Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 46: Đồng đội mới



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 46: ĐỒNG ĐỘI MỚI

Wattpad: ssongrbb

Tầm nhìn chợt rộng thoáng, trước mắt xuất hiện một khung cảnh huyên náo ồn ào. Trái ngược hoàn toàn với cái tên "Cửa hàng bí ẩn", cửa hàng vật phẩm trong "Trò chơi độc lập 30330" lại ám chỉ một con phố mua sắm nhộn nhịp và đông đúc. Phong cách của cả con phố hơi giống Hẻm Xéo trong Harry Potter, đường dành cho người qua lại vô cùng hẹp, người chơi chen chúc đến nước chảy không thông. Những cửa hàng ven đường san sát như bát úp, thương nhân mặc áo choàng phù thủy bận bù đầu, thỉnh thoảng vài tiếng đồng hồ cúc cu vang lên giữa không gian hỗn loạn.

Âm báo tin tức vang lên "tinh tinh", có một lời nhắn từ Tần Sở Hà.

"Đến con hẻm nhỏ đối diện."

Trình Mạch liếc qua đầu những người chơi nhìn về phía đối diện ngã tư đường, bên trái của một cửa hàng đã đóng cửa quả thực có một con hẻm nhỏ bí ẩn, không biết có phải do quá kín đáo hay không mà chẳng có người chơi nào chú ý tới nó, nhìn qua u ám dị thường.

Trình Mạch nhọc nhằn chen qua các người chơi đủ hình dáng đi tới phía đối diện. Vừa bước vào ngõ, tiếng ồn ào của phố chính rút đi như thủy triều, phảng phất như có một hàng rào vô hình ngăn cách tiếng ồn bên ngoài hẻm nhỏ. Con hẻm này không dài lắm, chưa đi được bao xa thì anh đã nhìn thấy một cửa hàng kỳ dị nằm ở cuối hẻm.

Cửa hàng tối đen như mực, mái nhà hình răng cưa tựa như lưỡi dao sắc bén nhô ra từ địa ngục. Vài vết nứt màu vàng kéo dài từ đỉnh tường, giống như tia chớp xẹt qua trước cơn mưa, không thương tiếc xé nát bầu trời đen tuyền. Nương theo tiếng kẽo kẹt mục nát, Trình Mạch đẩy cánh cửa bằng gỗ khắc dòng chữ "Dionysus" ra, một tiếng ầm ầm như sấm thoát ra từ phía sâu bên trong cửa hàng, như đang chào đón sự xuất hiện của anh.

Trong không gian bức bách, chỉ có một ngọn đèn đồng cung cấp ánh sáng khan hiếm. Không biết trong đèn được đổ nhiên liệu gì, ngọn lửa lại phát ra thứ ánh sáng xanh sẫm hiếm có. Bên trong đã có hai người - Tần Sở Hà và Cá chép đỏ đang ngồi đối diện nhau, bầu không khí giữa hai người dường như đông lại, Cá chép đỏ trầm mặc không nói, còn sắc mặt Tần Sở Hà đang cực kỳ khó coi.

"Em kéo Trình Mạch đến đây, là bởi vì em biết nếu như trực tiếp nhắc tới chuyện này với anh, anh sẽ không đồng ý đưa em qua phó bản này." Ánh mắt Tần Sở Hà nhìn Cá chép đỏ như mang theo dao sắc, "Em lợi dụng cậu ấy."

"Đúng, em đang lợi dụng Trình Mạch. Bởi vì em biết anh sẽ không bao giờ để anh ấy một mình trong phó bản. Nếu anh ấy tới, nhất định anh sẽ tới." Cá chép đỏ hơi ngẩng đầu, không sợ hãi chống lại ánh mắt Tần Sở Hà, "Em không muốn Cá chép xanh chết".

