Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 94



Diệp Vấn Vấn không thể nào tiếp khách đang ngồi trong phòng khách được, cô đã ở trong tổ chim ba ngày, cũng chẳng có cơ hội tắm rửa. Dù cơ thể tinh linh hoa có sẵn công năng tự làm sạch, nhưng cô vẫn có cảm giác mình bẩn bẩn thế nào, cô muốn đi tắm một chút.

Đang tắm rửa lại chợt thấy không đúng, cô chậm rãi xoay người lại, đối diện với cái đầu rắn màu trắng đang ngẩng lên từ bộ đồ bẩn màu xanh.

Diệp vấn Vấn: “….”

Rắn trắng hoàn toàn không cảm thấy việc mình xông vào phòng tắm nhìn người ta tắm là có vấn đề gì, nó nghiêng đầu thè lưỡi: “Mấy ngày nay mi đi đâu thế?! Vì tìm mi mà ta đói đến mức gầy lại rồi đây!”

Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô thầm nhủ nó chỉ là một con rắn mà thôi. Cô chợt bình tĩnh lại dùng quần áo bẩn của mình trùm rắn trắng lại: “Mi lại chui ra nhìn lén nữa ta sẽ gọi thầy Quý vào, để anh ấy giáo dục mi.”

Rắn trắng không sợ Diệp Vấn Vấn, nhưng nó ngại Quý Hòa Hiện —- Một khi Quý Hòa Hiện nắm chặt điểm yếu dưới đầu nó bảy tấc thì, nó chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục mà thôi.

“Ha.” Rắn trắng lại chẳng sợ chút nào: “Mi có giỏi thì gọi đi.”

Diệp Vấn Vấn: “…..”

Cô không thèm để ý tới nó, vẫn thoải mái tắm rửa. Nhưng rắn trắng cũng thành thật hơn, nó không chui đầu ra mà đàng hoàng ở trong quần áo bẩn của cô, nó còn ghét bỏ “mùi thối” phát ra từ quần áo của cô.

Diệp Vấn Vấn tức đến mức muốn đánh nó.

Nhưng câu nói sau đó đã khiến Diệp Vấn Vấn quyết định tha thứ cho nó: “Mi không bị bắt nạt chứ?”

Cô cảm thấy lòng mình ấm áp, cô nhớ tới A Xám và Nắm Sữa Vàng, trong giọng nói cũng nhuộm rõ ý vười: “Ta gặp được hai người bạn, chúng nó đối xử với ta rất tốt.”

Rắn trắng: “Bạn?”

Diệp Vấn Vấn: “Ừm.”

Rắn trắng không lên tiếng, một hồi lâu sau nó mới nói thầm một câu: “Nói như không ai có bạn vậy.”

Diệp Vấn Vấn quay đầu nhìn lại, cô phát hiện không biết rắn trắng đã chui ra khỏi quần áo từ khi nào, nó đang bò dọc theo góc tường lên cửa sổ, sau đó chen theo khe hở cửa sổ ra ngoài.

—-

Sau khi Diệp Vấn Vấn tắm xong ra ngoài, cô không thấy Trình Thâm trong phòng khách nữa bèn hỏi: “Thầy Quý, bác sĩ Trình đâu?”

Quý Hòa Hiện rơi vào trầm tư sau khi nghe Trình Thâm nói xong suy đoán của mình, anh hoàn hồn lại, nói: “Đi rồi.”

Diệp Vấn Vấn cũng không hỏi nhiều, cô tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Quý Hòa Hiện nhận lấy khăn mặt trong tay cô, lau tóc cho cô: “Bây giờ có thể tùy ý khống chế to nhỏ không?”

“Vẫn chưa được.” Diệp Vấn Vấn lắc đầu, lúc ở trong phòng tắm cô đã thử rồi.

Có lẽ tình huống này còn cần phải hôn Quý Hòa Hiện mới có thể lớn lên, nói cách khác, buổi tối vào chín giờ ba mươi phút, cô sẽ lại tự động nhỏ đi.

Diệp Vấn Vấn thoáng đỏ mặt, cô cuống quít cúi đầu, không để Quý Hòa Hiện nhìn thấy.

Nhưng thật sự ngoài dự liệu của cô, đến tối, cô cũng không nhỏ đi, vẫn duy trì hình thể bình thường.

Tuy nhiên với hình thể bình thường, nếu muốn để cánh lớn thế này hấp phụ đủ phấn hoa, tất nhiên chỉ dựa vào một đóa hoa kia thôi là không đủ. Cho dù Quý Hòa Hiện có vẽ thêm mấy đóa hoa nữa thì cũng vẫn không đủ.

