Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 62



Thẩm Tiêu muốn hỏi thăm là chuyện gì, nhưng Chử Đình không cho cô câu trả lời, ngay cả Thanh Thủy cũng đi theo với vẻ mặt đầy lo âu. Thẩm Tiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo đến phủ nha.Sau khi đến phủ nha, Chử Đình gặp riêng mẹ con Phạm Nguyệt, những người khác không được dặn dò thì không được tùy tiện vào, bao gồm cả Thanh Thủy.

Lúc chờ đợi, Thẩm Tiêu cũng biết được người mà Chử Đình đến thành Lâm Châu để tìm chính là Thẩm Từ Y, còn về nguyên nhân, Thanh Thủy không biết, nhưng Thẩm Tiêu cảm thấy có lẽ là có liên quan đến nhiệm vụ mà anh ta nhận được từ trung tâm mua sắm ảo.

Một đêm trôi qua, sau khi trời sáng, mẹ Phạm Nguyệt với A Bảo được thả ra ngoài, Chử Đình không lộ mặt.

Thẩm Tiêu hỏi mẹ Phạm Nguyệt tối qua họ đã nói những gì, mẹ Phạm Nguyệt chỉ hoang mang lắc đầu: “Chử đại nhân chỉ xác định quê quán của chúng tôi, sau đó không còn nói gì nữa.”

“Thế anh ta có nói mấy lời như dẫn A Bảo đi không.”

Mẹ Phạm Nguyệt lắc đầu: “Không có.”

Thanh Thủy vội đi gõ cửa, bên trong lại không có động tĩnh gì. Cậu ta cũng không gấp, cứ đợi ở bên ngoài.

Thẩm Tiêu thấy vậy, thay cậu ta tiễn hai mẹ con Phạm Nguyệt rời khỏi phủ nha, sau đó cô về trường học một chuyến, dọn dẹp đồ đạc để về lại nhà ở trước đó của mình.

Trưa ngày hôm đó, cô đến phủ nha tìm Thanh Thủy, nhưng ở cổng phủ nha, cô đã nhìn thấy cậu ta đang ngồi ở ngưỡng cửa.

“Sao lại ngồi ở đây?” Thẩm Tiêu đi đến trước mặt cậu ta.

Thanh Thủy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm đó tràn đầy sự mơ hồ: “Em không biết em có thể đi đâu.”

“Thế nào?”

“Công tử đi rồi.” Cậu ta huơ huơ bức thư trong tay: “Để lại cho em một bức thư, nói em bảo trọng.”

Đối với điều này, Thẩm Tiêu cũng không biết nên an ủi cậu ta như thế nào. Chử Đình đi cũng là điều sớm muộn, Thanh Thủy không thể đi theo anh cả đời được.

“Cậu đã thấy biển lớn bao giờ chưa?” Thẩm Tiêu hỏi.

Thanh Thủy lắc đầu: “Chưa.”

“Thế cùng đi ven biển xem thử không?” Thẩm Tiêu mời nói: “Chuyện ở thành Lâm Châu đã gần đến hồi kết, đến lúc đó kết thúc hoàn toàn, tôi định đến Lưỡng Quảng phía nam. Cậu có muốn đi cùng không?”

Thời không này nhìn chung là tương đối ổn, trong khoảng thời gian ở bếp sau trường học, bất ngờ là, cô nấu cơm thịt ngâm rượu cho các đại phu lại nhận được sự công nhận của trung tâm mua sắm ảo, phát huy rất tốt, một đường thu hồi được 50 tích phân, so với sủi cảo trước kia thì nhiều hơn 20 tích phân.

Thẩm Tiêu tính tính, bây giờ cô 23 tuổi, ví dụ như cô có thể sống đến 80 tuổi, thế thời gian là 57 năm, tổng cộng 20805 ngày. Mười triệu tích phân, cô chỉ cần mỗi ngày làm mười chén cơm thịt ngâm rượu là được. Chỉ cần sống đều cái tuổi đó, thế về nhà cơ bản là ổn.

Bởi vì cái này, Thẩm Tiêu cũng xem như có tự tin, cho nên cô dự định du lịch một vòng ở thời không này, xem thử có thể học được chút gì không, tranh thủ làm ra món ăn có giá tích phân thu hồi cao hơn.

“Đến ven biển?” Thanh Thủy đứng dậy, nói: “Được thôi.”



Nửa tháng sau, tình hình dịch bệnh ở thành Lâm Châu được kiểm soát, đồng thời có tri phủ mới đến thành.

Tất cả các đại phu do Lương Lão đứng đầu đều nhận được giải thưởng của triều đình, thậm chí còn có những tấm biển giải thưởng do chính thánh nhân đề cập đến. Có thứ này, Lương Lão và con cháu đời sau của ông ta đều sẽ được ban phước.

