Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương

Chương 16: Trấn Trường Mệnh (16)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Nếu Khương Uyển Nhi không khôi phục kí ức thì cũng không có động cơ giết người.

Một khi cô khôi phục kí ức, cô cũng sẽ thức tỉnh sức mạnh, tương đương với việc cô sẽ không sử dụng những phương thức giết người đơn thuần như hạ thuốc độc hoặc bắn tên để giết trưởng lão Cung.

Chiêu phản kích này của Thời Tung quả thực quá đúng đắn.

Tả Tam Khưu nghe xong thì ha ha cười không ngừng, lại nghe anh tiếp tục nói đỡ cho mình: "Tôi không có động cơ thì Trương Dã cũng vậy. Tôi không thể sai khiến anh ấy giết chết trưởng lão Cung."

"Bị bùa yêu tác động, Trương Dã đúng là ghen tuông với trưởng lão Cung, cho nên nhất thời xúc động lấy chày cán bột đập vào đầu ông ấy. Nhưng Trương Dã không sử dụng dao để tấn công nạn nhân."

"Lời nói của A Hoa đã chứng minh lời khai của Trương Dã là thật, khi đó cũng đã có vài người từ trong tiệm mạt chược ra ngoài, họ cũng là người giúp trưởng lão Cung quay về Động Thiên Phúc."

"Trong tình huống đó, Trương Dã không chắc có bị họ phát hiện ra hay không, cho nên anh ấy không dùng dao. Ít nhất anh ấy không sử dụng dao ngay tại thời điểm đó. Nếu không anh ấy sẽ dễ dàng bị xác nhận là hung thủ."

Cậu hai Lý chớp chớp mắt, tạm thời không biết nòi gì, có lẽ bị Thời Tung nói đến mức á khẩu.

Cậu cả nhà họ Lý lại nghi hoặc nói: "Nếu muốn nói về động cơ thì cả ba "người chồng trước" như chúng tôi cũng không có động cơ."

"Động cơ của chúng tôi đều nhắm vào Khương Uyển Nhi. Chờ đến khi bốn nghi thức giảm bớt oán hận thành công, cô ấy sẽ trở thành một con quỷ bình thường. Ba người chúng tôi đều đã được gia tộc của mình giao cho những đạo cụ trừ quỷ, chỉ cần một giờ là có thể khiến con quỷ đó hồn phi phách tán, còn có cả hồ lô có thể phong ấn con quỷ đó cả một ngày..."

"Còn cô Tư Lý ——"

"Tôi cũng có sát khí với Khương Uyển Nhi, tôi nghĩ cô ấy là người đã hại chết hai anh trai của mình. Nhưng tôi không biết cô ấy là quỷ. Tôi chuẩn bị thuốc độc để giết cô ấy."

Buộc tóc hai chùm, hai má phúng phính đáng yêu nhưng cô Tư Lý lại đanh mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu hai Lý.

"Không phải anh tìm thấy "Hạc đỉnh hồng" trong phòng của tôi sao? Tôi cũng mang theo một ít bên người đây."

Chủ động lấy một bình men sứ màu xanh ra, cô Tư Lý nói với mọi người: "Đây là thuốc độc tôi chuẩn bị để giết Khương Uyển Nhi. Cho đến khi bắt đầu tra án, tôi mới biết cô ấy là quỷ, không thể bị tôi giết chết."

Nghe cô bé nói, mọi người khẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

Một lát sau, cậu hai Lý lại nói: "Tôi cảm thấy vụ án này rất kì quái. Nếu người chết là Khương Uyển Nhi, mỗi người chúng ta lại có sát khí với cô ấy, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn những phương thức giết người khác nhau. Đây mới là hình thức "ba đao hai độc" bình thường."

"Nhưng bây giờ người chết lại là trưởng lão Cung, quả thực chúng ta không có động cơ."

Tả Tam Khưu nghe xong thì cảm thấy không phục.

