Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương

Chương 9: Trấn Trường Mệnh (9)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Nghe xong, Thời Tung không trả lời cậu hai Lý ngay mà ngẩng đầu đánh giá đối phương vài lần.

Nhớ lại một chút, trước khi anh tham gia trò chơi, anh đã gặp một người lạ tự xưng là cảnh sát Trần Lập, sau đó nhìn thấy một luồng sáng chói mắt.

Anh hoài nghi rằng người đàn ông Trần Lập kia chính là người đã kéo mình vào trong trò chơi này.

Hệ thống thông báo rằng người chơi có thể đạt được một số điểm thông qua trò chơi, số điểm này lại có thể quy đổi từ chỗ quốc vương để lấy những thứ mình mong muốn, ví dụ như đạo cụ kéo người thường vào trò chơi hoặc là đạo cụ sắp đặt thân phận cho người chơi.

Nếu Trần Lập sắp đặt cho anh trở thành nhân vật "Khương Uyển Nhi" là một nạn nhân cần phải chết trong phó bản...

Có khả năng cao có ai đó đang muốn giết chết anh.

Trần Lập là một người chơi lâu năm nên không thể vào phó bản dành cho người mới.

Để phòng ngừa vạn nhất, anh ta sẽ tìm một người chơi mới khác tham gia phó bản để theo dõi mình.

Tìm người đó không khó, chỉ cần xem ai luôn nghi ngờ mình, luôn muốn mình phải chết là được.

Người đó... là cậu hai Lý sao?

Thời Tung suy nghĩ, nhưng Tả Tam Khưu đã thay mặt anh phản bác.

"Logic của anh có vấn đề. Nếu Khương Uyển Nhi là người viết tờ giấy, cô ấy phải viết "Tôi đang ở khách sạn Vĩnh Táng" chứ không phải dùng tên của mình "Khương Uyển Nhi"."

Cậu hai Lý liền nói: "Cô ấy là hung thủ, hiển nhiên phải ngụy tạo có một người thứ ba."

"Anh chỉ giả thuyết nếu Khương Uyển Nhi là hung thủ thì mới nói như vậy. Vì vậy ngay từ đầu logic này của anh đã có vấn đề."

Tả Tam Khưu nhịn không được mà trợn trắng mắt, nhìn sang những người khác: "Tôi không biết ở thế giới hiện thực mấy người có từng chơi Ai là kẻ giết người hay không, nhưng trước mắt quan sát, cái chết của trưởng lão Cung là một vụ án có hình thức "ba đao hai độc" điển hình. Những kịch bản được phát hành ban đầu đều sẽ tuân theo motif này."

"Trong hình thức này, hầu hết mọi người đều đã tác động lên nạn nhân nên động cơ tương đối không quan trọng. Chúng ta có thể sắp xếp từng phương thức giết người và thời gian tử vong tương ứng, kết hợp với dòng thời gian, như vậy không khó để tìm ra hung thủ."

Cậu hai Lý buông xuôi hai tay: "Nói thì dễ lắm. Nhưng chúng ta cũng vừa tự khẳng định rằng tối hôm qua, sau khi vào khách sạn, không một ai ra ngoài."

"Đó là vì chúng ta vẫn chưa xác định được chính mình có phải hung thủ hay không, cho nên không dám nói thật."

"Lấy ví dụ, có người hạ độc vào bữa ăn khuya của trưởng lão Cung nhưng lại chưa xác định được ông ta đã ăn thức ăn đó hay chưa, cũng không biết nạn nhân có phải chết vì thuốc độc của mình không cho nên không dám nhận."

Tả Tam Khưu giải thích: "Cho nên bước điều tra tiếp theo, mỗi người chúng ta có thể tự phân tích bản thân mình có phải là hung thủ hay không, nếu không phải, vậy thì có thể thoải mái nói thật những việc mình đã làm vào tối hôm qua."

"Cuối cùng, dùng phương pháp loại trừ, chúng ta có thể tìm ra hung thủ. Đây là phó bản dành cho người mới, chắc chắn sẽ không quá khó!"

Đây đúng là phó bản dành cho người chơi mới.

Nhưng e rằng không phải là một phó bản dành cho người chơi mới bình thường.

Đặc biệt nếu như Khương Uyển Nhi chết thật, mọi thứ sẽ phát triển theo một cốt truyện khác.

Tả Tam Khưu nói đúng một câu, đó là với hình thức ba đao hai độc thì họ không cần quá quan tâm đến động cơ phía sau.

Vì nếu mỗi người đều có động cơ giết người thì không thể loại trừ được bất kì ai.

