Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 63



“Hôm qua tôi mới chia ly với mọi người.” Chử Đình có chút đau đầu: “Không ngờ quay người đổi bản đồ khác, vẫn có thể gặp lại cô.”Trải qua trận dịch bệnh ở thành Lâm Châu, Thẩm Tiêu cũng xem như đồng cam cộng khổ với anh, ấn tượng đối với anh cũng tốt hơn nhiều, nên cô cũng không để ý thái độ của anh: “Không phải anh nói với Thanh Thủy là anh phải về nhà sao, sao người lại ở đây?”

“Nhờ phúc của cô mà nhiệm vụ của tôi thất bại.” Chử Đình nói.

Vẫn chưa đợi Thẩm Tiêu nói gì thì đồng đội mới bên cạnh đã có người không kìm được nói: “Xem ra hai người biết nhau. Đúng là hiếm thấy, rất ít người sẽ gặp lại lần thứ hai, hai người có duyên thật đấy.”

Thẩm Tiêu bật cười: “Có lẽ thế nhỉ, nhưng mà tôi cảm thấy chắc anh ta không muốn cái nghiệt duyên này mấy đâu.”

Chử Đình, Chử Đình cạn lời.

Lại đợi một lúc, thấy không có ai được đưa đến nữa, đồng đội lúc nãy nói tiếp: “Xem ra bản đồ này chỉ có sáu người chúng ta rồi. Làm quen một chút, tôi là Tiêu Phong, là một huấn luyện viên thể hình.”

Có anh ta bắt đầu thì những người khác cũng lần lượt giới thiệu bản thân.

“Trùng hợp quá, tôi là Triệu Phong, học sửa chữa bảo trì xe hơi.”

Hai cô gái còn lại có tên khá thanh nhã, người bên trái là Chi Chi, là một y tá, người bên phải là Tô Nha, cũng là một giáo viên.

“Xem ra con gái làm giáo viên khá nhiều.” Tiêu Phong nói: “Cảm giác những cô gái mà tôi gặp, làm giáo viên chiếm đa số.” Tiếp theo anh ta nhìn sang Thẩm Tiêu: “Không phải cô cũng là giáo viên đấy chứ.”

“Tôi là đầu bếp, tên Thẩm Tiêu.” Thẩm Tiêu nói.

Tiếp theo tất cả mọi người đều nhìn sang Chử Đình, Thẩm Tiêu hỏi anh: “Anh thì sao?”

“Thương nhân.” Chử Đình cho mọi người một câu trả lời chung chung.

“Xem ra trong chúng ta chắc không có người mới, nên những quy tắc gì đấy cũng không cần nói nhiều nữa.” Tiêu Phong nói: “Ở đây là bản đồ núi tuyết, bên cạnh khí hậu giá lạnh thì cũng thiếu hụt vật tư, muốn kiếm được tích phân lớn gì đó ở trên bản đồ này, tôi là người bình thường, cũng không kỳ vọng điều gì, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng kiếm đủ tích phân và rời khỏi nơi này. Hi vọng những ngày tháng tiếp theo, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau rời khỏi bản đồ này.”

Có người lúc bắt đầu đã bày tỏ thiện ý thì sự phòng bị trong mắt những người khác cũng giảm đi phần nào: “Được.”

Mục tiêu đã được thống nhất, cũng không có gì đáng để nói tiếp nữa. Nơi mà họ đang đứng là một tảng đá trong tuyết. Tảng đá che chở họ khỏi cái giá lạnh, nhưng không có nghĩa đó là nơi trú ẩn an toàn.

“Chúng ta xuất phát đi, tranh thủ kiếm chỗ trú ẩn trước khi trời tối, hoặc có thể thì dựng một nơi trú ẩn.”

“Được.” Những người khác không có ý kiến gì.

