Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 38



Hạt giống mà vạn người nhìn chăm chăm thật sự nảy mầm, đầu tiên đáy biển lập tức phái người đến bảo hộ. Cùng lúc đó, Thẩm Tiêu trồng hạt giống đó cũng thành trọng điểm điều tra của quân đội.

Chỉ tiếc, tất cả điều tra giống với lúc trước, Thẩm Tiêu người này xuất hiện đột ngột, biến mất cũng vô cùng đôt ngột. Mà bà Vương người duy nhất hiểu cô cũng đã qua đời, không ai có thể đào ra nhiều manh mối hơn.

Cặp vợ chồng ở trong biệt thự tinh xảo sau khi nghe tất cả báo cáo, cuối cùng bảo bọn họ ngừng điều tra, hơn nữa hoàn thiện tất cả thông tin của Thẩm Tiêu ở trên cơ sở này, để cho người sau này không còn hoài nghi với lai lịch của Thẩm Tiêu nữa.

Sau khi phân phó những việc này xong, người đàn ông đầu hai thứ tóc nói với vợ: “Trước kia anh từng đọc một câu: ‘Mỗi khi Hoa Quốc ở bên bờ nguy hiểm, luôn luôn có chí sĩ đầy lòng nhân ái, dũng cảm đứng ra, ngăn cơn sóng dữ ’, trước kia anh không cho là đúng, bây giờ vô cùng chấp nhận.”

Sau khi thoát khỏi thời không kia, Thẩm Tiêu đến không gian trung tâm mua sắm ảo.

Cô đã tìm thấy hạt nhân hư ảo, hoàn thành nhiệm vụ mà trung tâm mua sắm ảo đưa ra, quả nhiên trung tâm mua sắm đã thưởng cho cô một điểm ảo, cùng với lúc này, trung tâm mua sắm ảo của cô cũng có thêm một phần gọi là “Phòng trao đổi điểm ảo”.

Cô nhấp vào và thấy những thứ bên trong không tính là chói mắt, nhưng lại rất hấp dẫn. Giống như ăn vào là bạn có thể sở hữu một tuyệt thế thần công bí dược, linh căn thuộc tính vô hình, bảo khí thần bình… Thẩm Tiêu cũng nhìn thấy quả trường thọ, một quả giúp tăng tuổi thọ lên 100 tuổi. Tuy nhiên, giá của những thứ này bắt đầu từ ít nhất 3 điểm ảo, đây là thứ mà hiện tại Thẩm Tiêu không thể mua được.

Một đường lướt đến đằng sau, Thẩm Tiêu nhìn thấy mục tiêu của cô…trung tâm mua sắm ảo, giá chỉ cần một điểm ảo.

Thẩm Tiêu gần như không hề do dự mà nhấp vào trao đổi ngay, giây tiếp theo, bên trái trang trung tâm mua sắm ảo của cô có thêm một kênh “Cửa hàng của tôi”. Cô hơi vươn tay ra, khoảnh khắc tiếp theo cô thấy mình xuất hiện trong một không gian nhỏ với ba bức tường trắng xung quanh, may mắn thay, phía sau cô không phải là một bức tường mà là một chiếc tủ trưng bày trong suốt.

“Nhỏ quá đi……” Thẩm Tiêu đứng bên trong, cảm giác mình xoay người cũng có chút khó khăn. Cô tiện tay lướt nhìn thông tin trong không gian này, chỉ thấy thông tin đại khái là:

Tên cửa hàng: Cửa hàng nhỏ vô danh

Độ phổ biến: 0

Tiếng tăm: Không ai biết đến

Chủ sở hữu: Thẩm Tiêu

Diện tích: 1 mét vuông (Có thể nâng cấp)

Phân loại: thương mại

Đây chính là cửa hàng của cô?

Thẩm Tiêu không nghĩ là nó sẽ nhỏ như vậy, nhưng may mà trông có vẻ có thể nâng cấp lên, vẫn còn được.

Thẩm Tiêu mở trung tâm mua sắm ảo ra, muốn tra thử cửa hàng nhỏ của mình, đột nhiên nhớ lại mình vẫn chưa đặt tên cho cửa hàng, cô quay lại tìm chỗ để đổi tên, sau một hồi do dự, cô đặt cho cửa hàng nhỏ của mình với tên “Tám Bát Lớn.” Cái tên này là tên của quán cơm nhỏ nhà cô, đợi cô xuất sư về nhà sẽ kế thừa sản nghiệp.

Sau khi đặt tên, Thẩm Tiêu quay lại trung tâm mua sắm ảo tra thử, tốc độ vận hành của trung tâm mua sắm ảo rất nhanh, ngay lập tức thông tin cửa hàng của cô đã hiện ra, chỉ là trong cửa hàng trống rỗng, không có gì cả.