Về phần hệ thống quan viên của phủ Lâm Châu, Lưu tri phủ vẫn đang “dưỡng bệnh” bị bãi quan, nguyên nhân khiến ông ta không bị tịch thu tài sản và giết cả nhà là vì quan phủ không tìm ra số bạc bẩn mà ông ta tham ô, cộng thêm có người trong triều, nên cũng được giữ lại mạng sống, còn các quan viên khác phối hợp chống dịch thì đều được khen thưởng.

Người duy nhất có kết cục giống với Lưu tri phủ chính là phó đô úy luôn tích cực phối hợp. Bởi vì ông ta tự mình xuất binh, cũng bị tước quan chức, và bị đưa đến chiến trường làm quân tiên phong.

Tuy nhiên, người có mắt tinh tường có thể nhìn ra, cái này ở bề ngoài thì là hạ chức, nhưng thực chất là thăng cấp bí mật, thử hỏi ở Giang Nam yên ổn làm đô úy rách nát thì được thăng chức nhanh, hay ở chiến trường giết kẻ địch thì thăng chức nhanh hơn? Trong lòng mọi người đều rất rõ. Người ta nói rằng sau khi phó đô úy nhận được mệnh lệnh, ông ta vui vẻ đưa vệ binh thân cận của mình đến chiến trường trong đêm.

Mỗi người đều có công lao mà mình nên có được, thậm chí A Bảo mới đổi tên cũng được triều đình thưởng công. Chỉ có Chử Đình, Thẩm Tiêu vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì liên quan đến anh.

Có người nói mặc dù anh đã gác đòn dông trong thời điểm mấu chốt ở thành Lâm Châu, nhưng lại tự mình giam lỏng tri phủ, tùy ý gi/ết hại người dân vô tội, thậm chí còn làm ăn với tên tham ô Giang Dương, những chuyện này nối tiếp nhau, triều đình không bắt anh đã là may lắm rồi, sao có thể ban thưởng cho anh được.

(Gác đòn dông ( 挑起了大梁): Đòn Dông chính là thanh gỗ bắc ngang trên đầu hàng cột chính giữa nhà tạo thành đỉnh cao của nóc nhà. Đòn Dông là cái rường nhà, nó ở vị trí cao nhất của ngôi nhà, là một vị trí vô cùng quan trọng nên việc gác đòn dông cũng vô cùng quan trọng trong việc xây nhà, ý câu trên nói Chử Đình có vai trò rất quan trọng đối với thành Lâm Châu vào thời điểm đó.

Cũng vào lúc này, Thẩm Tiêu mới biết, số lương thực được đưa vào thành sau đó là do Chử Đình trao đổi với Hồ phỉ bên cạnh.

“Lúc này những người này chỉ biết bịa đặt đồn nhảm.” Thanh Thủy nghe thấy tin này thì rất phẫn nộ: “Sự cấp tòng quyền, nếu như công tử không làm như thế, thành Lâm Châu này có thể bình yên vô sự không?”

(Sự cấp tòng quyền ( 事急从

权): Khi có chuyện rất gấp rất vội, phải coi tình hình mà quyết định.)

Thẩm Tiêu bảo cậu ta bình tĩnh một chút: “Chử Đình còn lâu mới để ý mấy điều này. Hơn nữa, chuyện này quả thực khó để ban thưởng.” Nếu như thưởng thì sau này ai cũng đều có thể dễ dàng ra tay với quan viên, sau đó có sự cấp tòng quyền thì sẽ loạn thật đấy. Nhưng âm thầm ban thưởng chắc sẽ không thiếu được. Chỉ tiếc là, bọn họ không biết, trên thế giới này đã không còn Chử Đình nữa rồi.

Mọi chuyện ở thành Lâm Châu đã êm xuôi, Thẩm Tiêu với Thanh Thủy thu dọn đồ đạc rời khỏi thành Lâm Châu.

Sau khi mẹ Phạm Nguyệt biết tin, đặc biệt dẫn A Bảo đến tiễn cô. Kết quả đến cuối cùng, Lương Lão, mẹ Kim Đào với những người khác cũng đến rồi.

“Cố nhân đi khắp bốn phương, lần sau gặp lại không biết có còn cơ hội không.” Lương Lão nói, ông ta đã lớn tuổi rồi, gần đất xa trời: “Quay về gặp Chử đại nhân thì nhờ cô cảm ơn cậu ấy một tiếng giúp chúng tôi. Những người khác không ghi nhớ cái tốt của cậu ấy, nhưng những người chúng tôi cả đời này sẽ không quên.”

Thẩm Tiêu chắp tay chào tạm biệt ông ta: “Nếu như có cơ hội, nhất định tôi sẽ thay mọi người cảm ơn anh ta. Mọi người hãy bảo trọng!”