Sáu người từ dưới phiến đá bước ra, một luồng gió lạnh lập tức quét qua, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rõ ràng là mặc rất ấm, nhưng gió thổi từ những kẽ hở vào quần áo từ mọi hướng, và cô run cầm cập vì lạnh cóng.

“Lạnh quá đi.” Cô co rúm lại, kéo lớp lông chống lạnh trên đầu xuống thấp hơn một chút rồi lấy chiếc khẩu trang trong không gian cửa hàng nhỏ ra đeo vào, vừa đeo cô vừa đưa tay sờ lên mặt, cảm giác lớp ngoài cùng đã đông cứng đến tê dại, chạm vào cô cũng không có cảm giác gì.

Lạnh không phải là thứ khiến cô cảm thấy khó chịu nhất, thứ khiến cô cảm thấy khó chịu nhất chính là đất tuyết dưới chân.

Nếu như ban đầu leo lên cồn cát giữa sa mạc đã rất mất sức, thì giờ tuyết phủ dày đặc lại càng khó hơn. Có cái gì đó dưới chân khi bước lên cồn cát, nhưng dưới lớp nền tuyết được phủ cái gì thì không ai chắc được.

Mới đi được một lúc, Tiêu Phong đi phía trước đã vấp ngã hai lần rồi.

“Hay là làm cây gậy dò đường đi.” Mọi người đều có chút lo lắng anh ta sẽ làm chân trẹo mất, trong thời tiết như thế này, cơ thể xảy ra chút vấn đề cũng có thể sẽ kéo cả người sụp đổ.

“Cái này không được, dò đường từng chút một, còn không bằng dùng chân giẫm đấy.”

Lúc mọi người đang bàn bạc thì thấy Chử Đình nhổ cỏ khô bên cạnh, xoắn thành dây cỏ, sau đó gấp thân cây nhỏ lại, lấy dây cỏ buộc thành kiểu vợt cầu lông, sau đó cố định “vợt” vào đế giày.

Anh đi quanh mọi người một vòng, bởi vì diện tích chịu lực dưới đế giày tăng lên, nên ít có khả năng bị sụp xuống khi giẫm lên tuyết.

“Cái này không tồi.” Tiêu Phong vội vàng bảo mọi người làm theo.

Thẩm Tiêu cũng làm hai cái, mặc dù dưới chân nặng một chút, nhưng đi trên đất tuyết quả thực là nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Đặc biệt là khi gặp chỗ có tuyết đã kết thành tảng băng thì càng có thể trượt qua.

“Cảm ơn nhé.” Thẩm Tiêu cảm ơn Chử Đình, phát hiện anh không đeo khẩu trang, lúc này trên mi mắt đã nhuộm một lớp tuyết trắng. Cô ngây người một lát, vội vàng tìm kiếm trong cửa hàng nhỏ của mình, phát hiện hình như không có thứ gì có thể chống lạnh cho anh.

Những nghi ngờ đã bị cắt ngang trước đó, bây giờ không kìm được tái hiện trong lòng cô. Theo những gì Chử Đình nói với Thanh Thủy, anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới trước là có thể về nhà. Mà bây giờ nhiệm vụ thất bại, anh phải tiếp tục tích lũy tích phân, thế cũng không nên không mua đủ trang bị tồn tại ở thế giới mới mới đúng.

Là quên rồi? Hay là không đủ tích phân?

Nếu như không đủ tích phân thì sau khi thất bại nhiệm vụ sẽ bị phạt? Thế phạt cái gì.

Còn nữa, lúc nãy anh nói nhờ phúc của cô mà nhiệm vụ thất bại là có ý gì? Là vì sự xuất hiện của cô, dẫn đến nhiệm vụ của anh thất bại?

Hàng loạt các câu hỏi, Thẩm Tiêu không thể giải thích được, chỉ có thể đợi lần sau có cơ hội hỏi cho rõ.