Nhưng mà cho dù như thế, Thẩm Tiêu cũng đã rất vui mừng.

Cảm giác đó giống như cảm giác cực khổ vất vả đã lâu, cuối cùng cũng nhận được một mảnh đất nương thân. Tương lai cho dù cô đi đến bao nhiêu bản đồ, trải qua bao nhiêu chuyện, thì cô vẫn có một không gian vĩnh cửu thuộc về bản thân cô để cho cô nghỉ ngơi, mặc dù không gian này chỉ có một mét vuông.

Cửa hàng mới khai trương, Thẩm Tiêu cũng muốn bỏ một mẫu hàng lên xem thử. Nhưng thật không may, phần lớn thu hoạch của cô ở biển trong thế giới trước được dùng để mua hạt giống và đạo cụ phòng tia bức xạ. Trung tâm mua sắm ảo đã lục soát cô sạch sẽ, chỉ còn lại 3 tích phân.

Xem ra chỉ có thể đến thế giới tiếp theo để tìm kiếm nguyên liệu thôi.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Thẩm Tiêu từ cửa hàng nhỏ trở lại trung tâm mua sắm ảo.

Chuyện lớn trước mắt xem như đã ổn định, là một người hoàn thành nhiệm vụ này, Thẩm Tiêu có chút tò mò không biết tại sao hạt nhân hư ảo lại rơi mất ở thế giới đó, vì thế cô bỏ ra 1 tích phân để mua những việc đã xảy ra trước đó.

Tương tự như những gì cô đã đoán trước đây, trong khoảng một trăm năm trước, một thế giới khác có cùng thân phận với cô ngẫu nhiên được phân vào thời gian và không gian đó để làm nhiệm vụ, nhưng tiếc rằng anh ta không được may mắn lắm, vừa đến anh ta đã gặp phải một chiến tranh với vũ khí nóng. Dưới pháo lửa, tất cả các phương tiện cứu sống của anh ta đã được sử dụng hết, cuối cùng anh ta cũng bị giết như những người khác, xác chết được đồng bào chôn xuống hố sâu để tiện an táng.

Sau khi anh ta chết, hạt nhân hư ảo mà anh ta lấy được từ các bản đồ khác cũng bị mất trong không gian này.

Chiến tranh à.

Thẩm Tiêu thở dài, ấn nút xác nhận đến thế giới tiếp theo.

Ngay từ bản đồ thế giới dưới đáy biển, khi cô có đủ tích phân, cô đã mua thông tin của bản đồ tiếp theo – thế giới tiếp theo là rừng mưa nhiệt đới.

Để tồn tại trong môi trường tự nhiên, những đạo cụ cứu mạng trước đây của Thẩm Tiêu đã đủ rồi. Cùng với nguồn tài nguyên dồi dào của khu rừng nhiệt đới, lại dễ dàng đạt được tích phân để thoát khỏi, vì vậy Thẩm Tiêu đã chọn rời đi ngay sau khi lấy được hạt nhân, chứ không phải tiếp tục ở lại để kiếm tích phân.

Bóng tối trước mặt, Thẩm Tiêu lại mở mắt ra, chỉ thấy tầm mắt ở nơi nào, cây đại thụ cao ngất, tán cây cao rậm rạp che khuất một nửa ánh sáng mặt trời, cả khu rừng tối tăm ngột ngạt, tràn ngập mùi thối rữa.

Nghĩ đến thế giới thứ nhất, thế giới thứ hai đều có đồng đội, Thẩm Tiêu nhìn xung quanh một lát, rất nhanh đã nhìn thấy đồng đội ở thế giới này của cô, họ đều chưa tỉnh lại. Lúc Thẩm Tiêu đang suy nghĩ có cần đánh thức họ dậy không thì trong đầu cô cũng xuất hiện lời nhắc của trung tâm mua sắm ảo: Là người hướng dẫn cho người mới của thế giới này, mỗi người mới sống sót thêm hơn một tháng, lúc kết toán có thêm 50 tích phân. Thất bại không bị phạt.

Người hướng dẫn cho người mới?

Nhìn năm người đồng đội trước mặt, Thẩm Tiêu bất giác nghĩ đến Dương Hoằng. Có phải lúc đầu Dương Hoằng cũng như thế này giống cô, nhận cái nhiệm vụ gọi là nhiệm vụ hướng dẫn này?

Nhưng thất bại không bị phạt, thế thì còn có thể chấp nhận. 250 tích phân này, cô kiếm được thì kiếm, không kiếm được thì cô cũng hết cách – trải qua bản đồ sa mạc, Thẩm Tiêu không chắc được tất cả những người này đều là người tốt. Cho nên cô không hề hăng hái mấy với phần thưởng mà trung tâm mua sắm ảo đưa ra.

