Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 39



Hai nam sinh kia cảm thấy ý này không tồi, nhưng trong hai cô gái, người có vóc dáng thấp hơn chút lại nũng nịu với nam sinh kế bên: “Bùn đất dơ quá đi, cục cưng, anh cởi áo khoác của anh ra cho em được không.”

Thẩm Tiêu: “……”

Mấy người trẻ này vẫn chưa biết tiếp theo họ sẽ phải đối mặt với cái gì. Đối diện với yêu cầu của bạn gái, nam sinh kia không nói lời nào mà cởi áo khoác của mình ra, còn vô cùng chu đáo mặc giúp cho bạn gái, sau đó mới đào bùn đất lên bôi vào phần da thịt lộ ra của mình.

Bởi vì hành động của anh ta, nam sinh kia cũng cởi áo khoác của mình ra cho cô gái kia.

Trông có vẻ đây là hai đôi tình nhân.

Sau khi hai nam sinh này quẹt bùn đất lên xong, trong hai người đó, người mà cởi áo khoác ra cho bạn gái trước, lên tiếng cảm ơn Thẩm Tiêu: “Đúng là bôi bùn đất lên dễ chịu hơn rất nhiều, cảm ơn cô. Cho hỏi chúng tôi nên xưng hô với cô như thế nào?”

“Thẩm Tiêu.”

“Cô Thẩm đúng không, tôi là Lâm Thu Thanh.” Nam sinh nói rồi ôm eo người con gái có vóc dáng thấp và nói: “Đây là bạn gái của tôi, Uông Uông, bên cạnh đây là người anh em của tôi, Triệu Nam, người còn lại là bạn gái của người anh em của tôi, Tiểu Lâm.”

Quả nhiên là hai đôi tình nhân.

Tình hình này không được tốt mấy, bốn người họ kết thành một nhóm, hai người Thẩm Tiêu nhất định là khó hòa nhập rồi. Hơn nữa một khi xảy ra mâu thuẫn, thứ mà Thẩm Tiêu đối mặt cũng là vấn nạn của cả bốn người. Thậm chí Thẩm Tiêu muốn sắp xếp họ làm gì thì cũng phải suy nghĩ đến cảm xúc của cả đội họ……

Suy nghĩ đủ thứ chuyện, Thẩm Tiêu nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô không cần phần thưởng tích phân mà trung tâm mua sắm đưa nữa, nếu như không thể chung sống hòa bình với những người này thì đến lúc đó cô trực tiếp đi đời.

Năm người đã trao đổi tên tuổi với nhau rồi, chỉ còn lại bà cụ mà không hỏi cũng không hay, vì thế Lâm Thu Thanh lại nở nụ cười hỏi bà cụ: “Bà cụ này, sau này bọn cháu nên xưng hô với bà như thế nào đây?”

“Bà họ Phạm.” Bà cụ không hoạt bát, nhưng bà ta thấy mọi người đã mở chủ đề rồi thì cũng nhân lúc hỏi Thẩm Tiêu: “Lúc nãy cô nói người chết mới đến nơi này là có ý gì? Người ch/ết không phải sẽ xuống âm tào địa phủ sao?”

“Theo lý mà nói, người đã mất cũng như ngọn đèn đã tắt.” Thẩm Tiêu giải thích: “Nhưng mà có những người khá may mắn, sau khi họ ch/ết vẫn còn cơ hội sống lại.”

“Cơ hội sống lại?”

“Đúng, bà nhắm mắt lại, là có thể nhìn thấy trung tâm mua sắm ảo. Trong trang chủ của trung tâm mua sắm ảo, có viên đơn phục sinh, nhưng mà muốn đổi cần phải có một nghìn vạn tích phân.” Thẩm Tiêu nói xong thì năm người có mặt ở đó đều nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh lại mở mắt ra, sau vài lần xác nhận, dường như họ mới tin rằng thật sự có một thứ đồ gì đó trong não của họ.

“Thật thần kỳ, đây không phải là hệ thống mà trong tiểu thuyết hệ thống hay nói sao?” Vượng Vượng, người hoạt bát hướng ngoại nói với vẻ mặt đầy phấn khích.

Nhưng Tiểu Lâm bên cạnh cô ta lại rất bình tĩnh nói: “Thế có phải điều này cũng chứng tỏ bọn tôi đã ch/ết thật rồi?”

Lời này khiến ba người còn lại sững người, sự mới lạ trên khuôn mặt họ cũng dần mờ đi.

