Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 95



Chỉ con vài ngày nữa là đến tết, lớp học phụ đạo đã tiến hành một cuộc thi mô phỏng phòng thi đại học, Diệp Vấn Vấn không có vấn đề khi tiến vào những trường đại học trọng điểm.

Vừa hay bộ phim Quý Hòa Hiện quay vào tháng một cũng đã phát sóng, cách Quý Hòa Hiện khen thưởng cho Diệp Vấn Vấn là cùng nhau đi xem phim.

“Liệu có bị phát hiện không?” Diệp Vấn Vấn có hơi lo lắng, ngày hôm trước khi Quý Hòa Hiện đến lớp học phụ đạo đón cô đã bị chụp lại, cũng may Tông Việt phát hiện kịp thời, xóa ảnh đó đi.

Một tuần trước, vợ của tài xế của Quý Hòa Hiện sắp sinh, anh ta là người trong đoàn đội Quý Hòa Hiện, vẫn luôn im lặng ít nói, ấn tượng của Diệp Vấn Vấn về anh ta cũng không sâu lắm.



Vợ sắp sinh là chuyện lớn, anh ta muốn từ chức, nhưng nhất thời tìm được tài xế thích hợp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Anh ta vừa lo lắng cho vợ của mình, lại vừa ngại ngùng vì mình đưa đơn từ chức vào lúc Quý Hòa Hiện bận bịu nhất.

Diệp Vấn Vấn chợt nhớ đến Tông Việt mỗi ngày đưa đơn chuyển phát nhanh bất chấp gió táp mưa sa, cô lại nổi lên tâm tư muốn đổi việc cho anh ta.

Trước đó cô đã mặt dày nhờ Quý Hòa Hiện giúp đỡ, nhưng Quý Hòa Hiện nói với cô: “Vấn Vấn, anh Việt là anh trai của em, anh ấy sẽ không dễ dàng để người khác giúp mình. Hơn nữa, nếu anh làm thế là sỉ nhục anh ấy.”

Diệp Vấn Vấn như hiểu như không, nhưng cũng bỏ ý định.

Cô không biết Quý Hòa Hiện đã sớm thăm dò ý tứ của Tông Việt, anh đã có được đáp án từ anh ta.

Dù sao lần này không giống, mời Tông Việt đến làm tài xế không phải giúp anh ta mà là để anh ta giúp đỡ.

Diệp Vấn Vấn sợ Tông Việt sẽ từ chối cho nên cô cố tình chạy đến nhà dì cả Hạ Giang để tìm anh ta, Quý Hòa Hiện đi cùng với cô, Diệp Vấn Vấn vốn tưởng sẽ chạm mặt Hạ Giang, không ngờ khi tới nhà dì cả lại không hề thấy Hạ Giang.

Sau khi Tông Việt biết được tình huống, anh ta có hơi do dự. Diệp Vấn Vấn nhìn đúng thời cơ, cô sử dụng làm nũng đại phát, cô kéo tay anh ta lắc qua lắc lại: “Anh, thầy Quý anh ấy bận làm việc, không thể phụ đạo bài tập cho em, anh đến rồi còn có thể phụ đạo cho em nữa. Sang năm em thi đại học rồi, đây là chuyện lớn của đời em đó.”



Trong lòng cô đang thầm phỉ nhổ mình thật không biết xấu hổ.



Cuối cùng Tông Việt cũng đồng ý, nhưng anh ta có một yêu cầu: “Anh chỉ giúp đỡ mà thôi, chờ tài xế cũ về anh sẽ đi ngay.”

Có tài xế lái xe có kỹ thuật như Tông Việt, chỉ cần có xe theo đuôi đều bị anh ta phát hiện hết, Quý Hòa Hiện trêu chọc anh ta không chỉ một lần: “Anh chàng, một mình anh mà kiêm mấy chức, mời được anh em có lời rồi.”

Diệp Vấn Vấn là người vui vẻ nhất, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Quý Hòa Hiện và Tông Việt.

…..

“Cẩn thận chút sẽ không sao.” Quý Hòa Hiện nói.

Hiếm khi hai người có được thời gian nhàn nhã để thả lỏng, Quý Hòa Hiện lấy xe từ gara xe riêng của mình rồi hai người cùng đến một trung tâm thương mại gần nhất, ở tầng cao nhất của trung tâm có rạp chiếu phim.