Ngọn cỏ nhắc nhở cô, bây giờ cô đang trong trạng thái mất cân bằng năng lượng — Cô ngăn cản bình gas nổ tung đã khiến sức mạnh của cô tiêu hao gần hết, chờ đến khi năng lượng khôi phục lại, cô sẽ có thể tùy ý khống chế to nhỏ như cũ.

Còn việc phải làm sao để phục hồi năng lượng, đó cần có thời gian.

Cũng may lúc hình thể bình thường cô gần như không cần đến cánh, cô cũng chẳng hoảng hốt.

Vấn đề duy nhất là…. Buổi tối cô không thể thu nhỏ để vào căn nhà nhỏ ngủ, hoặc là ngủ trên cùng một cái gối với Quý Hòa Hiện.

Vậy lát nữa phải ngủ thế nào?

Diệp Vấn Vấn nắm một chòm tóc, cô cắn môi, lặng lẽ nhìn Quý Hòa Hiện đang ngâm chân trong phòng khách.

Cô có chút ngờ vực, trước đó vì muốn cơ thể của ảnh đế đại nhân khỏe hơn mà cô đã cố tình mua túi ngâm chân, một sản phẩm được rất nhiều người giới thiệu trên mạng, cô còn mua cả một chiếc xô ngâm chân có massage tự động nữa.

Thế nhưng sau khi mua về, Quý Hòa Hiện chưa từng dùng qua một lần nào, trái lại cô vẫn thường xuyên ngâm.

Đợi đến khi Quý Hòa Hiện ngâm chân xong, lúc anh chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Vấn Vấn mới ngừng những suy nghĩ lung tung trong đầu mình lại, cô nói với Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, em.. Em sang phòng bên ngủ.”

Rõ ràng đây chỉ là chuyện không thể bình thường hơn, thế nhưng gò má cô lại vô thức nóng lên. Ánh mắt cũng muốn tránh đi, lại cảm thấy nếu tránh đi là chột dạ, cho nên cố gắng bình thản đối diện với ánh mắt Quý Hòa Hiện.

Quý Hòa Hiện lại thản nhiên nói ra mấy chữ: “Tại sao?”

“Cái đó…” Trong lòng Diệp Vấn Vấn đang điên cuồng gào thét: Bởi vì bây giờ em không thể nhỏ đi, cô nam quả nữ ngủ cùng một giường, không phải là… Không phải là….

Quý Hòa Hiện chăm chú nhìn cô, chờ đợi cô đưa ra một lời giải thích hợp lý.

“Em, bây giờ em lớn lên mà.” Âm thanh của cô nhỏ như muỗi vậy.

“Vậy thì thế nào?” Quý Hòa Hiện tới gần hơn chút, giam cô dưới bóng tối của mình. Nếu đặt chuyện này ở khoảng thời gian trước khi cô mất tích, anh sẽ không ép buộc cô, bởi vì anh cảm thấy cô vẫn còn nhỏ, nên chờ thêm một chút. Mà anh lại dó thời gian để chờ cô lớn lên, anh không vội.

Bây giờ….

“Em đã quên rồi à? Không phải khi ở đoàn làm phim, lúc em lớn lên cũng ngủ cùng phòng với anh đấy sao?”

Trong mũi là mùi hương quen thuộc, mùi hương chỉ thuộc về một mình Quý Hòa Hiện. Diệp Vấn Vấn không nhịn được lùi về sau một bước, cô sốt sắng đến mức nắm chặt lấy áo ngủ của mình, cô muốn nói hai chuyện này không giống nhau.

Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, cô đã chẳng mở miệng được.

Cô lùi, anh bước tới, khí tức ngày càng nồng đậm hơn, mãi đến khi cô không thể lùi được nữa. Quý Hòa Hiện duỗi một tay ra chống vào bức tường sau lưng cô, anh cúi đầu: “Vấn Vấn, ngẩng đầu nhìn anh.”

Diệp Vấn Vấn chợt ngẩng đầu lên, khi cô đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện thì sững sờ.

Ánh mắt lúc này của anh là ánh mắt cô chưa từng nhìn thấy, dường như đang khắc chế, lại dường như đang buông thả, cực nóng bỏng lại rất bình tĩnh. Trong ấy mắt ấy chỉ phản chiếu một mình cô, ánh mắt ấy khóa chặt lấy tâm tư của cô khiến cô chìm đắm vào bên trong, quên đi tất cả.

