Trò Chơi Ngày Tận Thế

Chương 12: Thời không giả lập (2)



Thú bông mèo mỉm cười nhìn gối trắng, đôi mắt cười đến như muốn dính lại vào nhau. Nó bay lên cao, nhìn quét một vòng biển người chật ních, vẻ mặt của nó vẫn là nét tươi cười quỷ dị như cũ, nó cao giọng nói: "Lũ hạ đẳng đáng thương, các ngươi nên thành kính biết ơn ngài "Đấng sáng thế" vĩ đại đã trao cho các ngươi cơ hội được tiến hóa và căm thù kẻ đã lựa chọn hành tinh của các ngươi làm vật hy sinh lót đế cho chúng."

Dừng lại một chút, nó xem phản ứng kinh ngạc của từng lũ hạ đẳng mà nó chán ghét xong mới hài lòng nói tiếp.

"Ta chính là thực thể tinh thần cao cấp trong vũ trụ, không phải lũ thực thể thể xác hạ đẳng đê tiện kia." Thú bông mèo biểu tình hung ác trừng xuống mọi người, nó như xuyên qua từng người ở đây nhớ lại cái gì đó, biểu tình càng thêm đáng sợ. Không giữ dáng vẻ hung ác bao lâu, nó xoay người nhìn gối trắng nói: "Cậu ta sẽ là người cùng ta quản lý đám các ngươi trong thời không giả lập này, cũng là một thực thể tinh thần cao cấp, nhưng không bằng ta."

Gối trắng liếc thú bông mèo một cái.

Thú bông mèo không thèm quan tâm gối trắng, nó đắc ý vung cái đuôi, tiếp tục nói:

"Lũ hạ đẳng các ngươi tốt nhất nên vểnh tai mà nghe cho rõ, ta ghét nhất là kẻ không nghe lời nên nếu làm trái lời ta..."

Nó liếc mắt nhìn gã tộc Sett vẫn còn ôm vai đau đớn bên dưới, nhoẻn miệng cười: "Các ngươi sẽ không chịu được cơn giận của ta đâu."

Những người đã nhìn thấy con thú bông mèo đánh gã tộc Sett sắc mặt không quá đẹp, còn những người còn lại chỉ im ỉm không biết gì nhưng vẫn cảm nhận được uy hiếp của nó.

Triệu Văn An bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy được con thú bông mèo ra tay, hắn nhìn về phía vừa nãy thú bông mèo vừa nhìn, chỉ toàn người với người, hoàn toàn không thấy gì cả.

Nhóc Lan nắm lấy tay Triệu Văn An, Nguyễn Hoàng Thiên đứng bên cạnh đề phòng nhìn thú bông mèo cùng gối trắng.

Cái gì mà thực thể thể xác, thực thể tinh thần còn cả "Đấng sáng thế". Hai bọn chúng sẽ quản lý chúng ta ư?

Tận sâu trong đáy mắt của Triệu Văn An hơi dấy lên gợn sóng nhỏ rồi rất nhanh biến mất.

"Giới thiệu đủ rồi, giờ..." Thú bông mèo co lại móng vuốt xoa xoa lớp lông vàng trên mặt, cái đuôi quất mạnh một cái.

Trong biển người hiện lên vô vàn những cái bảng nửa trong suốt màu vàng nhạt, chúng giống như những cái bảng trong game thường thấy, lại có vẻ không chân thật đến kỳ lạ. Mỗi người đều có cho riêng mình một cái bảng, với con số trăm triệu người thì nhìn từ trên cao xuống chẳng khác nào những quang điểm vàng từng xuất hiện trước kia. Truyện Cung Đấu

Bên trên có ghi thông tin của mỗi người.

Triệu Văn An đọc từng thông tin trên bảng của mình.

[Tên: Triệu Văn An.

Tuổi: 18.

Chủng loài: Thực thể thể xác, Nhân Loại.