Quý Hòa Hiện đã mua vé trước ở trên mạng, bộ phim này anh quay hồi tháng một, lúc đó Diệp Vấn Vấn vẫn chưa xuất hiện, bộ phim tên [Mật ngữ biển sâu]. Bộ phim dựa theo một câu chuyện có thật, rất kịch tính.

Nội dung phim là nam chính và những người bạn của mình đi du dịch, họ bước lên một chiếc tàu tên “Biển Sâu”, và những sự cố chấn động hồn phách cũng phát sinh trên chính chiếc tàu này.

Vốn dĩ bộ phim [Mật ngữ biển sâu] này sẽ được chiếu vào mùng một tết, nhưng không hiểu bên phát hành và bên đầu tư đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại chiếu bộ phim này sớm hơn một tuần.

Quý Hòa Hiện thấy màn hình điện thoại của nhóc con là trang chủ của rạp phim, ngoại trừ bộ [Mật ngữ biển sâu] ra thì còn có bộ phim điện ảnh tình yêu, ánh mắt cô dừng lại trên bộ phim ấy mấy giây, Quý Hòa Hiện bèn chỉ vào bộ phim [Thanh xuân của tôi là người], nói: “Không thì chúng ta xem bộ này?”

“Không muốn.” Diệp Vấn Vấn lắc đầu: “Tất nhiên sẽ xem bộ phim anh là diễn viên chính.”

Quý Hòa Hiện suy nghĩ chút rồi nói: “Vậy chúng ta xem bộ [Mật ngữ biển sâu] trước, sau đó lại xem bộ [Thanh xuân của tôi là người] được không?”



Anh cố tình đè thấp giọng và phả hơi nóng vào sau tai Diệp Vấn Vấn, điều này khiến gương mặt cô thoát cái đỏ bừng lên như lò lửa, hoảng sợ gần chết.

Dù cô đã chính thức ở cùng anh một quãng thời gian, thế nhưng cô vẫn không thể thản nhiên thích ứng được khi đối diện với sự trêu chọc của anh.

“Được.”

“Đi thôi, sắp bắt đầu rồi, còn có hai mươi phút thôi.” Quý Hòa Hiện nắm tay cô, Diệp Vấn Vấn hồi hộp nhìn quanh bốn phía. Quý Hòa Hiện buồn cười: “Yên tâm, không có ai cả.”

Sau khi vào trung tâm thương mại, đến tầng năm, Diệp Vấn Vấn bỗng đưa tay kéo áo Quý Hòa Hiện: “Hình như bên kia có người chụp ảnh chúng ta, có phải cô ta nhận ra anh rồi không?”

Nói rồi cô nhìn kỹ Quý Hòa Hiện, vì để fans không nhận ra mình mà anh đã vũ trang đầy đủ.

Nửa người trên là chiếc áo khoác màu đen, ở cổ chính là chiếc khăn choàng mà Diệp Vấn Vấn tự đan, còn đeo cả khẩu trang, trên sóng mũi thêm cả chiếc kính không độ, gần như đã che được hết hai phần ba gương mặt anh. Chỉ cần không kề sát mặt vào nhìn, chắc hẳn sẽ không nhìn ra được anh chính là minh tinh lớn Quý Hòa Hiện nổi danh khắp nơi.

Quý Hòa Hiện nhìn sang bên cạnh, Diệp Vấn Vấn vội vàng kéo anh: “Đừng nhìn, nhìn sang sẽ chụp được ngay mặt đó.”

Một lát sau, Quý Hòa Hiện cười khẽ, anh cúi người nói bên tai cô: “Chụp em đấy.”

Diệp Vấn Vấn: “?”

Cô ngơ ngác, gương mặt khéo léo của cô chỉ lớn bằng bàn tay anh. Quý Hòa Hiện xoa xoa đầu cô, nhất thời Diệp Vấn Vấn có chút ngượng ngùng, cô lặng lẽ nhìn sang, quả nhiên phát hiện dường như người kia đang chụp cô.

Chụp cô làm gì?

“Không được, nếu như thế khả năng anh bị phát hiện sẽ tăng lên.” Diệp Vấn Vấn đã từng nếm trải tình cảnh Quý Hòa Hiện bị fans vây chặt ở sân bay. Trung tâm thương mại rất đông người, lỡ đâu bị người ta nhận ra, cô lại chẳng thể bay được vậy đến lúc đó phải cứu anh kiểu gì?

“Anh vào trước đi rồi em vào sau, chúng ta cứ lặng lẽ chút.” Cô tự thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, lại có một loại cảm giác kích thích bí ẩn, không khỏi cười cong cong mắt với Quý Hòa Hiện.