Nghĩ đến lúc đầu khi Dương Hoằng ở bên họ, cũng không chủ động như thế, Thẩm Tiêu cảm thấy, đối với người lạ mà nói, có lẽ không quá chủ động sẽ tốt hơn.

Ý nghĩ đó lóe lên, Thẩm Tiêu cũng từ bỏ ý định đánh thức họ dậy, mà ngẩng đầu lên nhìn môi trường xung quanh, và chọn một hướng có cây cối thưa thớt để thăm dò.

Do lượng mưa vừa đủ trong rừng nhiệt đới và sự tích tụ của những chiếc lá thối, đất bùn rất mềm, Thẩm Tiêu đã gặp một số khó khăn khi đi lại. May mà có một cây nhỏ bên cạnh có thể lợi dụng được, suốt đường đi cô nắm lấy cành cây mà đi lên, khi cô ra khỏi bóng cây che khuất cả bầu trời, cô nhìn lại, và những gì đã hiện ra trước mặt cô là một biển rừng đến tận chân trời.

Trong thế giới lần trước không thấy một vùng xanh biếc, hiện tại lại được cơ hội sống vây quanh, dù biết trong màu xanh lục này ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nhưng trong lòng Thẩm Tiêu vẫn thấy vui.

Một thế giới tràn đầy sức sống sẽ thoải mái hơn nhiều so với một môi trường có bầu không khí trầm lặng, đầy vẻ đe dọa.

Đứng trên tảng đá hóng gió rừng một hồi, Thẩm Tiêu đoán người bên dưới chắc cũng đã tỉnh lại rồi, cô bèn quay lại chỗ cũ.

Giống như dự đoán của cô, năm người nằm dưới cây quả thực đã tỉnh lại rồi. Trong năm người này, có hai cặp đôi nam nữ trẻ tuổi đứng với nhau rất gần, lúc này họ đang nhìn môi trường xung quanh, ngoài đội nhỏ của họ thì còn có một bà già hơn sáu mươi tuổi.

Thẩm Tiêu có chút bất ngờ khi nhìn thấy họ, lúc nãy cô không chú ý thấy trong năm người này lại có một người già.

Cô vừa quay lại, năm người kia đã nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy sự phòng bị.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Tiêu không thể hiện biểu cảm trên mặt mình, cô nói: “Tỉnh rồi thì xuất phát thôi, ở đây là rừng mưa nhiệt đới, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, chưa hết, chúng ta còn phải đề phòng động vật nguy hiểm bất ngờ xông ra. Cách tốt nhất là phải tìm được nơi ẩn nấp trước khi trời tối rồi châm một ngọn lửa.”

Bây giờ bọn họ mới vừa đến thế giới này, vẫn chưa đến mức đói khát, lúc này tạm thời có thể không cần lo lắng về lương thực, nguồn nước thì trong rừng nhiệt đới khá dồi dào, nhưng nơi trú ẩn lại khó tìm, nếu như không tìm ra thì có lẽ họ phải tự ra tay dựng một cái.

Thấy cô nói xong thì xoay người đi, bốn người nam nữ phía sau vẫn có vẻ không hiểu tình hình: “Không phải, tại sao chúng tôi lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng bọn tôi tự lái xe đi du lịch, sao đường đi ngủ một giấc, người đã đến đây rồi?” Cuối cùng anh ta nói ra hoài nghi của mình một cách không chắc chắn: “Chúng tôi đây là……xuyên không rồi sao?”

Mặc dù trước kia từng xem rất nhiều thể loại xuyên không, nhưng họ vẫn khó có thể chấp nhận được khi nó thật sự xảy ra với họ. Hơn nữa nơi này là nơi quỷ quái nào, từ lúc họ tỉnh lại cho đến bây giờ, đã bị muỗi chích nổi rất nhiều mẩn đỏ.

Nghe vậy, Thẩm Tiêu quay đầu lại nhìn về phía họ, cô nói đầy vẻ đăm chiêu: “Các người chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại đã phát hiện mình ở đây?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Tiêu lướt qua mắt của bốn người đó rồi nhìn sang bà cụ bên cạnh: “Bà cụ, thế bà đến đây bằng cách nào?”

Bà cụ già nua cằn cỗi đáp: “Tôi ngã từ cầu thang xuống, tôi tưởng mình sẽ ch/ết, không ngờ mở mắt ra lại ở đây.”

“Đây này, đây mới là đáp án chuẩn.” Thẩm Tiêu nói: “Ở đây là bản đồ sinh tồn, chỉ có người ch/ết mới bị đưa đến đây.”