Như vậy thì từ góc độ tìm kiếm thủ phạm, họ không cần phải nắm bắt toàn bộ những người hiềm nghi trong câu chuyện, cũng như quan tâm đến mối quan hệ giữa người này và nạn nhân.

Vì dù là bản đồ có lớn hay nhỏ thì với số lượng NPC hiện tại trong trò chơi, bối cảnh của cốt truyện trong phó bản này đặc biệt khổng lồ.

Trò chơi phát triển đến lúc này mà nội dung cốt truyện chỉ tiết lộ một ít manh mối.

Hệ thống xây dựng một cốt truyện phức tạp như vậy liệu có khả năng bản thân hung thủ và động cơ không hề liên quan đến người bị hiềm nghi không?

Thời Tung hoài nghi.

Vậy thì... Hình thức ba đao hai độc thực ra chỉ là thủ thuật che mắt?

Có khi người đã tác động vật lý đến nạn nhân không chỉ có một mình thủ phạm.

Trong đầu Thời Tung có rất nhiều suy nghĩ nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn vô cảm, không nói một lời.

Tả Tam Khưu lại nói tiếp: "Thật ra tôi phải thừa nhận một việc, vết thương sau đầu nạn nhân là do tôi gây ra. Nhưng tôi đánh ông ta ở phố buôn bán. Chắc chắn không đến mức gây tử vong."

Tả Tam Khưu nhanh chóng chia sẻ những điều mình giấu giếm lúc trước ——

Khoảng 2 giờ rưỡi sáng hôm qua, Trương Dã vào phòng 302 nghỉ ngơi, nhưng khi nằm trên giường lại trằn trọc một lúc lâu.

Hắn yêu Khương Uyển Nhi sâu nặng, không thể làm trái lại một lời của cô, cho nên sau khi hạ bùa yêu trưởng lão Cung xong, hắn liền đến bên bờ sông chờ.

Hắn vẫn luôn lo sợ trưởng lão Cung sẽ cướp Khương Uyển Nhi đi.

Không thể đi vào giấc ngủ, Trương Dã quyết định rời khỏi khách sạn, tản bộ trên phố.

Khi đi đến phố buôn bán, hắn thấy vài tiệm mạt chược vẫn còn mở cửa, nhờ ánh đèn dầu, hắn cũng thấy trưởng lão Cung vội vàng bước đi.

Trương Dã lại đang đứng ngay một cửa hàng bán thức ăn sáng, cửa sổ dưới phòng bếp không đóng, bên trong có một chiếc thớt gỗ và một cái chày cán bột.

Thấy thế, Trương Dã liền thò tay lấy chày cán bột, lặng lẽ đi theo sau trưởng lão Cung.

Đi theo một đoạn, hắn phát hiện trưởng lão Cung đang đi về phía khách sạn.

Ông ta đến khách sạn làm gì?

Có phải có người nói Uyển Nhi đang ở đó nên ông ta đến cướp em ấy đi không?

Nhất thời xúc động, Trương Dã liền hung hăng ném thẳng chày cán bột vào sau gáy trưởng lão Cung.

Trương Dã thường thích chơi ném phi tiêu, cho nên khả năng ném trúng mục tiêu khá cao, chày cán bột đập thẳng vào đầu trưởng lão Cung.

Trưởng lão Cung bị đập mạnh, té ngã xuống đất.

Trương Dã đang chuẩn bị tiến lên kiểm tra tình trạng của ông ta thì nghe thấy phía sau có động tĩnh từ những quán mạt chược. Có lẽ có người vừa kết thúc một ván nên đi ra ngoài.

Trương Dã chợt tỉnh táo lại.

Dù sao trưởng lão Cung cũng là một thuật sĩ lợi hại, lỡ như ông ta biết được mình đánh ông ta, ông ta dùng phép thuật hại mình thì sao?

Cho nên trước khi bị những người khác nhìn thấy, Trương Dã phải nhanh chóng bỏ chạy.

"Là như vậy. Tôi đập vào đầu ông ta là vì nhất thời nóng nảy, xúc động."

"Trưởng lão Cung là một thuật sĩ lợi hại, nhưng ông ta chỉ am hiểu đối phó với yêu tà, sử dụng bùa chú, pháp trận gì đó, nhưng về bản chất, ông ta vẫn có cơ thể của một người bình thường, cũng đã lớn tuổi, cho nên một cú đập của tôi khá nặng..."

"Nhưng tôi không hề cố ý giết ông ta. Nếu không, sao ông ta còn có thể quay về nhà mình chứ không phải nằm ở trên phố chứ?"