Cậu luôn bị cậu hai Lý dồn ép. Thời Tung cũng đã thay mặt giúp cậu lên tiếng. Cậu tự nhiên theo phe Thời Tung, chất vấn cậu hai Lý ngay lập tức.

"Sao lại không có động cơ? Cậu cả Lý và cậu Vương chết sớm, có lẽ không có động cơ nhưng anh thì không chắc. Bùa yêu có tác dụng trong vòng 7 ngày. Anh chỉ mới được chôn thôi hết đầu thất thôi, lỡ như trước khi chết anh còn uống một liều bùa yêu thì sao? Có thể bùa yêu vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ trong người anh. Khi biết Khương Uyển Nhi đào hôn với trưởng lão Cung, anh cũng có thể có ham muốn giết người."

"Sao mà có thể nói như vậy được? Cậu đang cưỡng ép vu khống cho tôi."

Cậu hai Lý nói: "Sau khi kết hôn với Khương Uyển Nhi, tôi không sử dụng bùa yêu nữa. Sao tôi có thể chết trước khi uống thứ đó được?"

Tả Tam Khưu bị nói đến mức nghẹn đỏ cả mặt.

Thời Tung lại lên tiếng: "Mọi người đừng bị "bùa yêu" đánh lạc hướng. Học toán cấp ba cũng đã nắm rõ muốn chứng minh điều gì cũng cần phải có đủ điều kiện đúng không? Người trúng "bùa yêu" sẽ yêu tôi. Nhưng ngược lại, người yêu tôi không nhất định phải trúng bùa yêu."

"Trước khi bị dính bùa yêu thì trong số các anh có lẽ cũng có người thích tôi, đây là một khả năng có thể xảy ra."

"Hoặc là dù đã khôi phục kí ức, không bị "bùa yêu" tác động, người đàn ông này vẫn có thể yêu tôi sau một thời gian ở chung với nhau, từ đó giết trưởng lão Cung vì tôi. Cho nên ba người các anh không phải hoàn toàn không có động cơ."

Tạm dừng một chút, Thời Tung nói tiếp: "Ngoài ra, tôi muốn bổ sung thêm một chút lí do vì sao tôi không phải hung thủ."

"Dù tôi đã khôi phục toàn bộ kí ức, tôi cũng sẽ không giết trưởng lão Cung, ít nhất thì ông ta không phải đối tượng ưu tiên mà tôi muốn giết."

"Mười năm trước những người đã hãm hiếp, chà đạp thể xác và nhân phẩm của tôi, khiến tôi phải chết đi là bốn người các anh, tôi hận các anh nhất, tiếp đó là ba gia tộc lớn, cuối cùng là người dân trong thị trấn đều đồng ý xử tử tôi."

"Ở đây có trưởng lão Cung không? Không có. Tôi và ông ta không có thù hận gì cả. Ông ta là một thuật sĩ được ba gia tộc lớn mời đến đây từ thế giới bên ngoài, về bản chất chỉ là một công cụ phục vụ cho ba gia tộc lớn."

"Trên đời này có tới cả vạn thuật sĩ, ông ta chết đi thì ba gia tộc lớn vẫn có thể mời người khác đến để giết tôi. Tôi giết một người như ông ta thật sự không có ý nghĩa gì."

"Cho nên bốn người các anh và ba gia tộc lớn là ưu tiên giết người đầu tiên của tôi, sau đó mới tính đến trưởng lão Cung."

"Huống hồ như mọi người đã thấy, ông ta vừa chết, tôi đã bị nghi ngờ là đã thức tỉnh. Ba gia tộc lớn liền mời người khác lợi hại hơn để đối phó tôi. Có thể thấy rằng giết ông ta chỉ khiến tôi càng thêm bất lợi mà thôi."

"Cuối cùng, trưởng lão Cung đã trúng bùa yêu, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi nói ông ta tự sát, ông ta cũng sẽ không phản kháng lại. Vậy thì tôi còn cần phải động thủ giết người làm gì?"