Sáu người vùi đầu đi đường, thỉnh thoảng quan sát địa hình theo hướng mặt trời. Tuy nhiên, dường như họ không gặp may, khi vừa bước vào một thung lũng, họ đã nghe thấy tiếng sói hú.

“Có sói!” Tiêu Phong lắng tai nghe: “Chắc tôi không nghe nhầm. Chúng ta phải đổi hướng khác.” Sói khác với những động vật khác, mọi người đều biết sói sống theo bầy đàn. Chết một con, một bầy sẽ đến. Giết một bầy, đến lúc đó vết máu thu hút những con thú dữ khác đến thì phải làm sao. Mấy người bọn họ quả thực có phương pháp, không sợ thú dữ, nhưng những lúc như thế này không cần phải như thế.

“Đổi đi.” Tất cả mọi người chỉ có thể quay đầu, tiếp tục đi về một hướng khác.

Đi trên đất tuyết, là một chuyện tiêu hao sức lực vô cùng.

Mới hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Tiêu đã cảm giác có chút thể lực không đủ. Nhưng cô không dám dừng lại nghỉ ngơi, bây giờ cơ thể cô đã bắt đầu nóng lên, hơn nữa còn hơi ra mồ hôi. Nếu như dừng lại, sợ là sẽ càng lạnh hơn, thậm chí bị cảm lạnh.

Nhiệt độ vẫn hạ xuống, tay cô có đeo găng tay nhưng cũng vẫn lạnh cóng.

Nghĩ đến đây, bất giác Thẩm Tiêu nhìn nhìn Chử Đình bên cạnh, chỉ thấy anh không hề đeo găng tay, lúc này trong tay anh đang cầm một con dao găm, thỉnh thoảng lại cào lên thứ gì đó trên thân cây khi đi ngang qua, thỉnh thoảng anh cũng lấy bông tuyết xoa lên mu bàn tay và mặt.

Thẩm Tiêu muốn đưa một găng tay cho anh, nhưng lại nghĩ anh nhất định sẽ không nhận nên chỉ có thể từ bỏ ý định đó, không nhanh không chậm đi bên cạnh anh.

Không biết qua bao lâu, địa thế trước mặt trở nên bằng phẳng. Tiếp theo là tiếng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiêu Phong truyền đến: “Hình như phía trước có nhà gỗ!”

Nhà gỗ?

Thẩm Tiêu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, quả thật thấy địa thế bằng phẳng trước mặt, thấp thoáng có hình dáng của một căn nhà gỗ. Cô liền lấy lại tinh thần, quấn lấy quần áo trên người, bước nhanh về phía căn nhà gỗ đó.

Khoảng hai mươi phút sau, sáu người tiến lại gần hơn một chút, họ gần như có thể xác định, phía trước quả thực là một căn nhà gỗ. Và lớp tuyết phẳng mà họ đang giẫm lên vào lúc này rất có thể là một hồ nước.

Có nhà gỗ, điều này đồng nghĩa với việc ít nhất tối nay họ có nơi để chống lạnh. Thậm chí, trong những ngày tháng tiếp theo, họ cũng có thể ở trong căn nhà gỗ này.

Đón cơn gió tuyết, cuối cùng sáu người cũng tiến tới căn nhà gỗ.

Bọn họ vội vàng đẩy cửa đi vào, đáng mừng là không gian bên trong không tồi, có hai cái khung giường, chia thành tầng trên và tầng dưới, sáu người bọn họ ngủ cũng còn dư. Ngoài khung giường, thậm chí còn có một chiếc bàn gỗ và bếp nấu. Đây có lẽ là nơi sinh sống của những người thợ săn trên núi. Tin xấu là ngôi nhà đã không có người ở quá lâu, một trong những bức tường gỗ đã mục nát, gió thổi mạnh và tuyết cũng đã phủ đầy ngôi nhà gỗ nhỏ.