“Lúc đó chúng tôi dừng xe dã ngoại bên hồ Nhĩ Hải.” Lâm Thu Thanh, người trông có vẻ thật thà chất phác nhất cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ bọn tôi ở bên hồ Nhĩ Hải ăn thịt nướng xong thì người nào người đó tự về xe ngủ. Không lẽ xe nổ rồi? Hay là trong xe có khí độc? Không thể nào, rõ ràng tôi nhớ đã để cửa sổ thông gió rồi. Cho dù có ch/ết, thì bọn tôi cũng không thể không biết gì được mới đúng……”

“Trong xe sao có thể có khí độc được, lại không có khí ga.” Vượng Vượng chu môi nói: “Có phải nhầm lẫn gì rồi không.” Lúc cô ta nói lời này, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn sang Thẩm Tiêu, rất rõ ràng là đang nghi ngờ lời của Thẩm Tiêu.

Thế nhưng, điều mà cô ta không biết là sau khi Thẩm Tiêu nghe xong đoạn đối thoại của họ thì cô đã càng thêm khẳng định: Nhất định phải tránh xa đám người này.

Người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng.

Mấy người này ngay cả bản thân mình ch/ết như thế nào cũng không biết, không phải bị sát hại thì cũng là mưu sát. Hơn nữa chết cùng lúc bốn người, sau khi ch/ết còn ngơ ngác, mười phần hết tám phần là mưu sát có mưu tính trước. Nếu như hung thủ không phải trong bốn người họ thì còn được, nhưng nếu là một trong số họ thì những người này sớm muộn cũng toi đời. Dẫu sao thì người mà ngay cả mình cũng dám ra tay thì còn có chuyện gì mà không làm ra được.

“Các người còn gì có thể tranh thủ thời gian hỏi, tôi sắp phải lên đường xuất phát tiếp rồi.” Thẩm Tiêu nói là “tôi” chứ không phải “chúng ta”.

“Kiếm tích phân này bằng cách nào.” Bà cụ Phạm hỏi.

“Bất cứ thứ nào có giá trị, trung tâm mua sắm sẽ đều thu hồi. Cụ thể là những thứ nào thì mọi người cầm trên tay sẽ có nhắc nhở.” Thẩm Tiêu nói.

“Nếu như chúng tôi thật sự chết rồi thì sau này chúng tôi chỉ có thể ở lại đây sao?” Lâm Thu Thanh lập tức tiếp lời.

“Các người không muốn đi thì quả thực có thể ở lại đây mãi. Nếu như muốn đi thì chỉ cần tích góp đủ 300 tích phân là được. Lúc này trung tâm mua sắm ảo sẽ có lời nhắc.” Thẩm Tiêu nói: “Cái này cũng giống như mọi người nộp tiền để vào bản đồ này tìm kho báu vậy, chỉ cần đưa vé vào cửa, có thể đạt được bao nhiêu tích phân là dựa vào bản lĩnh của mọi người.”

Nghe cô nói như vậy thì dễ hiểu hơn nhiều rồi.

“Sao cô lại biết nhiều như vậy?” Câu hỏi quen thuộc, lúc đầu bọn người Thẩm Tiêu cũng hỏi Dương Hoằng như vậy.

“Bởi vì trước khi tôi đến đây, tôi đã từng trải qua ba bản đồ rồi.”

“Nếu như có thể dừng mãi trong một bản đồ nào đó, thì tại sao cô không ở lại đó?” Lâm Thu Thanh nói: “Dù sao thì cũng không có hạn chế thời gian, cô cứ ở đó mãi để kiếm đủ tích phân là được rồi.”

“Khoan hãy nói đến những bản đồ trước kia tôi từng đến thiếu hụt tài nguyên, muốn kiếm đủ tích phân thì mấy trăm năm cũng chưa chắc đủ. Chủ yếu là tuổi tác của chúng ta rất có thể cũng sẽ tăng lên theo thời gian.” Từ điểm ảo có thể trao đổi được tuổi thọ thì có thể nhìn ra được điều này, nếu như tuổi thọ của họ vô hạn thì tại sao trung tâm mua sắm lại có đạo cụ này: “Nếu như trước khi chúng ta già chết đi, mà chưa kiếm đủ tích phân thì có thể sẽ chết thật sự. So với việc ở một bản đồ chờ chết già thì chi bằng đến bản đồ khác mạo hiểm thử, nói không chừng vận may sẽ đến đấy.” Nói xong, Thẩm Tiêu đứng dậy: “Được rồi, tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, phải xuất phát tiếp đây.”

Bây giờ mặt trời đang ở trên đỉnh đầu của cô, cô cần phải tìm nơi trú ẩn càng sớm càng tốt. Nếu không tìm thấy khi mặt trời đã lặn nửa chừng, cô phải suy nghĩ chọn một nơi tương đối thích hợp để làm nơi trú ẩn tạm thời, và hơn nữa phải nhóm lửa trước khi mặt trời lặn.

Nói đến nhóm lửa, Thẩm Tiêu có chút đau đầu.