"Tôi nhắc lại một lần nữa, tối hôm qua tôi đào hôn không phải là vì tôi "thức tỉnh" mà là vì tôi phát hiện có bùa yêu, tôi nghĩ anh Trương không thật sự yêu tôi mà thôi. Để thuận lợi trốn thoát khỏi nhà họ Trương, tôi mới hạ bùa yêu với trưởng lão Cung."

"Trong tình huống đó, nếu tôi đã khôi phục kí ức thì tôi sẽ lợi dụng trưởng lão Cung, để ông ta đồ sát toàn bộ ba gia tộc lớn, thực hiện kế hoạch trả thù cho tôi, đây mới là thượng sách."

"Nói tóm lại, tôi không có lí do gì để giết ông ta."

Thời Tung nói chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao khi nghe xong, không một ai có khả năng phản bác lại.

Anh đề nghị: "Như vậy đi, tôi đề nghị mỗi người hãy tự mình lí giải vì sao mình không có lí do gì để giết trưởng lão Cung. Sau đó lại tiến đến bước thảo luận tiếp theo."

Mọi người im lặng một lát, có lẽ đang nhớ lại nội dung câu chuyện liên quan đến nhân vật của mình hoặc đang tìm lí do để thoái thác.

Sau đó cô Tư Lý nói: "Tôi không có động cơ giết trưởng lão Cung. Tôi chỉ muốn giết Khương Uyển Nhi."

"Tôi đã mang theo hạc đỉnh hồng đến lễ cưới, là để có thể hạ độc ngay trong lễ cưới bất kì lúc nào, ví dụ như khi cô đang mời rượu. Không ngờ cô lại đào hôn."

"Ngoài ra theo lời của A Hoa, hung thủ chỉ có thể hạ độc nạn nhân trong khoảng thời gian từ 3 giờ 20 phút sáng đến 6 giờ rưỡi sáng. Nhưng tôi rời khỏi nhà họ Trương vào lúc 6 giờ sáng, tôi cũng có nhân chứng làm chứng cho mình. Trong vòng nửa tiếng, tôi không thể đi từ nhà họ Trương đến Động Thiên Phúc, cũng không thể giết được ai."

Cậu cả nhà họ Lý là người thứ hai lên tiếng.

"Tôi cũng không có động cơ. Sau khi kết hôn, tôi liền trở mặt với Khương Uyển Nhi. Thật sự chỉ cần nhìn thấy cô ấy thôi tôi đã vô cùng sợ hãi, cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Hẳn là Khương Uyển Nhi vẫn nhớ rõ những điều này?"

"Tôi không có khả năng động tâm với cô ấy. Trước khi kết hôn tôi đối xử tốt với cô ấy là vì bùa yêu."

Cậu cả Lý không ngờ Thời Tung lại nói giúp mình ——

"Đúng là có thể loại trừ anh. Trong quá khứ của tôi, anh là người thay lòng đổi dạ rõ ràng nhất. Cậu hai Lý và Vương Chí Ân chỉ tỏ ra lạnh nhạt với tôi, không có phản ứng lớn như anh."

"Cho nên... Tôi nghi ngờ một trong hai người họ có một người thật sự yêu tôi. Như vậy thì tôi có thể loại trừ chính mình, Trương Dã, cậu cả Lý, cô Tư Lý. Từ đó, tôi chỉ còn một câu trắc nghiệm có hai lựa chọn."

"Hung thủ là một trong hai người là cậu hai Lý và Vương Chí Ân."

Vương Chí Ân luôn im lặng, cuối cùng không nhịn nổi nữa liền nói.

Hắn gần như nhảy dựng lên, hung hăng với Thời Tung: "Cái quái gì chứ? Tôi không phải hung thủ! Sau khi kết hôn, tôi khôi phục kí ức liền vô cùng sợ hãi cô! Nhưng khi đó ảnh hưởng của bùa yêu chưa hết hoàn toàn nên tôi vẫn còn chút cảm giác với cô mà thôi."