Trong nháy mắt Quý Hòa Hiện đã hiểu được suy nghĩ của cô, anh phối hợp buông tay cô ra, sau đó tự nhiên đi lướt qua cô, đi vào rạp chiếu phim.

Diệp Vấn Vấn mỉm cười với cô gái vừa chụp trộm mình, cô gái kia khá lúng túng khi bị cô phát hiện, vội kéo bạn của mình đi mất — Cô gái kia chỉ thấy cô xinh đẹp rạng rời, đứng cạnh người đàn ông mặc áo đen kia rất xứng đôi, cho nên mới không nhịn được chụp lại hình ảnh đó.

Vừa hay bên cạnh có một cửa hàng trang điểm, Diệp Vấn Vấn đi vào hỏi có khẩu trang không, lúc này người phục vụ gật đầu biểu thị có. Cũng tiện thể nhìn vào gương mặt cô, bắt đầu chào mời sản phẩm bên mình.

“Chị gái nhỏ, da dẻ của cô vừa trắng vừa mịn, nếu dùng em cushion này của nhà chúng tôi, đảm bảo làn da của cô sẽ càng trắng sáng mịn màng….”

“Nếu không thì thỏi son môi này, đây là màu đỏ chúng tôi bán chạy nhất cửa hàng. Màu môi và dáng môi của cô rất dễ nhìn, nhưng nếu dùng thỏi son này sẽ khiến khí chất của cô tăng lên một bật. Ở đây chúng tôi còn có thể kiểm tra….”

Diệp Vấn Vấn lúng túng vọt vào trong rạp chiếu phim, người phục vụ ở lại tiếc nuối không thôi: Làn da đẹp như thế, gương mặt cũng vừa khéo léo vừa rạng thời, không trang điểm thật quá đáng tiếc!!!

Trong rạp chiếu phim có rất nhiều người, đâu đâu cũng có bóng người. Đang lúc Diệp Vấn Vấn tìm kiếm bóng dáng Quý Hòa Hiện trong đám người thì điện thoại di động của cô run lên, cô nhận được tin nhắn wechat từ anh:

Bạn trai của tinh linh hoa: [Ngẩng đầu lên, ở hướng ba giờ.]

Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu lên, nhưng vừa hay lúc đó có một người khá cao đi qua, cô chẳng thể nhìn thấy được Quý Hòa Hiện như ý muốn của mình, mà cái người khá cao kia còn đứng im tại chỗ nữa.

Diệp Vấn Vấn chỉ đành di chuyển đi, nhưng cô vẫn không nhìn thấy được bóng người quen thuộc.

Bạn gái Kỷ Hà Tuyến: [Ở đâu thế? Em không thấy.]

“Nhóc ngốc này.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, Diệp Vấn Vấn quay đầu lại, Quý Hòa Hiện đang cầm hai tấm vé nhìn cô: “Lần sau nhớ quay đầu lại xem.”

Họ cùng theo dòng người đi vào phòng chiếu phim, bộ phim [Mật ngữ biển sâu] là phim gắn tag kích thích cho nên đại đa số người xem đều là người trẻ và những người đến vì idol của mình.

Lúc đi vào Diệp Vấn Vấn nghe được rất nhiều giọng của các cô gái: “Phim của nam thần nhà tôi chắc chắn sẽ không tệ đâu, thật chờ mong quá đi.”

“Tôi đã muốn xem bộ phim này vào đúng ngày công chiếu rồi, thế nhưng kéo dài hai ngày mới đến, danh tiếng phim rất tốt, tôi hy vọng bộ phim này sẽ thành công rực rỡ.”

“Bạn tôi đã xem qua rồi, nói cuối phim có hơi ngược.”

“Tôi đã xem bình luận rồi, cảm động lắm luôn.”

….

Lúc Quý Hòa Hiện mua vé thì những vị trí đầu đã được bán hết, cho nên anh đã chọn hai ghế trong cùng.

Sau khi Diệp Vấn Vấn ngồi xuống, nghe xong mấy lời thảo luận của các cô gái thì cầm tay Quý Hòa Hiện, cô ghé vào tai anh: “Thầy Quý, nếu các cô ấy biết anh đang ngồi ở đây thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?”

Quý Hòa Hiện nắm chặt tay cô, cũng nhỏ giọng đáp lại cô, giọng nói anh êm tai đến mức khiến cô nhẹ dạ: “Vậy cả thế giới này sẽ biết em là bạn gái của anh.”