“Người ch/ết?” Vẻ mặt bốn người trẻ tuổi lập tức thay đổi: “Cô nói bọn tôi đã ch/ết rồi sao? Sao có thể được chứ.” Bọn họ chẳng qua chỉ là ngủ một giấc trên xe mà thôi, ngủ cũng sẽ ch/ết sao? Hơn nữa ch/ết cùng lúc bốn người?

“Tin hay không tùy các người.” Thẩm Tiêu cũng không giải thích nhiều với họ, quay người tiếp tục đi.

Lúc nãy cô mới nhìn một lát, địa thế mà cô ở khá cao, điều này cũng chứng tỏ nơi này so với nơi khác mà nói thì chắc có lẽ phải khô khan hơn một chút, nơi trú ẩn không thể đặt ở nơi quá ẩm ướt, nếu không ngủ một giấc tỉnh dậy thì nửa người đã bị ướt mất rồi cũng nên.

Thẩm Tiêu đi phía trước, bốn người trẻ tuổi vẫn còn đang do dự, bà kia thì lập tức đi theo cô.

Thấy hai người họ đều đi cả rồi, bốn người trẻ còn lại nhìn nhau, tập hợp lại, cảm thấy bây giờ họ không rõ tình hình như thế nào, vẫn nên đi theo cùng sẽ tốt hơn, vì thế nhân lúc hai người họ chưa đi bao xa thì bốn người trẻ cũng đi theo.

Nhưng trong lúc đi, bọn họ cũng không tránh khỏi có chút oán trách Thẩm Tiêu tại sao không nói rõ ràng, làm họ đến bây giờ vẫn còn đang khó hiểu.

Đây không phải là do Thẩm Tiêu không nói rõ, mà do hoàn cảnh của họ có chút đặc biệt. Giống như đám người Thẩm Tiêu, cơ bản lúc đầu ai cũng biết bản thân đã chết rồi, cho nên dễ chấp nhận lời giải thích của Dương Hoằng. Nhưng bốn người này lại nói họ ngủ một giấc rồi được đưa đến đây, cũng chính là nói, bọn họ thậm chí còn không biết mình chết bằng cách nào, họ vẫn còn trong trạng thái hoài nghi đối với thế giới hiện tại.

Đối với tình huống này, đương nhiên Thẩm Tiêu sẽ không muốn tốn quá nhiều nước bọt để thuyết phục họ, vẫn nên để họ tự chấp nhận hiện thực, sau đó lại phổ cập cho họ những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng người trẻ tuổi thì cô không lo, người cô lo là bà cụ đi theo cô. Cô không ngờ, người này lớn tuổi như vậy rồi mà cũng bị đưa vào. Chưa nói đến vấn đề tuổi thọ, với sức miễn dịch của một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, chỉ sợ một trận cảm cũng có thể dễ dàng tiễn bà ta đi khỏi nơi này.

Cũng không biết cơ chế chọn người của trung tâm mua sắm ảo rốt cuộc là gì……

Cân nhắc đến việc trong đội có người già, Thẩm Tiêu đặc biệt đi chậm hơn chút. Nhưng sau hai, ba lần suýt bị bà cụ vượt qua thì Thẩm Tiêu mới phát hiện cơ thể của bà cụ này cũng khá khỏe mạnh.

Điều này khiến cô không khỏi liên tưởng đến bà cụ Vương gần một trăm tuổi vẫn hành sự hùng hùng hổ hổ.

Không biết bây giờ bà ấy thế nào rồi.

Có lẽ là vì đã từng được trưởng bối chăm sóc, nên Thẩm Tiếu càng sẵn lòng chăm sóc người bạn đồng hành lớn tuổi trước mặt. Lên dốc và xuống dốc, nếu cô có thể dìu đỡ một tay thì cô cũng sẽ ở bên cạnh giúp đỡ.

Hơn nửa ngày trôi qua, khi họ đến một nơi có địa thế tương đối bằng phẳng, đội sáu người dường như chia thành hai nhóm, Thẩm Tiêu với bà cụ ở phía trước, và bốn người trẻ kết thành một nhóm ở phía sau.

Thấy bốn người đó mệt rã rời, Thẩm Tiêu liếm đôi môi khô khan, nói: “Dừng lại nghỉ ngơi một lát đi.”

Lời này giống như thiên tiên vang lên, bốn người đó lập tức ngã quỵ xuống đất.

“Thế này cũng mệt quá rồi.”

“Còn nhiều muỗi nữa.” Cô gái vừa nói vừa đập đập lên cánh tay mình.

Thẩm Tiêu thấy họ vẫn mặc quần áo mùa hè mát mẻ, đặc biệt là hai cô gái kia còn mặc váy, cô thương tiếc cho họ vài giây, nhắc nhở: “Ở đây muỗi rất nhiều, mọi người có thể lấy bùn đất quẹt lên người, đừng để lộ da thịt ra, như thế sẽ đỡ hơn chút.”