Tả Tam Khưu kết luận: "Trước khi chưa nhìn thấy thi thể, tôi không thừa nhận chuyện này là vì tôi muốn quan sát trực tiếp hiện trường như thế nào. Bây giờ tôi có thể tự mình thừa nhận rồi."

Mọi người cũng giống như tôi, nếu đã làm gì ông ta nhưng bản thân không phải là hung thủ thì cứ thoải mái lên tiếng."

Người lên tiếng là cậu hai Lý.

Người này nói: "Những lời này của cậu không một ai có thể làm chứng cho cậu. Cậu cũng có thể đập chết ông ta trên đường, sau đó kéo xác nạn nhân quay về Động Thiên Phúc."

"Không thể nào. Vậy thì giải thích vết đâm, dấu hiệu trúng độc trên người ông ta đi? Nếu tôi đập chết ông ta rồi thì sao còn có thể trúng độc được nữa?"

Tả Tam Khưu nhịn không được, nhíu mày nói: "Anh kì lạ thật đó, không chỉ công kích Khương Uyển Nhi mà còn công kích cả tôi. Anh đúng là thích quậy đục nước nhỉ? Hay anh là hung thủ thật sự?"

Cậu hai Lý nhếch miệng cười: "Không phải tôi. Tôi chỉ hợp tình hợp lý nói ra nghi ngờ của mình mà thôi. Thật ra bây giờ những điều này vẫn chưa có giá trị gì, chúng ta phải nhanh chóng tìm thêm manh mối. Chúng ta thì không sao, nhưng cô Khương ——"

Nhìn về phía Thời Tung, hắn nói: "Cô thì cần phải nhanh chóng hành động đi."

Thời Tung vừa lúc nhảy xuống từ bức tường bên cạnh.

Thấy anh phủi bụi trên tay, cậu hai Lý hỏi: "Có phát hiện gì mới không?"

"Có." Thời Tung nói: "Ở đó có dấu chân, chứng tỏ có người từng ngồi ở đó canh chừng chỗ này."

"Ngoài ra, mọi người tự mình xem xem, từ phòng khách đến vị trí thi thể cũng có một loạt dấu chân khác. Tôi vừa nhìn thử giày của trưởng lão Cung, đế giày của ông ta có khắc dấu hoa sơn, giống hệt như dấu kia."

"Vậy thì có thể tạm thời cho rằng trưởng lão Cung không chết rồi bị hung thủ di chuyển xác đến đây. Ở đây là hiện trường vụ án đầu tiên."

"Ông ta đi từ phòng khách ra ngoài cửa, khi đi đến vị trí hiện tại thì trúng độc, hoặc bị mũi tên bắn trúng ngực rồi chết."

Nghe vậy, Tả Tam Khưu liền leo lên vách tường kiểm tra, đúng là có dấu chân.

Nhưng dấu chân chỉ còn một nửa, từ hình dáng thì không thấy rõ hoa văn cụ thể, trong tình huống không có dụng cụ chuyên dụng điều tra thì e rằng họ cũng không thể sử dụng manh mối này để xác định nghi phạm.

Bây giờ chỉ có thể cho rằng có người từng ngồi ở đây quan sát trưởng lão Cung, sau đó bắn tên về phía ông ta.

Giải thích tình huống vì sao trưởng lão Cung lại giúp Khương Uyển Nhi đào hôn bỏ trốn xong, Tả Tam Khưu nói: "Vậy bây giờ có thể khái lược khung thời gian của nạn nhân như sau ——"

"Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, ông ta đến điểm hẹn với Khương Uyển Nhi ở quảng trường trung tâm, không gặp được nên ông ta muốn đi tìm cô ấy. Ừm... Có khả năng ông ta cũng ra chỉ thị tìm người cho thủ hạ của mình, để họ giúp ông ta tìm Khương Uyển Nhi."

"Tiếp theo, sau khi nhận được tờ giấy gửi thông tin "Khương Uyển Nhi ở khách sạn", trưởng lão Cung liền tức tốc ra ngoài cửa tìm Khương Uyển Nhi, ngay lúc này, ông ta bị một ai đó mai phục trên tường, bắn trúng tên!"

Thời Tung xen vào: "Sửa lại một chút. Khi trưởng lão Cung nhận được tờ giấy để đi đến khách sạn thì bị anh đánh vào đầu, hôn mê bất tỉnh. Có thể người ở tiệm mạt chược đã cứu ông ta, đưa ông ta quay về Động Thiên Phúc. Đây là lần đầu tiên ông ta ra ngoài."

