Trở Thành Quan Hái Cà

Chương 4



Sau một lúc lâu, tôi tiếp tục nhấn vào màn hình điện thoại: “Alo, cô Lý à, tôi là bác sĩ Vương đây. Cô còn giữ video về chủ tiệm thú cưng bị tố cáo không? Mấy cái video chó, mèo mà cô đã quay ấy. Đúng thế, có thể gửi cho tôi không? Cảm ơn nhé.”

Tôi cần tìm cơ hội tiếp cận Bùi Viên.

Ngày hôm sau, khi Tống Oánh Thu đến đón Thái Thái về thì bên cạnh cô ấy vẫn là Bùi Viên. Hai người họ kề cận nhau như hình với bóng.

Tôi cố ý tỏ ra thèm thuồng Thái Thái, để lộ một ít niềm vui khó lường đối với vết bỏng của nó. Đúng như dự đoán, Bùi Viên chú ý đến tôi, ngoài ra còn có bức tường dán đầy hình ảnh động vật bị thương mà tôi cố ý chuẩn bị cho hắn.

Hắn tiến lên, nhẹ giọng hỏi xin Wechat của tôi, nói là muốn tìm hiểu thêm ít kiến thức để chăm sóc sức khỏe cho Thái Thái.

Tôi đồng ý, mở điện thoại ra thì không cẩn thận phát video quá trình làm thịt trâu cho hắn thấy. Tôi hoảng loạn tắt màn hình, cười xấu hổ với bọn họ rồi nhanh tay đưa mã QR Wechat ra.

Tống Oánh Thu có vẻ tò mò: “Bác sĩ Vương, cô thích xem mấy thứ đó à?”

“Cá nhân tôi thích nấu ăn, thỉnh thoảng hay bị tiểu thương treo đầu dê bán thịt chó, lấy phần thịt này lẫn vào phần thịt khác, vậy nên tôi muốn học chút tay nghề để tránh bị lừa.” Tôi cười, lấy lý do giải thích không đâu vào đâu.

Đối với người bình thường thì cái cớ tôi nói là để che giấu sở thích kỳ lạ, nhưng đối với vài người khác thì đây chính là tín hiệu. Một tín hiệu thể hiện con người thật của tôi.

Bùi Viên bỗng dưng bật cười tươi rói, đôi mắt rũ xuống nói với tôi: “Bác sĩ Vương khéo nói đùa thật đấy, thích xem làm thịt trâu có gì lạ đâu, bình thường tôi cũng hay xem người ta thay móng ngựa hoặc là móc lỗ tai. Tuy sở thích này hơi kỳ nhưng mà pháp luật không cấm...”

Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Cô thấy có đúng không, bác sĩ Vương.”

Bùi Viên có tính cảnh giác rất mạnh. Dù biết tôi là người có cùng sở thích, hắn vẫn không chủ động bày tỏ ý tứ gì ngoại trừ việc điên cuồng mang động vật đến chỗ tôi khám bệnh.

Hắn đang triễn lãm “tác phẩm” của hắn với tôi.

Hôm nay hắn lại tới, mang theo một con mèo đen mắt mưng mủ lẫn với máu đóng cục lại.

Tâm trạng tôi chùng xuống, nghe cái giọng ghê tởm của Bùi Viên đang bịa chuyện ngoài cửa.

Tôi nhanh chóng kiểm tra một phen rồi trầm giọng nói với hắn: “Võng mạc bị tổn thương dài chừng một centimet, cần phải giải phẫu.”

“Bác sĩ Vương, cô cảm thấy thế nào?”

Hắn cố ý lại gần tôi, tỏ ra lo lắng hạ giọng xuống: “Đôi mắt bị như vậy, không chừng con mèo này bị mù rồi. Mắt đen vàng đẹp như vậy bị mù thì tiếc thật.”

Nghe hắn nói như đang tiếc nuối nhưng biểu cảm thì không phải thế. Hắn đưa lưng về phía mọi người, cười với tôi đầy hưng phấn, còn ngón tay thì như đang mời tôi xem tác phẩm độc ác của hắn...

Một miếng nhựa đâm vào trong mắt mèo.

Miếng nhựa bị cắt thành hình tam giác đó qua thời gian dài đã bị tròng mắt bao bọc lại, tựa như nó mọc ra từ mắt mèo. Đồng tử vẩn đục có màu nâu mờ như sương mù ô nhiễm dưới vầng thái dương.

Nháy mắt, tim tôi quặn thắt lại, cố gắng lắm mới nén được lửa giận bùng cháy trong lòng. Tôi bày ra dáng vẻ vui sướng y hệt hắn: “Đúng vậy, tiếc thật đấy...”

Ngón tay tôi trượt từ xương sống con mèo xuống dưới rồi đột ngột nắm lấy đuôi mèo: “Không biết mấy con động vật nhỏ ở bên ngoài có đáng thương giống nó hay không.”