"Khi thuốc hết hiệu quả, tôi liền tìm mọi cách trốn khỏi cô! Sau đó tôi đã nhờ nhà họ Vương cùng tôi diễn một màn để tôi giả chết. Tôi chết nhanh như vậy là vì tôi không hề lưu luyến cô!"

Cậu hai Lý cũng nói: "Nói thật, tôi cảm thấy suy đoán của Khương Uyển Nhi có phần gượng ép. Đúng là cô ấy xinh đẹp, nếu cô ấy là người, có khả năng tôi sẽ thật sự yêu cô ấy. Nhưng cô ấy đã trở thành quỷ thì còn có thể yêu gì nữa?"

"Không quan tâm ai là người giết nhà họ Diệp, ít nhất thì cha mẹ tôi đã nói tới tôi rằng cả nhà họ Diệp đều do Khương Uyển Nhi giết. Biết cô ấy là một con quỷ giết cả một gia tộc thì làm sao ai có thể thật sự yêu cô ấy được nữa?"

"Chúng tôi chỉ cùng nhau diễn một vở kịch như thể tất cả đàn ông đều yêu cô ây. Nhưng sự thật thì không một ai yêu đương một cách mù quáng như vậy."

"Hơn nữa, thăm dò một lúc lâu, ai tìm được động cơ của ba người chúng tôi hay không?"

Người đã hãm hiếp Khương Uyển Nhi, ép cô đến đường cùng bây giờ lại đang hung hắng mắng chửi cô là đồ ghê tởm, là lệ quỷ khiến người khác sợ hãi.

Tả Tam Khưu nghe xong thì cảm thấy tức giận.

Nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng lời nói của cậu hai Lý không phải không có lý. Họ có vẻ không phải là hung thủ thật.

Vậy thì hung thủ sẽ là ai?

Vì sao trông ai cũng đều vô tội như vậy?

Mình cũng có nội dung cốt truyện giống như ba người đàn ông này. Vậy thì giữa bốn người có điểm gì khác nhau?

Đến đây thì mỗi người đã tự trình bày xong.

Cuộc thảo luận liền rơi vào một thời gian dài im lặng, có lẽ là vì ai cũng chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Một lát sau, cậu hai Lý lại nói.

Hắn nhìn Tả Tam Khưu hỏi: "Đúng rồi, chợt nhớ ra một điều. Trương Dã, cậu có biết chuyện lễ đường ở nhà họ Trương bị cháy không?"

"Lễ đường ở nhà họ Trương? Chỗ tôi và Khương Uyển Nhi kết hôn bị cháy?"

"Tôi không biết chuyện này. Chúng tôi còn chưa kịp qua đó thăm dò."

Tả Tam Khưu tò mò hỏi: "Cháy ở đâu?"

"Ngay khu vực nghỉ ngơi." Cậu hai Lý nói.

"Ở đó..." Tả Tam Khưu gãi gãi đầu: "Đúng là tôi có chuẩn bị một ít rượu dư. Khi đó chúng tôi không biết bùa yêu có tác dụng với trưởng lão Cung hay không nên để phòng ngừa vạn nhất, tôi chuẩn bị chút rượu, tôi nghĩ có thể phóng hỏa lễ đường để phá hỏng buổi lễ kết hôn."

"Nhưng nếu bùa yêu đã có tác dụng thì tôi không cần dùng số rượu đó nữa. Chậc... Có phải có chuyện ngoài ý muốn xảy ra không? Có người hầu nào đó lén hút thuốc nên bị bén lửa?"

"Là vậy sao..."

Cậu hai Lý nhíu mày trầm tư một lát, noi: "Thật ra đây là chuyện A Hoa nói cho tôi biết. Sau khi Khương Uyển Nhi đào hôn, cô ấy tạm thời bị giam ở sau khu nghỉ ngơi, vì ba gia tộc lớn muốn thẩm vấn cô ấy. Sau đó cô ấy ngủ một chút, khoảng 1 giờ sáng thì bị khói sặc tỉnh, cô nhận ra những người canh chừng mình không còn cho nên nhanh chóng chạy thoát ra ngoài."