Giữa hai hơi thở đan xen với nhau, Quý Hòa Hiện chậm rãi mở miệng: “Em có thích anh không?”

Đại não của Diệp Vấn vấn không kịp xử lý thông tin nào, cô bật thốt lên không chút suy nghĩ: “Có thích.”

“Ừm.” Anh nói: “Anh cũng thích em.”

Sau đó, anh cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này rất dịu dàng, lại bỗng nhiên trở thành mưa to gió lớn giữa sự đáp lại vụn về của Diệp Vấn Vấn.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu “hôn sâu” trong sách viết là thế nào.

Đêm đó, cô và Quý Hòa Hiện ngủ cùng một giường với nhau, thế nhưng điều khác với khi ở đoàn làm phim là, cả đêm cô đều nằm ngủ trong lồng ngực Quý Hòa Hiện.

Ngày hôm sau cô đến lớp phụ đạo, cả người cô như tỏa ra một nguồn sáng long lanh.

Vừa vào phòng học, bốn cô nàng Vu Manh chạy lại, mồm năm miệng mười hỏi.

“Duyệt Nhĩ, cậu khỏe lại chưa?”

“Cậu bị bệnh gì thế?”

“Sao lại không trả lời wechat vậy, chúng tớ lo lắng chết mất.”

“Thấy cậu tươi cười rạng rỡ thế tớ yên tâm rồi.”

….

Sau khi Diệp Vấn Vấn mất tích, Quý Hòa Hiện đã xin nghỉ ở lớp học phụ đạo cho cô, lý do là cô bị bệnh.

Diệp Vấn Vấn trả lời mấy người bạn của mình xong bèn ngồi xuống chỗ của mình, trong đầu cô vô thức hiện lên hình ảnh tối trên giường tối hôm qua.

Cô ngất ngất ngây ngây bị anh đưa lên giường, mãi đến khi đèn tắt đi, rồi nghe thấy tiếng tim đập liên hồi. Ban đầu cô còn cho tiếng động đó là của mình, sau đó cô phát hiện không chỉ là của cô, còn là của ảnh đế đại nhân.

Nhận thức này khiến đầu óc đang choáng váng của cô trở nên tỉnh táo, thì ra, ảnh đế đại nhân cũng sẽ căng thẳng.

Một lát sau, cô nghe được giọng nói của Quý Hòa Hiện giữa bóng tối: “Vấn Vấn, em có ghét anh chủ động không?”

Bóng tối đã che lấp toàn bộ tâm tình, anh không nhìn thấy cô, cô cũng không nhìn thấy anh.

Diệp Vấn Vấn yên tĩnh nắm lấy vạt áo trước ngực anh, cô khẽ khàng đáp một tiếng: “Không.”

Khóe môi Quý Hòa Hiện cong lên, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Năm nay anh hai mươi sáu tuổi, đã từng quay cảnh tình cảm trong phim, thế nhưng anh vẫn chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên của anh… Anh muốn chủ động một chút, lại sợ mình quá chủ động, anh không chắc mình có thể đúng mực ở mặt này.”

Đây là lời giải thích của ảnh đế đại nhân dành cho cô, cũng là sự thẳng thắn với cô.

Diệp Vấn Vấn cảm thấy lòng mình chua xót, nhưng trong cảm giác chua xót ấy lại hiện ra một chút ngọt ngào. Từ xưa đến nay chưa từng có ai đối xử với cô như Quý Hòa Hiện.

Ngay cả yêu cũng dịu dàng như thế.

Bàn tay đang nắm lấy vạt áo của anh dần trượt đi, cô tìm tới bàn tay anh rồi đan tay mình vào, cô nghiêm túc nói: “Thầy Quý, em thích tất cả những thứ anh làm với em.”

“Anh hôn em, em.. Rất vui.” Sự ngượng ngùng trong lòng khiến cô muốn vùi mình vào trong chăn, nhưng cô vẫn cứ nói ra câu này.

Cô phải cho Quý Hòa Hiện biết tâm ý của cô.

Cô yêu anh.

Dù không đúng mực vẫn yêu.

—-

Sau khi Quý Hòa Hiện về nước vẫn luôn tìm kiếm Diệp Vấn Vấn, tất cả công việc đều bị anh ném hết ra sau đầu. Bây giờ tất cả đã trở về quỹ đạo vốn có, anh lại trở về với lịch trình của mình.