"Chuộc lại sinh mệnh không phải là mong muốn thông thường, kết cục của thất bại phó bản không phải là em không biết. Những kẻ trước kia dùng mạng đổi lấy, em quên hết rồi à?" Sắc mặt Tần Sở Hà trầm xuống.

"Em vẫn chưa quên. Mất đi sinh mệnh, hay cái gì quý hơn cả sinh mệnh, em cũng chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là Cá chép xanh... Nếu không thử một lần, em sẽ sống mãi trong đau khổ và tự trách." Cá chép đỏ bỗng nhiên kích động, cô nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Tần Sở Hà thậm chí còn mang theo căm hận, "Anh à, anh không hiểu được đâu."

Tần Sở Hà đột nhiên chấn động, một tia đau đớn chợt xẹt qua mắt hắn, hắn nhìn thấy Trình Mạch đang đứng ở cửa không biết có nên bước vào hay không, vẻ mặt căng thẳng mới dần thả lỏng, đôi mắt lại bị ánh sáng dịu dàng chiếm lấy.

"Ừ, đúng vậy, anh không thể hiểu được em." Dường như hắn khẽ thở dài, duỗi tay ra hiệu cho Trình Mạch ý bảo ngồi bên cạnh mình, lại nhìn về phía Cá chép đỏ, "Thôi bỏ đi, phó bản đã mở ra, giờ anh nói gì cũng muộn rồi. Em tổ đội với ai?"

Cá chép đỏ đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa hàng bật mở, tiếng sấm trầm thấp vang lên không dứt, đôi chân dài kiêu ngạo bước vào.

Một người phụ nữ dáng người cao gầy tiến vào cửa hàng, quần jogger đen tuyền phối với đôi bốt Martin cao cổ, áo khoác ngắn khoác hờ trên vai, áo croptop bên trong được thắt nút gọn gàng ở eo, lộ ra đường cong quyến rũ. Khuôn mặt vừa sắc bén vừa xinh đẹp, không cần trang điểm cũng mang phong thái chị đại đẳng cấp, Cá chép đỏ vừa nhìn thấy cô đã vẫy tay gọi:

"Chị Lan, ở đây".

"Ài, cái cửa hàng này vẫn tồi tàn như thế, Dionysus không bỏ chút thời gian sửa sang lại à?" Chị đại cao gầy đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cá chép đỏ, thoải mái tự nhiên vươn tay về phía Trình Mạch và Tần Sở Hà, tự giới thiệu. "Chào hai người, tôi là Lâu Lan."

Trình Mạch và Tần Sở Hà cũng báo lại ID trò chơi, ánh mắt Lâu Lan qua lại vài lần giữa Trình Mạch và Tần Sở Hà, mỉm cười nói: "Cô bé khá có năng lực, thế mà lại tìm được trợ thủ như các anh."

"Lưu Tiêu đâu? Không đi cùng chị à?" Cá chép đỏ hỏi.

Ánh mắt Lâu Lan hơi buồn bã: "Cô ấy không đến được. Lưu Huệ mất rồi, hôm nay là đám tang."

Lưu Tiêu. Lưu Huệ. Hai cái tên gợi lại trí nhớ của Trình Mạch - anh nhớ rằng trong phó bản đầu tiên mà anh vượt qua, cô gái ngụy trang thành loli nhỏ là Lưu Tiêu, mà chị gái cô ấy đúng là tên Lưu Huệ.

"Lưu Tiêu và Lưu Huệ... họ là hai chị em đúng không?" Anh ngập ngừng hỏi.

"Cậu cũng biết à?" Lâu Lan nhìn anh một cái, thở dài, "Lưu Tiêu đi cùng cô ấy vào trò chơi. Tôi nghĩ thế là ổn rồi. Không ngờ Lưu Huệ thực sự quá ngu ngốc, con gái cũng chết lâu lắm rồi, không biết tại sao lại phát điên, trong phó bản đề ra nguyện vọng "khiến con gái sống lại"."