"Sau khi ở trong nhà nghỉ ngơi một thời gian, trưởng lão Cung ra ngoài lần thứ hai, sau đó mới bị hung thủ bắn tên. Vậy thì..."

Tạm dừng một chút, Thời Tung nói: "Lí do ra ngoài lần thứ hai của ông ta là vấn đề mấu chốt."

"Lần đầu tiên ra cửa đúng là để tìm Khương Uyển Nhi. Nhưng lần thứ hai liệu có phải vẫn là nguyên nhân này hay không?"

"Nếu thế, làm sao người bắn tên lại biết được khi nào trưởng lão Cung tỉnh lại sau khi bất tỉnh?"

"Làm sao người đó lại biết trước được rằng khi nào trưởng lão Cung ra khỏi cửa để tìm Khương Uyển Nhi, cho nên ngồi mai phục ở trên vách tường bên cạnh đúng giờ đúng lúc như vậy?"

"Cho nên tờ giấy này có thể chỉ là một vật dụng để mê hoặc nạn nhân. Hung thủ là người đã hẹn gặp mặt trưởng lão Cung. Nhưng hung thủ sẽ không đến địa điểm gặp mặt như đã hẹn mà lại ngồi mai phục ở trên vách tường."

"Hiển nhiên đây chỉ là suy đoán trước mắt."

"Bản đồ này rất rộng, khu vực cần thăm dò rất nhiều, cùng chia nhau ra hành động thôi."

Nói xong, Thời Tung dẫn đầu đi ra ngoài, không ở lại Động Thiên Phúc nữa.

Bốn người chơi còn lại tạm thời vẫn ở đây, có lẽ muốn tiếp tục điều tra chuyện liên quan đến trưởng lão Cung, Thời Tung thì đi đến khách sạn Vĩnh Táng.

Tả Tam Khưu đứng tại chỗ cào đầu một lúc, cuối cùng đuổi theo Thời Tung.

"Vì sao anh lại muốn quay về khách sạn?"

"Vì tôi cảm thấy khách sạn có vấn đề."

"Là sao?"

"Cậu có cảm thấy rằng... Khách sạn này quá lớn không?"

Phố buôn bán cũng không phát triển mạnh, bởi lẽ người lui đến sử dụng dịch vụ ở đây cũng chỉ có ba gia tộc lớn.

Tiệm mạt chược mở khuya hay là quán rượu mở khuya là vì đường về nhà quá xa cho nên người dân muốn ở đó tìm chỗ ở tạm qua đêm.

Một khách sạn có hơn 20 phòng có thể thỏa mãn yêu cầu này, nhưng khách sạn Vĩnh Táng lại quá rộng lớn.

Khách sạn Vĩnh Táng gần như giống với khu nhà của dòng họ Trương, có kết cấu đình viện kiểu cũ, chiếm một phần lớn diện tích đất đai, nơi ở của nhóm Thời Tung là ở sân trước, anh nhẩm đếm thử thì ở khu này đã có đến 50 đến 60 phòng.

Khu vực này lại chỉ chiếm một phần tư tổng diện tích.

Khu người giàu ở trấn Trường Mệnh hoàn toàn đóng kín với người bên ngoài, người ngoài không thể tiến vào, người thường không thể ra ngoài.

Vậy khách sạn khổng lồ kia được dùng để làm gì?

Hơn nữa, khi Thời Tung và Tả Tam Khưu đến khách sạn vào tối hôm qua, gần như ở đó không hề có một nhân viên làm việc nào.

Chẳng lẽ ngày thường khách sạn cũng không kinh doanh?

Điều này càng khẳng định khách sạn có vấn đề.

Đây là lí do Thời Tung muốn kiểm tra khách sạn này trước.

Lúc này, anh chưa bước vào trong khách sạn ngay mà đi vòng ra sân sau.

Cổng sau đã rỉ sét nặng, sợi xích đứt gãy, Thời Tung không tốn bao nhiêu sức lực đã mở được cửa, cùng Tả Tam Khưu bước vào.

Lá khô, bùn sình đầy đất, nhà cửa tan hoang, cỏ dại chưa cắt tỉa mọc cao, những gốc cây to lớn, tán lá rậm rạp che khuất bầu trời...

Sau khi vào sân, Thời Tung nhìn thấy một cảnh tượng hoang tàn.

Không biết vì sao trước mắt anh lại hiện ra viễn cảnh mĩ lệ, tươi đẹp nhất trong quá khứ.

Giống như anh đã từng sinh sống ở đây một thời gian.

Khi đó trời xuân trong xanh, tràn đầy nhựa sống, không hề mục rữa, chết chóc như bây giờ.

02.9.23