Thuộc tính: Đặc thù tính.

Dị năng: không gian đen.]

Chỉ có vài dòng ít ỏi như thế, hắn lại lướt xuống dưới, phát hiện còn một dòng là...

[Đồng đội:...]

Ngoài ra Triệu Văn An phát hiện không thể xem thông tin của người khác. Hắn nhìn bảng của vài người cạnh mình, hoàn toàn trống trơn.

Triệu Văn An rất vừa lòng, hắn cũng không muốn thông tin cá nhân và dị năng của hắn bị người khác đọc được đâu.

"Đây sẽ là bảng tổng hợp và giao nhiệm vụ của các ngươi trong trò chơi của thời không giả lập, các ngươi có thể tìm đồng đội nhưng không vượt qua bảy người. Cho các ngươi thời gian mười phút, nhanh tìm cho mình người thích hợp đi lũ yếu đuối, hừ." Thú bông mèo dựa lên một góc của gối trắng, lười nhác nói.

"Khoan đã, cái gì là trò chơi của thời không giả lập?" Một người gần thú bông mèo ngước đầu lên hỏi, lá gan anh ta cũng thật lớn, mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Đây là một Nhân loại, mặc dù là dưới cái nhìn chằm chằm đến từ bốn phía như vậy nhưng trông anh ta vẫn rất bình tĩnh.

Đám người Triệu Văn An dù cách rất xa nhưng bằng một cánh nào đó mà vẫn nghe rõ ràng, giống như khi thú bông mèo và gối trắng nói chuyện đều vọng đến tai từng người có mặt ở đây vậy.

Thú bông mèo đảo mắt xem thường nhưng vẫn giải thích: "Có hai dạng trò chơi, trò chơi của thời không giả lập và trò chơi của hình thức hiện thực. Đơn giản như tên, thời không giả lập là trò chơi yêu cầu các ngươi đến một thời không khác, còn hình thức hiện thực chính là trò chơi ngay tại nơi ở của các ngươi."

Thú bông mèo vơ vơ móng vuốt: "Nơi này chính là thời không giả lập."

Hàng trăm triệu người xôn xao lên, ồn ào đến mức thú bông mèo nóng nảy: "Câm miệng! Còn tám phút nữa, những ai không chọn đồng đội thì trò chơi sau sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ một mình! Nói trước, giúp đỡ kẻ không thuộc đội của mình sẽ phải chịu hình phạt!"

Mọi người đều dừng lại trong giây lát, lập tức nhanh chóng tìm đồng đội của mình.

Không ai dám phản kháng hay không tham gia trò chơi, ai biết được nếu họ làm vậy có biến mất giống như trò 'tìm sâu và bắt bướm' kia hay không.

Bên Triệu Văn An thì đã quyết định từ lâu. Đương nhiên đồng đội mà Triệu Văn An chọn chỉ có Nguyễn Hoàng Thiên và Lan.

Hầu hết mọi người đều chọn người mình quen hoặc cảm thấy đáng tin, nhưng cũng có người chỉ chọn người mà họ cảm thấy mạnh.

Triệu Văn An nhìn chỗ trống của đồng đội, hắn đưa tay thử chạm vào chỗ trống đó, một bảng đánh chữ mini nhỏ hiện lên bên dưới. Triệu Văn An đưa tên của Lan và Nguyễn Hoàng Thiên vào.

[Đồng đội: Nguyễn Hoàng Thiên, Phan Ngọc Lan.]

Nguyễn Hoàng Thiên và Lan cũng thử bắt chước Triệu Văn An điền tên hai người còn lại vào.

Sau khi điền xong thì ba người đều thấy được góc đồng đội của đối phương, nhưng cũng chỉ thấy được đồng đội, ngoài ra không còn thấy gì khác.

Nhóc Lan gấp gáp xoay quanh bảng của ba người nhìn qua nhìn lại như muốn hỏi gì đó, nhưng nhóc cũng biết nơi này không thích hợp để hỏi ra miệng.