"Sau đó thì thất bại. Lưu Tiêu phải ở lại đó để chuẩn bị cho đám tang của cô ấy." Lâu Lan nhún vai, "Vốn độ khó của cái phó bản chuộc lại tính mạng này rất cao, đối với người có nguyện vọng thì khó khăn càng chồng chất khó khăn. Tôi chơi trò chơi này đã lâu như vậy, căn bản chưa từng thấy ai vượt qua được phó bản này."

Cô chú ý tới sắc mặt nhợt nhạt của Cá chép đỏ, thở dài vỗ vai cô bé: "Nếu em đã quyết định như thế này, chị cũng không ngăn cản em nữa, những chuyện như thế này người khác khuyên cũng vô dụng. Bọn chị đến đây đều để giúp em mà."

"Cũng may số hiệu phó bản là 98, ít nhất phần thắng cũng cao hơn chút xíu." Thấy Cá chép đỏ vẫn im lặng, Lâu Lan mềm lòng, sờ lên khuôn mặt hốc hác của Cá chép đỏ, an ủi "Đừng lo lắng quá."

"Phó bản No.98 thì...?" Trình Mạch có chút khó hiểu.

"Độ khó của trò chơi liên quan đến số hiệu phó bản. Số hiệu càng nhỏ thì độ khó càng lớn. Các phó bản liên quan đến chuộc lại mạng sống đều là các phó bản cấp cao và là 100 phó bản đầu. Nếu số hiệu là 98, nghĩa là độ khó của phó bản sẽ thấp hơn một chút." Tần Sở Hà giải thích, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trọng, "Nhưng số hiệu vẫn nhỏ hơn 100, rõ ràng phó bản này không hề đơn giản."

"Nên chúng ta mới phải đến cửa hàng thần bí." Lâu Lan trấn an Tần Sở Hà, búng tay tách một cái về phía quầy bar trỗng rỗng, gọi: "Ông chủ đâu rồi? Đi ra đón khách!"

Tiếng búng tay vừa dứt, một chùm ánh sáng vàng lóe lên, Dionysus* xuất hiện phía sau quầy bar. Cùng với sự xuất hiện của hắn, không khí bay ra mùi rượu nho thoang thoảng.

*Dionysus: thần rượu nho trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, là con trai của thần Zeus với một công chúa người trần tên Semele.

"Đừng gọi tôi cái kiểu như gọi trai bao thế." Ông chủ mặt mày đẹp trai không có chút ý thức làm ăn nào, vẻ mặt không tình nguyện lẩm bẩm. Hắn khoác một chiếc áo lông chồn, lúc nói chuyện, một cây nho lặng lẽ từ dưới đáy quầy bar trèo lên mặt bàn, tiếp đó dây leo mềm mại cuốn menu tản mát hương rượu phân phát đến tay mỗi người, "Các vị muốn uống cái gì?"

Trai bao... Xem ra những thương nhân trong của hàng bí ẩn cũng giống Jacky, là một NPC đặc biệt được giữ lại ý thức bên ngoài trong trò chơi.

"Mọi người cứ tùy ý, phó bản lần này là vì em, tất cả chi phí cứ tính vào tài khoản của em." Cá chép đỏ phất tay.

"Mang cho tôi một ly B-52* lớn!" Lâu Lan bước tới, mê muội sờ vào khuôn mặt của Dionysus, giống như một bà dì đang đùa giỡn chàng trai xinh đẹp ngây thơ, "Baby, dạo này da anh mềm vậy, dùng sản phẩm chăm sóc da gì thế?"

*B-52: (B52 hay Bifi) là tên gọi của một loại cocktail ngắn nhiều tầng bao gồm một phần rượu hương cà phê, một phần rượu Baileys Irish Cream và một phần rượu hương cam Le Grand Marnier.

[B-52] - Trong thời gian ngắn sức mạnh tăng gấp đôi, đồng thời nhanh nhẹn giảm phân nửa. Trình Mạch liếc nhìn menu rượu trong tay.