Chuyện anh đến công viên Trường An đã nhảy lên hotsreach, đến hôm nay khi anh tham gia hoạt động đã có phóng viên phỏng vấn anh tại sao lại bỗng muốn đến công viên Trường An.

Tuy có thể tương tác với fans, nhưng với tính tình của Quý Hòa Hiện, theo lý thì dù anh muốn đến công viên Trường An tham quan cũng sẽ không đến mức chiêu cáo thiên hạ như thế.

Dưới ánh mắt căng thẳng của Kiều Hựu Song, Quý Hòa Hiện lấy một lý do hoàn mỹ đáp lại phóng viên, cũng chặn luôn miệng của phóng viên.

Kiều Hựu Song thở phào nhẹ nhõm: Cậu ta sợ ông chủ tâm huyết dâng trào, nói rằng mình đến tìm một người quan trọng.

Dù sao cũng không phải không thể nói, nhưng không thể nào nói đột ngột như thế được. Một khi Quý Hòa Hiện nói như thế, vậy khác nào Quý Hòa Hiện công khai anh có người yêu. Muốn công khai cũng phải có vài chuyện làm nền trước đã, lúc ấy công khai mới không khiến người ta quá bất ngờ.

Với sự hiểu biết của cậu ta về ông chủ, chắc chắn sau này anh sẽ công khai.

Kết thúc hoạt động, Quý Hòa Hiện ngồi trên xe mở điện thoại lên, nhận được tin nhắn wechat từ nhóc con.

Đầy tiên là một icon mặt bánh bao chào hỏi rất đáng yêu.

Tiếp đó là một tin nhắn hình ảnh chụp cuộc đối thoại của hai người.

Diệp Vấn Vấn: [Mau tìm điểm khác lạ đi!]

Quý Hòa Hiện mở hình ảnh lên, nhìn thấy ID trên cùng đã không còn là “Thầy Quý” nữa, thay vào đó là “Bạn trai của tinh linh hoa”.

Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh nhóc con đỏ mặt khi đổi biệt hiệu cho anh, anh cong môi, rời khỏi cuộc trò chuyện.

Trong wechat của anh ghi chú Diệp Vấn Vấn là “nhóc con”, bây giờ anh xóa đi mấy chữ nhóc con, anh thoáng nghĩ rồi ghi vào năm chữ “Bạn gái của Kỷ Hà Tuyến”, sau đó chụp màn hình lại gửi cho cô.

Diệp Vấn Vấn gửi đến một icon cười trộm đáng yêu, hơn mười giây sau cô lại gửi đến một icon tội nghiệp: [Ôi chao, chơi điện thoại bị cô Trương bắt được.]

Quý Hòa Hiện: “……”

Qý Hòa Hiện từ bạn trai biến thành thầy Quý chỉ trong một giây: [Tắt điện thoại đi, tập trung nghe giảng bài, tan học lại chơi.]

Diệp Vấn Vấn: [Tuân lệnh!]

Diệp Vấn Vấn: [Bạn trai của em!]

Kiều Hựu Song gần như hoảng sợ nhìn gò má Quý Hòa Hiện: Xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ hài lòng như thế của ông chủ, cả ngày nay đều như đang cười, trò chuyện cũng cười, chuyện này quá không bình thường!

Dù trước đó anh có trò chuyện với Tiểu Hoa cũng không cười đến mức khiến lòng người ngứa ngáy như vậy.

Có vấn đề.

Kiều Hựu Song bật người dậy, cậu ta dựa vào thị lực kinh người của mình mơ hồ thấy được mấy chữ “bạn trai”. Nhất thời cậu ta trở nên kích động, trái tim bát quái cũng cháy lên hừng hực: Tốc độ của anh Quý nhanh thật!

Cậu ta lấy điện thoại đi động ra, không thể chờ nổi nữa mà gửi tin nhắn cho Diệp Vấn Vấn: “Tiểu Hoa, em và anh Quý yêu nhau à?”

Diệp Vấn Vấn: [Đúng vậy ^-^]

Diệp Vấn Vấn: [Không nói nữa, thầy Quý bảo tôi tan học hãy chơi điện thoại.]

Kiểu Hựu Song chợt cảm thấy mình vừa uống cả thùng dấm.

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Quý ảnh đế đại nhân khổ não: Sợ quá nóng ruột chủ động sẽ khiến nhóc con sợ.

Diệp Vấn Vấn nắm tay rít gào: Em không sợ, anh cứ yên tâm lớn mật đến đây đi!!!