Thời gian mười phút qua đi, thú bông mèo lười biếng ngáp dài, gối trắng bên dưới nó bất động chờ thú bông mèo rời khỏi người nó mới vặn vặn các góc gối.

"Hết giờ." Thú bông mèo cong móng vuốt, làm động tác búng tay một cái, hơn mười nghìn cái cổng màu đen lớn bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài biển người, tạo thành hình vòng tròn xen xát nhau, trên mỗi cổng đều có đánh số thứ tự khác nhau từ một tới một nghìn.

Tựa những những cánh cổng ma pháp dịch chuyển trong những bộ phim ma thuật trên truyền hình, cổng đen có lớp ngoài viền cổng đen bóng pha chút tạp sắc vàng kim, phần chính của cổng như được trải một lớp màng đen u tối, âm trầm. Sau lớp màng đó ẩn giấu một nơi huyền ảo bí ẩn và nguy hiểm không thể nào lường được.

"Chọn một cái rồi vào nhanh đi, thật phí thời gian. Nhanh lên, ta còn muốn đi ngủ."

Thú bông mèo phất phất móng vuốt, không kiên nhẫn lại ngáp một cái.

Cho dù nghe thấy thú bông mèo thúc giục nhưng tất cả mọi người đều không động đậy, do dự nhìn những người khác. Không một ai là muốn dấn thân vào nguy hiểm cả, huống hồ ở đây nhiều cổng như vậy nên chọn cái nào cũng là vấn đề nan giải.

Thú bông mèo xuy một tiếng, khinh bỉ liếc mắt nhìn quanh một vòng: "Có chần chờ cũng vô nghĩa, mỗi cổng đều là một thế giới khác nhau nên các ngươi có tính toán kỹ lưỡng thế nào đi nữa cũng vậy thôi. Nhanh lên một chút, vượt qua ba mươi phút là các ngươi không còn cơ hội vào cổng nữa đâu. Nói luôn là những ai không vào cổng sẽ biến mất."

Nó cố ý nhấn mạnh từ biến mất.

Nghe nó nói người không vào cổng sẽ biến mất gương mặt ai cũng thoáng biến sắc, hơi chần chờ nhìn qua lại các cổng đen nhánh. Trong mắt bọn họ, những cái cổng này chẳng khác nào vực sâu dưới địa ngục, chỉ cần bước vào là họ sẽ bị vực sâu gặm cắn đến không còn bột xương.

Mọi người đều không khỏi vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc kệ, dù thế nào cũng phải đi qua cổng, đi qua cổng sẽ có cơ hội sống sót, mà không đi qua cổng sẽ không còn cơ hội nào.

Trong hơn một tỷ bốn trăm triệu người bao gồm tộc Sett và Nhân loại cộng lại tất nhiên sẽ có không ít người dũng cảm hoặc liều mạng mà xông thẳng qua cổng đen. Số lượng những người này không nhỏ, nhân số phải nhiều hơn ba trăm triệu người. Đa số những người còn lại đều giữ cho mình tâm tính cẩn thận mà dò xét tình huống những người đi trước đó. Số ít còn lại là quá nhát gan hoặc đã không thiết sống.

Đội Triệu Văn An thuộc về số đông người cẩn thận.

Triệu Văn An nhìn cổng đen gần hắn nhất, cổng 01004.

Hắn đếm số người vào cổng 01004 có khoảng 12 người, gồm nhóm năm người, ba người và bốn người. Hắn không vội vào cổng, đợi năm phút, xác định cổng đen không có động tĩnh gì mới dẫn người đến gần.

Triệu Văn An đầu tiên là thử chạm vào lớp màng đen giữa cổng, giống như những người đi vào trước đó tay hắn có thể xuyên qua lớp màng đen này, hắn nâng mắt, không chút do dự cùng Lan và Nguyễn Hoàng Thiên đi vào.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!