Khóe miệng Dionysus co giật, hiển nhiên hắn không ngờ người phụ nữ này thậm chí còn có hành vi quấy rối NPC, đành rùng mình lùi sâu trong quầy bar vài bước, cố gắng tránh xa người phụ nữ điên này một chút.

"Godfather*." Tần Sở Hà nhẹ giọng nói.

*Godfather: một loại cocktail được hòa quyện giữa rượu Scotch và Amaretto. Thức uống có hương vị cay ấm thêm một chút ngọt ngào nên cực kỳ dễ uống . Đam Mỹ Cổ Đại

Trình Mạch nghiên cứu kỹ danh sách rượu, vừa định mở miệng, Tần Sở Hà đúng lúc đè lại tay anh, nói: "Mặc dù đạo cụ trong cửa hàng Dionysus rất có uy lực, nhưng cũng có tác dụng phụ không nhỏ, nếu không đủ kinh nghiệm thì rất dễ làm mình bị thương. Lát nữa tôi đưa cậu đến chỗ của Apollo*, thuốc điều trị bên hắn an toàn hơn."

*Apollo: vị thần ánh sáng trong thần thoại Hy Lạp, thần của âm nhạc, thi ca, nghệ thuật, tiên tri, thuật bắn cung, dịch hạch, y học, thái dương, ánh sáng, kiến thức.

Cá chép đỏ cũng không mua bất kỳ đạo cụ nào trong cửa hàng của Dionysus, có vẻ như ở đây không có thứ cô ấy muốn.

Chẳng mất bao lâu Dionysus đã mang rượu theo yêu cầu của Lâu Lan và Tần Sở Hà ra. Lâu Lan búng tay một cái, Ly cocktail màu cà phê đã biến mất trên bàn. Cô mỉm cười ngả người ra sau: "Đồ tốt phải cất vào túi, lúc mấu chốt mới lấy ra dùng."

"Vậy thao tác bỏ vào túi là búng tay?" Trình Mạch hỏi.

"À, đúng rồi, không chỉ có búng tay thôi đâu, còn phải âm thầm niệm thần chú nữa." Lâu Lan cười xấu xa, "Phải thầm niệm trong lòng, túi ơi túi à, nói cho ta biết, ta có phải người phụ nữ đẹp nhất thế gian không?"

"Đừng nghe chị ấy nói nhảm." Cá chép đỏ không nhìn nổi nữa, thở dài: "Chỉ cần nhìn chằm chằm vào đạo cụ rồi thầm đọc "bỏ vào túi" là được. Bà chị này búng tay chỉ vì chị ta bị bệnh ảo tưởng, đừng quan tâm."

"Ôi xin lỗi nha, cậu đáng yêu quá nên tôi giỡn chút thôi mà." Lâu Lan nháy mắt, liếc đến cánh cửa thì đột nhiên cau mày, bĩu môi nói, "Có tên đáng ghét sắp tới."

Cô vừa dứt lời, âm thanh như sấm sét bóp nghẹt lần thứ ba vang lên, một người đàn ông cao lớn lạ mặt bước vào. Hắn mặc một bộ đồng phục huấn luyện có khả năng ngụy trang, đầu tiên nhìn quanh phòng, lúc ánh mắt rơi vào Trình Mạch và Tần Sở Hà, lông mày chợt nhướng lên.

"Yo, không ngờ lại có thể gặp lại nhau." Hắn mỉm cười, nụ cười mang theo tàn ác.

"... Hử?" Khuôn mặt người này rất xa lạ, nhưng khí chất toát ra từ hắn quả thực rất quen thuộc.

Trình Mạch vẫn còn hơi sững sờ, mà dường như Trình Mạch sớm đã biết người này là ai, hắn không cảm xúc gật đầu, nói ra ID của người này:

"Từ Thanh."