Bàn về chọc ghẹo người, Diệp Vấn Vấn nào có phải đối thủ của Quý Hòa Hiện đã từng quay phim tình cảm chứ.

Bỗng ánh đèn tắt đi, phim bắt đầu chiếu, đèn tắt hết chỉ còn sót lại mỗi màn hình lớn trước mặt. Diệp Vấn Vấn bị chọc không cam lòng, lúc nào cũng bị ảnh đế đại nhân chọc, thân là bạn gái, có phải cô cũng nên đáp trả anh không?

Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô lặng lẽ dùng dư quang quan sát anh, cô phát hiện Quý Hòa Hiện đang chăm chú nhìn vào màn ảnh. Anh đã tháo khẩu trang xuống, lộ ra gò má tinh xảo hoàn mỹ.

Cô nuốt nước bọt cái ực.

Nhìn ảnh đế đại nhân như thế, trong lòng bỗng có một cảm giác xinh đẹp thần bí.

Diệp Vấn Vấn nghiêng người, cô nhanh chóng hôn lên mặt Quý Hòa Hiện một cái. Sau đó cô cấp tốc kéo khẩu trang lên trước khi anh kịp phản ứng, rồi lại ngồi đàng hoàng nhìn thẳng về phía màn hình.

Cô không biết Quý Hòa Hiện có phản ứng gì, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình siết chặt lại.

Trái tim Diệp Vấn Vấn đập nhanh hơn, trong lòng âm thầm chờ mong xem ảnh đế đại nhân sẽ có phản ứng gì, đến mức không biết màn ảnh đang chiếu cái gì.

Nhưng mà Quý Hòa Hiện không hề có động tác nào cả.

Diệp Vấn Vấn: “….’

Rất nhanh sau sự chú ý của cô đã bị bộ phim kéo đi, sau khi nam chính do Quý Hòa Hiện thủ vai ra trận đã khiến khán giả trong phòng chiếu phim kinh ngạc đến thốt lên, bởi vì anh quá đẹp trai.

Anh mặc một bộ quần áo gọn gàng khiến vóc người hoàn mỹ của anh lộ rõ ra, ánh mắt thâm thúy mong ngóng nhìn đến phương xa, hình ảnh được kéo dài ra, vừa đẹp vừa soái.

Tất cả sự chú ý của cô đã bị bộ phim hút lấy, trong lúc đó không thèm quan tâm đến Quý Hòa Hiện nữa, ngay cả bắp rang và trà sữa anh mua cho cô cô cũng quên ăn.

Đến phân cảnh trên tàu xảy ra biến cố, nhân vật chính bị thương, cô đơn đứng ngay đầu tàu, sau lưng là ánh tà dương đỏ như máu. Sau đó anh độc thoại, phối hợp với tiếng nhạc được lồng vào khiến tất cả khán giả trong phòng chiếu phim đều lặng yên rơi lệ.

Mãi đến khi bộ phim kết thúc, nhân vật chính trở về từ cõi chết, Diệp Vấn Vấn thở dài một hơi nhẹ nhõm, xung quanh là bóng dáng các cô gái đang khóc lóc rời đi.

Chờ đến khi tất cả mọi người đi hết, Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn mới chuẩn bị đứng dậy.

Diệp Vấn Vấn dùng khăn tay lau nước mắt nước mũi, tiếng nói của cô sặc giọng mũi: “Không phải anh nói kết thúc có hậu à.”

Quý Hòa Hiện chăm chú thảo luận nội dung bộ phim với nhóc con: “Người đó sống sót, đó không phải kết thúc có hậu à?”

“Nhưng người đó lại sống với tất cả hy vọng của mọi người, đau thương biết bao.”

Nhóc con đang đau lòng cho anh vì nội dung bộ phim à?

Quý Hòa Hiện buồn cười, anh dịu dàng an ủi: “Đó chỉ là một vai diễn của anh mà thôi.”

Tuy nhân vật này được anh thủ vai mới có hồn như thế.

Nhất thời tâm trạng của Diệp Vấn Vấn có hơi hòa hoãn lại, thế nhưng cô bỗng thấy trước mắt mình tối sầm lại, người đàn ông đẹp trai bên cạnh cúi người xuống, anh chạm đôi môi mình lên mi mắt cô.

“Nếu còn khóc anh sẽ hôn em.” Anh nói.

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Vấn Vấn: Anh mau lên đi, em chờ!!!