"Tiếp theo đó cô ấy chạy về Động Thiên Phúc, nhìn thấy trưởng lão Cung, bắt đầu làm theo chỉ thị của ông ta, đi tìm Khương Uyển Nhi."

Cậu hai Lý chờ mong nhìn về phía nhóm người chơi: "Mọi người có suy nghĩ gì về chuyện lễ đường bị cháy này không? Thật sự là ngoài ý muốn sao? Không một ai thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình ư?"

Tả Tam Khưu vò đầu bứt tóc, nhưng dù có bứt hết tóc trên đầu, cậu vẫn không nghĩ ra được chuyện này có liên quan gì đến vụ án.

Cậu quay đầu nhìn Thời Tung, thấy anh cũng đang chìm trong suy nghĩ.

Có lẽ ngay cả Thời Tung cũng không tìm ra được đáp án.

Tả Tam Khưu nghĩ thầm. Chuyện này không kì lạ. Thời Tung đúng là sẽ lợi dụng NPC nhưng anh không nhất định sẽ là người phá được vụ án.

Vì trước đây khi nhóm sinh viên chơi Ai là kẻ giết người, anh chỉ ngẫu nhiên lướt qua bình luận vài câu, chưa từng tham gia bao giờ.

Tả Tam Khưu lại không biết rằng ngay khi cậu vừa dời mắt khỏi Thời Tung, anh liền nâng mí mắt, cố ý vô tình cười như không người nhìn về một người nào đó.

Cháy ở lễ đường ở nhà họ Trương, A Hoa ngủ ở khu nghỉ ngơi ở phía sau và trưởng lão Cung chết như thế nào...

Mọi thứ đều đã rõ ràng.

Người này là hung thủ.

Nhưng Thời Tung liền dời mắt đi ngay, anh không nói gì, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.

Một lát sau, thấy ai cũng im lặng, cậu hai Lý lại thử nói thêm.

"Được rồi. Theo tôi thấy có bàn thêm về động cơ thì cũng không ra được gì. Bản đồ quá lớn, chúng ta không thể tìm hiểu rõ ngọn nguồn nội dung cốt truyện. Như vậy thì chúng ta cứ trực tiếp quan tâm đến vụ án này thôi."

"Bây giờ chúng ta đã xác nhận trưởng lão Cung có thể chết vì mũi tên, hoặc là vì thuốc độc."

"Trước mắt, người có liên quan đến cung tên chỉ có Vương Chí Ân, trong nhà cậu ấy có rất nhiều ảnh chụp cậu ấy học bắt cung."

"Nhưng máu dính trên đầu mũi tên không nhiều, máu chảy ra từ ngực và sau lưng nạn nhân cũng vậy, tôi có khuynh hướng cho rằng nạn nhân đã tử vong trước khi bị bắn tên. Cho nên tôi tạm thời loại trừ Vương Chí Ân."

Tạm dừng một lát, cậu hai Lý tiếp tục: "Tôi đã kiểm tra trong khoang miệng nạn nhân, thấy có rất nhiều máu. Nhưng quanh miệng của nạn nhân không có vết thương nào."

"Cho nên có lẽ là máu chảy ra từ trong nội tạng nạn nhân, nói cách khác, trước khi chết, nạn nhân có hiện tượng nôn ra máu."

"Hạc đỉnh hồng là hồng thạch tín, là khoáng vật Asen. Khi dùng một lần với số lượng vừa đủ sẽ khiến cho dạ dày xuất huyết. Vậy... Nạn nhân chết là vì trúng độc hạc đỉnh hồng."

"Trong kho thuốc của nhà họ Lý có rất nhiều hạc đỉnh đồng, nói cách khác, cả ba anh em chúng tôi đều có khả năng tiếp xúc với nó."