“Hai người cũng bảo trọng.”

Lên xe ngựa, nhìn thành Lâm Châu đang xa dần, trong lòng Thẩm Tiêu cảm thấy có chút không nỡ.

Có những người, cả đời này có thể chỉ gặp gỡ một lần như vậy thôi.



Từ thành Lâm Châu, đầu tiên Thẩm Tiêu đến Dư Hàng, và sau đó từ Dư Hàng đi về phía nam. Có điều khi cô đến Dư Hàng, cô đã gặp một người thanh niên kì lạ. Người thanh niên rất khách khí, trên đường đi biết cô đến từ thành Lâm Châu, lại từng đến sa mạc thì còn hỏi cô về phong cảnh sa mạc và quan điểm của cô về dịch bệnh ở thành Lâm Châu vào thời gian trước.

Lời lẽ đối phương không bình thường, mặc dù nhìn vẫn còn trẻ, nhưng khí chất rất chững chạc. Thẩm Tiêu đoán lai lịch của anh ta không tầm thường, trong lòng có cảnh giác, không chịu nói gì cả. Còn Thanh Thủy thì lại bị anh ta lừa nói ra rất nhiều việc, nhưng đến cuối người thanh niên đó hỏi chuyện liên quan đến Chử Đình thì Thanh Thủy mới cảnh giác, không nói thêm gì nữa.

Người thanh niên thấy được sự cảnh giác của họ, cũng không giải thích gì. Vừa đến Dư Hàng, anh ta đã đi theo xuống thuyền.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Thanh Thủy nói: “Em có thấy người bảo vệ ở sau người này rồi, thấy ở hoàng cung.”

Địa điểm cũng đã có rồi, thế người thanh niên đó là ai, không nói cũng rõ.

“Đi thôi.” Thẩm Tiêu từ bỏ ý định ở lại Dư Hàng một thời gian, cô quyết định đến thẳng phía nam.

Vẫn nên tránh xa những người này thì tốt hơn. Còn về mục đích của anh ta là gì thì lại không liên quan đến cô.



Những ngày tháng tiếp theo, đa phần thời gian là Thẩm Tiêu dẫn Thanh Thủy vừa đi vừa ăn. Hết tiền rồi thì dừng lại kiếm tiền, có tiền rồi lại tiếp tục xuất phát đến địa điểm tiếp theo.

Ăn ở Lưỡng Quảng xong thì họ lại đi về hướng Tây Nam, và thời gian cứ trôi qua như vậy.

Ba năm sau, trên đường đến Lạc Dương, họ bắt gặp một đội thương nhân đang đang đi về phía bắc. Lúc này, Thanh Thủy từ biệt Thẩm Tiêu: “ Em đến Trung Nguyên cũng được bảy, tám năm rồi, người muốn gặp cũng gặp rồi, thức ăn muốn ăn cũng ăn kha khá rồi. Trong mấy năm nay, em cũng nghĩ kĩ rồi, Trung Nguyên có tốt hơn nữa, thì cũng không phải là nhà của em. Em nên quay về rồi, bà chủ với những người khác chắc cũng rất nhớ em.”

Nhìn Thanh Thủy đã trưởng thành, Thẩm Tiêu cười vẫy vẫy tạm biệt cậu ta.

Sau khi Thanh Thủy đi, Thẩm Tiêu đã hoàn toàn trở thành một mình.

Cô mua cho bản thân một căn nhà ở Lạc Dương, sau đó mở một quán cơm nhỏ, dự định cứ thế cho đến già.

Thế nhưng, vào một ngày nào đó, đột nhiên cô soi gương nhìn thấy nếp nhăn dưới quầng mắt của mình. Cô không biết đây có phải là nếp nhăn không, nhưng tính tuổi thì bây giờ cô đã hai mươi tám tuổi rồi, đợi thêm vài năm nữa, có nếp nhăn cũng là chuyện sớm muộn.

“Tại sao con người lại già đi.” Lúc Thẩm Tiêu đang nói chuyện với Thiệu Triệt thì không kìm được mà nói: “Trung tâm mua sắm ảo có gì có thể khiến thanh xuân của con người vĩnh viễn không?”

“Có đấy.” Vẫn chưa đợi Thẩm Tiêu kinh ngạc xong thì bên kia lại nói tiếp: “Nhưng một con đỗ nghèo khỉ như cô nhất định sẽ mua không nổi. Cô đã ở thế giới đó bao nhiêu năm rồi, mỗi ngày vì tích phân mà keo kiệt, chắc mấy chục năm nữa cô mới có thể mua nổi một cái.”

“...Đó là thứ gì?”