“Phải tìm gỗ sửa tường lại mới được.” Sáu người đứng trong nhà run cầm cập nói, lúc nãy họ đi vội, bây giờ vừa dừng lại thì chỉ cảm thấy cả người lạnh cóng từ trong ra ngoài.

“Tôi có thể chặt ván gỗ.” Đây đều là nơi mà mọi người cần qua đêm, Thẩm Tiêu cũng không giấu: “Còn nên sửa như thế nào thì dựa vào mọi người rồi. Tôi đi chặt ít ván gỗ lại trước đây.”

Sự chủ động của cô khiến bầu không khí cả đội cũng không qua loa tắc trách như thế nữa.

“Chúng tôi cũng không biết sửa tường.” Hai cô gái kia nói: “Chúng tôi ra ngoài giúp Thẩm Tiêu là được, còn lại giao cho ba người các anh đấy.”

“Tôi cũng không biết làm cái này.” Triệu Phong nói: “Nhưng mà tôi biết đập hang động băng câu cá, để tôi đi xem thử có thể câu ít cá về cho mọi người không.”

Còn lại Tiêu Phong với Chử Đình, anh ta nhìn anh, bất lực nói: “Tôi cũng không biết kết cấu ghép mộng với chốt, hay là chúng ta thử dùng cỏ khô làm thành dây thừng, rồi cột mấy tấm gỗ lại với nhau?”

Chử Đình cử động đầu ngón tay, nói: “Anh đi theo Thẩm Tiêu nói cô ấy đừng chặt gỗ nữa, chuyện tường cứ giao cho tôi, mọi người đi nhặt ít vật liệu gỗ về đây.”

“Anh có cách sao?” Tiêu Phòng vừa chạm ánh mắt của Chử Đình thì lập tức không hỏi nhiều nữa, trực tiếp đi luôn.

Sau khi Thẩm Tiêu nhận được thông báo của anh thì cũng không nói gì, thu kiếm cổ lại và đi nhặt củi với mọi người. Đợi đến khi họ quay lại căn nhà gỗ thì nhà gỗ đã biến đổi – Chử Đình bọc ngôi nhà gỗ bằng các khối tuyết và lúc này đang tưới nước vào các khối tuyết. Nước nhanh chóng hòa vào với tuyết, đồng thời do nhiệt độ quá thấp nên nước nhanh chóng đóng thành băng. Hoàn toàn không cần gỗ để sửa chữa, khi bước vào ngôi nhà gỗ, bên trong đã kín, không có làn gió nào lùa vào được.

“Ấm quá đi.” Cuối cùng cũng không còn gió lạnh nữa, mọi người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chi Chi đi dạo một vòng, cô ta nhìn thấy Chử Đình, đầu tiên là cảm ơn anh, sau đó đưa cho anh một phần kẹo socola: “Vất vả cho anh rồi, bổ sung ít năng lượng đi.”

Chử Đình nhảy từ nóc nhà xuống: “Không cần đâu.” Anh cũng không quan tâm đến khó khăn của cô gái người ta, đi vào trong nhà, bắt đầu di chuyển lò lửa vào trung tâm.

Lúc này, Thẩm Tiêu đang dọn dẹp giường đệm, chú ý thấy tay của anh đã bị lạnh cóng đến đỏ ửng, nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi.

“Cái người câu cá đâu rồi, bảo anh ta về nghỉ ngơi trước đi.” Với lịch trình bận rộn như vậy, cộng với những ngày ngắn ngủi ở vùng địa cực, bầu trời lúc này đã bắt đầu tối, Chử Đình bảo người gọi Triệu Phong đi câu cá về, còn mình thì bắt đầu đốt lửa và đặt củi lên bếp.

Bếp lò nổi lửa lên, ánh lửa vàng cam mang lại sự ấm áp, an ủi cho mọi người.