"Cô Tư Lý đã tự thừa nhận mình có hạc đỉnh hồng, nhưng nghi ngờ lại là nhỏ nhất. Ngoài ra, thứ này nếu sử dụng quá liều có thể gây chết tại chỗ, cô Tư Lý lại không có đủ thời gian gây án."

"Loại trừ cô bé, trong ba anh em nhà họ Lý, tôi tự loại trừ chính mình. Người duy nhất có thể sử dụng hạc đỉnh hồng chỉ còn lại anh cả của tôi."

Cậu hai Lý nhìn về phía Thời Tung: "Nhưng ngoại trừ anh ấy, tôi vẫn nghi ngờ cô nhất. Là vì cô là nhân vật trung tâm trong cốt truyện phó bản. Bây giờ nạn nhân có chết vì loại độc khác không thì tôi không chắc. Nhưng cô có bản lĩnh bào chế được bùa yêu thì cũng có thể tìm thấy được loại độc khác."

"Tôi sẽ chọn giữa cô và cậu cả Lý..."

"Trên thực tế, tôi vẫn nghi ngờ cô nhất."

Sau 12 giờ trưa, ánh nắng cũng không còn quá chói chang.

Thời Tung đứng ngược nắng, ngẩng đầu suy tư nhìn cậu hai Lý ——

Chỉ cần là người có đầu óc cũng sẽ biết rõ Khương Uyển Nhi không có động cơ giết người.

Từ đầu đến cuối, người này luôn tìm cách đổ tội cho mình, chẳng lẽ đây là đồng lõa của Trần Lập?

Nội tâm Thời Tung không hề dao động, anh dùng gương mặt của Khương Uyển Nhi biểu lộ sự không kiên nhẫn.

Thấy thế, những người còn lại cũng cho rằng vừa rồi anh đã giải thích nhiều như vậy mà cậu hai Lý vẫn còn nghi ngờ anh, điều này quả thực khiến anh cảm thấy phiền toái.

"Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi không có nhu cầu giết một người chỉ được xem là công cụ và đã bị trúng bùa yêu."

Thời Tung bực bội nói.

Nói xong, anh đứng phắt dậy: "Nhưng anh thích thì cứ nghĩ như vậy đi. Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa."

"Không tìm ra thủ phạm, tôi cùng lắm chỉ không nhận được điểm thưởng. Nhưng nếu chậm trễ không đưa ra được kết quả, cứ kéo dài thời gian, tôi sẽ bị thuật sĩ mà ba gia tộc lớn mời đến giết chết. Vậy nên..."

Đi đến trước mặt nút bấm màu đỏ, "cạch" một tiếng, Thời Tung nhấn nút.

Quay đầu, anh lười biếng nói với cậu hai Lý: "Giữa hai điều xấu, chọn điều ít xấu hơn. Muốn lấy đầu tôi thì tiết kiệm thời gian đi, đừng lề mề nữa. Đến nhấn nút, bắt đầu bỏ phiếu thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp giải thích rõ ràng rồi~

Thật ra ai cảm thấy hứng thú có thể tự mình suy đoán nha~

Không muốn nghĩ thì cứ chờ người nào đó tự động vạch trần thôi~

Ngoài ra cũng sẽ sửa lại phần giới thiệu một chút. Ví dụ như thế giới quan, nhiệm vụ chính vân vân.

Cũng nói về CP chính một chút nha~

Một câu tóm tắt có thể đổi thành: "Ngủ ngon, ánh trăng*."

*Raw 月亮, tên của Thời Tung là Minh Nguyệt, cũng là trăng

Còn thêm một vở kịch nhỏ nữa:

Ngay thời khắc đó, toàn bộ ánh sáng đều đã biến mất.

Người nọ từ hư không từ từ tiến đến, trong giây phút ngắn ngủi dường như đã trải qua vô số vòng luân hồi.

Người đó nhẹ nhàng cười, sau đó nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon, ánh trăng của tôi."

05.9.23

mình có nhờ bạn mình up bộ này bên worpress ròi nhaaaaa