“Quả trường thọ. Sau khi ăn vào, tuổi thọ của con người sẽ dừng tăng lên, cho đến khi thuốc hết tác dụng.” Thiệu Triệt biết dự định của Thẩm Tiêu, lựa chọn của người khác, anh ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn thấy rất tiếc: “Cô định cứ ở như thế cả đời thật sao? Không đi thử nghiệm, không đi mạo hiểm, không đi xem thử thế giới khác như thế nào nữa sao?”

Thẩm Tiêu im lặng.

“Bây giờ cô vẫn còn thời gian, đợi đến khi cô đi không nổi nữa thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu. Tôi thừa nhận, những nơi khác có rất nhiều nguy hiểm, nhưng cứ đứng ở yên một chỗ không đi, người như thế có cuộc đời rất nhàm chán. Thôi vậy, không nói nhiều nữa, tự cô suy nghĩ đi. Tôi chuẩn bị đến thế giới tiếp theo đây, hi vọng đừng để khi tôi đến thế giới mà cô đang ở, cô đã trở thành một bà già.”

Sau đó, đối diện không còn động tĩnh gì nữa.

Thẩm Tiêu thoát khỏi trung tâm mua sắm ảo, nhìn những chiếc lá khô héo bên ngoài, và ngồi bên cửa sổ cả đêm.

Sáng hôm sau, bên ngoài nắng chói chang. Thẩm Tiêu nhìn nhìn số tích phân của mình và bỏ ra 650.000 tích phân để nâng cấp diện tích cửa hàng nhỏ trong trung tâm mua sắm ảo lên 4 mét vuông. Sau đó, cô tiếp tục mua nguyên liệu lấp đầy toàn bộ không gian, và sau đó đã chọn rời khỏi thế giới này.

Một cuộc sống tù đọng, không phải là cuộc sống mà cô mong muốn. Các nguyên liệu trong không gian chắc có thể cho cô tích lũy đủ tích phân để rời khỏi thế giới tiếp theo. Cô vẫn còn trẻ, vì vậy cô cũng không ngại sống bốc đồng một chút.

Thế giới tiếp theo, cô đến rồi đây!

Quay lại không gian trung tâm mua sắm đã lâu ngày không gặp, nghĩ đến cuộc hành trình không rõ sắp bắt đầu, Thẩm Tiêu cảm giác dòng máu đã chìm đắm bấy lâu nay bây giờ bắt đầu nóng lên lại.

Theo như thường lệ, cô sẽ mua thông tin của bản đồ tiếp theo. Rất nhanh, Thẩm Tiêu có được thông tin của bản đồ tiếp theo: Núi tuyết Nicefora.

Núi tuyết?

Nếu như nói hoang đảo với sa mạc, Thẩm Tiêu vẫn xem như có chút hiểu biết, còn núi tuyết ở trong nhận biết của cô gần như là một vùng trắng xóa, đối với cô mà nói, núi tuyết chỉ tồn tại trong phim phóng sự, là một sự tồn tại xa vời và thần bí hơn cả sa mạc.

Và bây giờ cô sắp bước vào núi tuyết rồi sao?

Nhìn tích phân trong túi, Thẩm Tiêu tự tin hơn một chút. Nhiệt độ ở núi tuyết thấp, cô cần phải mua thiết bị giữ ấm, áo lông vũ, găng tay, giày đi tuyết là những vật dụng không thể thiếu được. Buổi tối ngủ, cần có túi ngủ. Tuyết rơi trắng xóa, phải chuẩn bị kính để đề phòng chứng quáng tuyết.

(Chứng quáng tuyết: ( 雪盲症): chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.

Còn về thức ăn và nước uống, nước thì đã có tuyết, không thiếu, thức ăn thì cô đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, cũng không thiếu.

Suy nghĩ lại một lần nữa, Thẩm Tiêu mua thêm ít thuốc cấp cứu, sau đó cô hít sâu một hơi, ấn nút đến bản đồ tiếp theo.



Nhắm mắt lại, liền cảm giác được trước mắt có một tia sáng, Thẩm Tiêu cũng không vội vàng mở mắt ra. Cô làm quen một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra.

Núi tuyết phủ trắng xóa đẹp mắt, ánh mặt trời chói chang, dưới ánh mặt trời, cô nhìn thấy Chử Đình, người được quấn như cái bánh tét, đang ngồi đối diện với cô, nhìn cô với vẻ mặt bất lực.

Thẩm Tiêu ngây người một lát, cô nhìn nhìn hai bên, bên cạnh còn có hai nam hai nữ, đúng là đến bản đồ mới rồi.

Không ngờ ở bản đồ mới cũng có thể gặp lại Chử Đình, Thẩm Tiêu bất giác cười một cái, chào hỏi với anh: “Lâu ngày không gặp.”