Thẩm Tiêu dọn dẹp giường xong, tự chọn một chỗ rồi ngồi xuống, nhân lúc đi lấy túi ngủ, cô nhấp vào khung trò chuyện với phù sư, nói tình hình của Chử Đình cho anh ta nghe: “Nhận nhiệm vụ của trung tâm mua sắm ảo, kết quả thất bại, sẽ có trừng phạt như thế nào?”

“Phải xem tình huống. Bình thường thất bại bị phạt thì cũng chỉ là trừ tích phân.” Phù sư nói.

“Sẽ từ toàn bộ tích phân sao?”

“Cái đó thì không, thông thường đều có hạn mức nhất định. Trừ khi người đó đánh cược với trung tâm mua sắm ảo. Người bạn nào đó mà lần trước cô nói với tôi là không có cách nào sử dụng tích phân của trung tâm mua sắm, giống như cậu ta thì chính là đánh cược với trung tâm mua sắm ảo rồi, trong thời gian đánh cược, tích phân sẽ đóng băng, cho nên không dùng tích phân được.”

Đánh cược? Lần đầu tiên Thẩm Tiêu nghe thấy từ này. Nhưng mà lúc này điều cô càng quan tâm hơn là: “Đánh cược thất bại thì sao?”

“Nếu thành công thì tích phân sẽ được nhân đôi. Thất bại thì mất hết tích phân.”

Mất hết tích phân?

Thẩm Tiêu không xác định rõ Chử Đình có phải trong tình huống này không.

Sau khi cảm ơn phù sư, cô thoát khỏi trung tâm mua sắm ảo.

Bên ngoài trời rất tối, lò lửa trong nhà trở thành nguồn sáng duy nhất.

Gỗ thông cháy kêu tanh tách, và hơi ấm lan tỏa trong căn nhà với ánh đèn màu cam. Chỉ có một điều xấu duy nhất là ống thoát khí trên lò lửa có chút hỏng, lâu lâu có khói mà làm người ta sặc, bay ra ngoài, nhưng về chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài thì điều này có thể chịu được.

Khung giường chia thành hai tầng trên và dưới, hai người đàn ông bàn bạc, nhường giường tầng dưới tiện hơn cho các cô gái, còn họ thì ngủ bên trên.

Bởi vì sáu người mà có bốn chiếc giường, giường bên dưới, Chi Chi với Tô Nha, hai người chủ động tỏ ý ngủ với nhau, còn để Thẩm Tiêu ngủ riêng một giường. Bên trên, Tiêu Phong với Triệu Phong, hai người quyết định nằm với nhau, để Chử Đình nằm riêng một giường.

“Chử Đình, tôi với anh bạn câu cá nằm chung, giường bên cạnh nhường cho anh.” Tiêu Phong nói, so với Chử Đình thì anh ta cảm thấy anh bạn câu cá dễ tiếp xúc hơn chút.

Chử Đình “ừm” một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi bên lò lửa, không có ý lên giường ngủ.

Những người khác chỉ xem như anh muốn hơ lửa một lát, cũng không để ý, lúc này người nào người nấy cũng tự lấy thức ăn của mình ra ăn, chuẩn bị ăn xong sẽ nghỉ ngơi.

Thẩm Tiêu trải túi ngủ ra, đi đến lò lửa đun một ít nước nóng, rồi dùng nước nóng ăn hai miếng bánh nhân táo - Cái này là mua ở thế giới trước, đề phòng đến bản đồ mới cần phải khai hỏa. Sau khi ăn uống xong, Thẩm Tiêu thu mình vào trong túi ngủ, thức ăn trong bụng mang đến năng lượng cho cơ thể, ấm áp, khiến cho thế giới băng tuyết này không còn khó khăn nữa.

Nhưng mà trong lòng Thẩm Tiêu vẫn luôn nghĩ đến chuyện mà phù sư nói, cô do dự không có ngủ. Cộng thêm Chử Đình lại đang ngồi bên lò lửa chưa đi ngủ, cô có chút không nỡ nhẫn tâm.