Lúc trước cô chỉ nghĩ đến chuyện tài nguyên dồi dào, không có mua đạo cụ nhóm lửa, bây giờ phải tự dựa vào mình để tạo ra lửa. Chỉ là nếu trong môi trường bình thường nhóm lửa thì vẫn được, nhưng trong rừng mưa nhiệt đới ẩm ướt thế này, nhóm lửa chắc vất vả lắm đây.

Đẩy những chiếc lá nặng nề sang một bên, Thẩm Tiêu đi về phía trước. Bây giờ cô vẫn đang mặc bộ quần áo bảo hộ mua trong trung tâm mua sắm ảo. Thứ này không chỉ chống lại tia bức xạ mà còn có khả năng chống thấm nước và thoáng khí rất tốt. Ít nhất thì bây giờ người cô vẫn rất khô ráo. Nhìn chung, nó rất đáng đồng tiền.

Người đi theo sau Thẩm Tiêu là bà cụ Phạm.

Đi sau cách bà cụ Phạm vài bước chân là nhóm bốn người tình nhân.

Hầu hết cây trong rừng mưa đều cao bằng nửa người, chưa kể muỗi bên trong đó, mép lá của một số cây rất sắc có thể làm xước da người rất dễ. Vượng Vượng, người trước đây còn yêu cái đẹp, ghét cái bẩn bị cứa xước mấy lần thì mới ngoan ngoãn bôi bùn lên vùng da trần, bao gồm cả mặt của cô ta.

Vận may của đám người Thẩm Tiêu cũng không tốt chút nào, sau khi mặt trời lặn được gần một nửa, họ vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để làm nơi trú ẩn, cô chỉ có thể dừng lại, bắt đầu xây dựng một nơi ở cho mình vào đêm nay.

Cô không đến nhờ những người khác cùng giúp đỡ, cũng không chỉ huy mọi người làm cái này hay làm cái kia. Nếu như đã quyết định rút thân thì vẫn nên cố gắng đừng nảy sinh tình cảm qua lại thì tốt hơn.

Khi Thẩm Tiêu dừng lại và bắt đầu thu thập cành cây, bà cụ Phạm quan sát một lúc, sau đó cũng vùi đầu đi theo để bẻ cành cây. Thẩm Tiêu đặt cành cây ở đâu, bà ta cũng đều đi theo và đặt ở đó. Bà ta cũng không hỏi Thẩm Tiêu muốn làm gì, cũng không quan tâm cô có cần hay không, chỉ là cúi đầu đi theo và làm như cô.

Hành động này của bà cụ Phạm khiến bốn người trẻ phía sau chần chừ một lúc, sau đó họ cũng bắt đầu làm theo. Nhưng họ không đặt cành cây ở bên chỗ của Thẩm Tiêu, mà tự mình đặt riêng ra một đống khác.

Tất cả cử động của họ, Thẩm Tiêu đều nhìn thấy cả, nhưng cô cũng không nói gì, có điều lúc xây dựng nơi trú ẩn, cô không từ chối dùng cành cây của bà cụ.

Nơi Thẩm Tiêu chọn làm nơi trú ẩn là gốc của một cây cổ thụ.

Cây cổ thụ này rất to và khỏe chắc, khoảng năm sáu người ôm không xuể, nhưng tiếc rằng cây cổ thụ này vẫn không thoát khỏi được sự tàn phá của thời gian, bây giờ nó chỉ còn một nửa gốc cây. Do thân cây quá dày trong suốt thời gian tồn tại, nên rễ của nó cũng nhô cao trên mặt đất, rễ nhô cao trở thành khung che chở tự nhiên.

Thẩm Tiêu chỉ cần cố định những cành cây đã nhặt được trên hai gốc cây là có thể tạo ra một khoảng trống hình chữ khẩu, đến lúc đó cô sẽ lại trải những loại lá không thấm nước như lá chuối ở bên dưới. Chưa nói sau này, nhưng ít nhất là trong đêm nay, cho dù trời có mưa thì bọn họ cũng sẽ có một nơi để nương thân.

(Hình chữ khẩu: 口, giống hình vuông.)

Mặc dù bọn họ bên này là hai người phụ nữ, nhưng hai người phân công rất rõ ràng, bà cụ ở bên đang bóc vỏ cây, Thẩm Tiêu thì đặt cành cây đã bóc dựng lên rễ cây, sau đó dùng vỏ cây buộc cố định lại. Cả hai đều làm việc có mục đích và có hiệu quả rất cao.

