khốn nạn."

Cô dùng sức nhắm mắt lại, lần thứ hai nhìn về phía Trình Mạch, trong ánh mặt hiện ra một tia kiên kịnh khác thường:

"Em muốn vào trò chơi một lần."

Trình Mạch hiểu ý ngay lập tức: Em muốn cứu em ấy?"

"Không thử một lần em không cam tâm." Cá chép đỏ gật đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng ánh sáng trong mắt đã khiến khuôn mặt xinh đẹp lại tiều tụy ấy trông thật động lòng người. Cô nở một nụ cười nhàn nhạt, tựa như sắc hồng bị mưa gió cuốn trôi, "Mười bảy năm tình cảm, sao em nỡ không cứu cậu ấy?"

Đó là tình cảm, là ràng buộc từ khi sinh ra đã gần như hòa tan vào máu thịt. Phải, sao mà nỡ bỏ mặc chứ?

Một góc khuất trong trái tim Trình Mạch bỗng nhói đau, tụa như mũi kim đâm vào nơi sâu kín nhất. Không biết Cá chép đỏ nghĩ đến cái gì, bình tĩnh nhìn Trình Mạch, hỏi:

"Phó bản này, anh có muốn đi không?"

"Anh?"

"Không phải anh nói anh không có cách nào tự tiến vào trò chơi sao? Nếu em mời anh, cho dù không thông qua Tần Sở Hà, anh vẫn có thể tham gia trò chơi. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi anh ấy, đúng không?"

Lời nói của Cá chép đỏ dấy lên vài đoạn ký ức của Trình Mạch. Anh nhớ tới cuộc trò chuyện giữa Tần Sở Hà và Jacky mà anh tình cờ nghe được lúc nửa đêm.

- --Sau khi phó bản này kết thúc, tao sẽ khiến tất cả mọi thứ quay về vị trí ban đầu.

Lúc đó Tần Sở Hà đã nói như vậy. Nói cách khác, sau khi phó bản "Cờ tỷ phú" kết thúc, có khả năng Tần Sở Hà sẽ dùng biện pháp nào đó khiến anh quên hắn đi.

Vất vả lắm mới có chút manh mối về lai lịch của Tần Sở Hà, Trình Mạch không muốn... cứ như vậy dễ dàng quên hắn. Mà muốn ngăn chặn kế hoạch này, việc đầu tiên cần làm là vào trò chơi trước khi Tần Sở Hà có bất kỳ hành động nào.

Sau khi hạ quyết tâm, Trình Mạch gật đầu với Cá chép đỏ, đoạn nói: "Anh sẽ đi."

Cá chép đỏ đứng dậy: "Liên quan đến chuộc lại sinh mệnh đều là phó bản cao cấp. Dựa vào hai ta thôi thì không thể vượt ải được. Em sẽ đi liên hệ với những người chơi khác."

"Em cũng có liên hệ với người chơi bên ngoài sao?" Trình Mạch hơi chút kinh ngạc, "Không phải nói là người chơi game gần như không giao tiếp bên ngoài sao? Nên mới có cơ chế ngụy trang trong phó bản."

"Đó là đối với những người chơi mới thôi. Hầu hết những người chơi cấp cao đều có vòng tròn tài nguyên riêng của mình, vì một số phó bản cấp cao yêu cầu những người chơi có năng lực phải phối hợp cùng nhau tổ đội mới có thể vượt qua được, và giao tiếp bên ngoài có thể tăng sự kết nối giữa các thành viên. Những người chơi biết nhau thường hiếm khi phản bội đồng đội của mình trong phó bản, vì họ biết thân phận thật của nhau. Loại liên kết này vừa là kết nối vừa là lời cảnh báo." Hình như Cá chép đỏ vừa dùng điện thoại di động gửi vài tin nhắn trong một nhóm thảo luận trên diễn đàn, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc đồng thời nói: "Giao tiếp bên ngoài giữa những người chơi rất nguy hiểm, cũng không được khuyến khích. Anh không cần đi theo em, cứ chờ em về. Sau khi em gửi lời mời, giao diện trò chơi của anh sẽ tự động khởi đông, anh chỉ cần chấp nhận là được."

Điện thoại di động của cô truyền đến vài âm báo "tinh, tinh", có vẻ như ai đó trong nhóm thảo luận đã trả lời cô ấy. Cô liếc nhìn điện thoại, lại nhìn thật sâu người con trai trên giường dường như đang ngủ, xoa xoa sợi dây đỏ trên cổ tay, sau đó kiên quyết chạy ra khỏi cửa.

- --

Trăng lạnh như nước, kim đồng hồ treo tường trong phòng khách tích tắc xoay chuyển, Trình Mạch ngồi trong căn nhà yên tĩnh, nhắm mắt lại.

[Chào mừng bạn đến với "Trò chơi độc lập 30330"]

[Nhận được lời mời phó bản của người chơi [Cá chép đỏ] đang chờ xác nhận]

[Người chơi [Lý Hoa] xác nhận nhận lời mời]

[Phó bản No.98, đang tải dữ liệu]

[Đồng đội [Lý Minh] tiến vào trò chơi]

[Đồng đội [Lý Minh] mở cửa hàng bí ẩn]

[Phó bản No.98 tải lên hoàn tất]

[Đang vào cửa hàng bí ẩn, tự động tiến vào phó bản sau khi mua vật phẩm]

[Xin lưu ý rằng trong cửa hàng bí ẩn, hãy thận trọng tính toán chi phí dựa trên số dư điểm tích lũy, vui lòng lượng sức]

[Tất cả các thương nhân đạo cụ đều là NPC cấp cao, vui lòng không tùy tiện thách thức họ, nếu không sẽ phải trả giá đắt]

[Tự do giao dịch giữa những người chơi, cẩn thận để không bị lừa đảo]

[Bạn đã bước vào phạm vi cửa hàng bí ẩn, chúc bạn mua sắm vui vẻ]