Ở bên kia, nhóm bốn người nhìn thấy Thẩm Tiêu lợi dụng rễ cây làm nơi trú ẩn, bọn họ cũng từng bước đi theo, chỉ là bọn họ chưa có đủ kinh nghiệm, kỹ thuật không quen thuộc, lại có quá nhiều người nói chuyện, mỗi người đều có ý tưởng của riêng họ, khi nơi trú ẩn của Thẩm Tiêu bên này đã thành hình thì bọn họ vẫn đang vá lại mái nhà.

Mấu chốt là, sau khi bọn họ làm xong nơi trú ẩn thì ngượng ngùng phát hiện ra không gian quá nhỏ, hoàn toàn không đủ cho bốn người ở. Bốn người chỉ có thể bàn bạc, làm lại một cái khác ở bên cạnh, vì vậy vốn dĩ từ một nhóm nhỏ bốn người, bây giờ được chia thành hai cặp đôi tình nhân.

Thẩm Tiêu nhìn sơ qua nơi trú ẩn của bốn người đó, cũng xem như là có thể miễn cưỡng nương thân.

Chắc là sau khi quen rồi, họ sẽ có thể sống sót trên bản đồ này với một chút tích phân để phòng thân.

Thẩm Tiêu vừa suy nghĩ vừa bảo bà cụ Phạm trải lá chuối dưới đáy nơi trú ẩn, còn cô thì tìm thấy hai cành cây đã ch/ết để chuẩn bị chữa cháy bằng cách khoan gỗ. Nhưng vào lúc này, thời tiết trong khu rừng nhiệt đới nói thay đổi là thay đổi, mặt trời vốn dĩ đang tỏa sáng trên bầu trời thì bây giờ lại bị một đám mây lơ lửng chặn lại, ánh sáng xung quanh lập tức mờ đi.

Nếu như ban đêm trời mưa thì đóm lửa này không cần phải nhóm nữa.

Thẩm Tiêu vội vàng quay lại nơi trú ẩn, sửa đổi phương án, bọn họ không chỉ cần phải nâng cao phần đáy, để phòng chống nước vào mà đồng thời còn phải lấy lá chuối che tất cả những nơi mà có thể bị tạt mưa vào.

Vội vội vàng vàng, lại là chạy đua với thời gian, đợi đến lúc trời tối bắt đầu mưa nhỏ giọt thì bên Thẩm Tiêu còn chút nữa mới hoàn thành. Nhưng cũng không sao, miễn cưỡng cũng ở được.

Ngoài trời mưa rơi tí tách, trong tiếng mưa rơi thấp thoáng có tiếng ai đó đang khóc. Thẩm Tiêu xoa xoa tai, cô ngồi trên chiếc giường được nâng lên, thân thể cuộn lại thành một quả bóng. Cô cần phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ngày mai còn phải nhóm lửa, tìm nguồn nước và đồ ăn, tất cả những thứ này đều cần thể lực, không nghỉ ngơi tốt thì làm sao có thể làm được.

Ngay khi cô đang ở trong trạng thái buồn ngủ, đột nhiên một âm thanh như sấm nổ trên đầu, hoàn toàn đánh thức cô. Cô vội vàng thò đầu ra khỏi nơi trú ẩn xem thử, thì ra là người hàng xóm bên cạnh không may đã bị sét đánh......

Thẩm Tiêu vẫn luôn cảm thấy vận may của con người có cao có thấp, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong khu rừng nhiệt đới nhiều cây cối như thế này mà sét lại đánh trúng bọn họ.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có cái cây ở giữa bị sét đánh có chút tia lửa cháy, nhưng có vẻ như không bao lâu nữa sẽ bị cơn mưa làm dập tắt.

Lúc Thẩm Tiêu đang tìm lá chuối để che mưa qua đó xem thử thì bốn người bị dọa đến hồn bay phách lạc đã la hét chạy tới.

Bên ngoài vẫn còn đang mưa, nhiệt độ ban đêm trong rừng nhiệt đới không thấp, nhưng nếu trời mưa liên tục, khả năng mắc bệnh cảm phong hàn sẽ tăng lên. Đối mặt với sinh tử, Thẩm Tiêu không thể thờ ơ được.

Diện tích mà nơi trú ẩn cô làm có thể đủ cho cô với bà cụ Phạm nằm, nhưng vì ban đêm trời mưa, họ lo nước mưa sẽ làm ướt quần áo, lúc này ai cũng ngồi nên còn một chút không gian còn dư.

“Các người có thể đến trú mưa, nhưng không gian bên trong không lớn, chỉ có thể ngồi sát bên biên được thôi.” Thẩm Tiêu nói. Thông cảm thì thông cảm, nhưng họ đối lưng lại với cô thì cô có cảm giác an toàn hơn.

“Cảm ơn!” Bốn người lần mò trong đêm tối và chen vào.

Đêm đầu tiên trong rừng mưa nhiệt đới trải qua trong hỗn loạn như thế.