Tôi đã ám chỉ đủ nhiều nên đẩy mạnh con mèo đó vào phòng giải phẫu, bắt đầu chữa trị cho nó. Tôi sắp điên tới nơi rồi, trước số lượng “tác phẩm” khổng lồ của hắn, trái tim tôi chịu áp lực đến mức không tài nào chịu nổi.

Đặc biệt là khi tôi lấy miếng nhựa làm mắt bị nhiễm trùng ra, con mèo bỗng dưng mở miệng: “Bác sĩ Vương cứu tụi tui với.”

Tiếng kêu của nó rất thấp: “Thái Thái cũng bị hắn đưa đi rồi.”

“Có ý gì...” Bàn tay đang dọn dẹp của tôi khựng lại, giọng nói hơi run rẩy: “Tao đã nhắc nhở quan hót phân của nó rồi mà, sao vẫn còn...”

Hôm đó ngoại trừ Bùi Viên thì tôi còn kết bạn Wechat với Tống Oánh Thu. Mấy ngày nay tôi vừa đấu trí đấu dũng với người kia, vừa gửi không ít tin nhắn nhắc nhở cô ấy.

Chẳng lẽ không có tác dụng, Thái Thái...

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng xử lý công việc trong tay rồi ôm mèo vào phòng quan sát.

Theo thường lệ, tôi giao tiếp với Bùi Viên một lúc. Hắn vừa đi là tôi lập tức trốn đến WC gọi điện cho Tống Oánh Thu, lấy cớ là hỏi thăm Thái Thái.

Ai mà ngờ được, mới hỏi câu đầu tiên mà Tống Oánh Thu khóc luôn: “Bác sĩ Vương, Thái Thái mất tích rồi! Từ tối hôm qua tới giờ tôi không thấy nó đâu hết! Tôi đi tìm lâu lắm rồi, đi vòng quanh khu dân cư đến tận bốn giờ sáng mà kêu mãi không nghe nó đáp lại.”

“Trước đây nó cũng hay chạy ra ngoài, nhưng mà tôi kêu tên là nó về ngay, hôm qua thì không có về! Cả đêm không về nhà!”

Tống Oánh Thu khóc lớn lắm, cho dù nói chuyện qua điện thoại cũng nghe ra cô ấy đang tuyệt vọng và hoảng loạn đến mức nào.

“Tôi đã nói với cô rồi mà!” Tôi nghiến răng chửi thề.

“Tôi nhắc cô nhiều lần lắm rồi, còn gửi hàng tá bài viết nói về khả năng động vật không thích con người, cô không đọc cái nào hết à?”

Chuyện tôi nghe hiểu được ngôn ngữ động vật hơi vớ vẩn, tôi không thể nói thẳng cho cô ấy biết để tránh rút dây động rừng. Tôi uyển chuyển gửi nhiều tin nhắn như vậy, còn cố khoanh tròn vài chữ quan trọng.

Tôi đã rất mạo hiểm rồi mà cô ấy không thèm để ý. Hoặc nói trắng ra là... không tin.

“Cô bảo bạn trai tôi có khả năng hành hạ động vật đến chết ở nhà, trên người có mùi máu tươi nên Thái Thái không thích anh ấy à?”

Tống Oánh Thu ngừng khóc, quay sang chất vấn tôi: “Bác sĩ Vương, cô đừng quá đáng thế! Thái Thái không thân thiện với anh ấy không có nghĩa anh ấy là người xấu. Logic của cô từ đâu ra vậy, còn có chứng cứ chứng minh nữa? Tôi nói cho cô hay, cô còn phỉ báng bạn trai tôi thì cẩn thận tôi khiếu nại cô đấy!”

Giọng nói cô ấy bên kia đầu dây có vẻ tức giận lắm. Tôi tự cảm thấy bản thân lo lắng thế này buồn cười quá. Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ là tôi không cần phải bực mình, không nên bị cơn giận gây ảnh hưởng.

Mười mấy giây sau, tôi bình tĩnh nói xin lỗi với cô ấy, bảo là bản thân lo lắng nên hoảng loạn, thật sự là vì quá quan tâm Thái Thái nên mới ăn nói bậy bạ.

Tôi nghe cô ấy ngang ngược nói câu “thôi bỏ đi” xong mới ngắt điện thoại. Tôi sợ cô ấy nói xấu tôi với Bùi Viên nên tìm tới hắn trước.

Tôi gửi video lấy được từ chỗ cô Lý qua Wechat cho hắn, đính kèm thêm một đoạn tin nhắn tỏ ta hưởng thụ và biến thái sao chép từ trên mạng. Ba, bốn phút sau hắn gửi icon mặt say mê cùng một đoạn hội thoại dài đến sáu mươi giây.

Tôi click mở, lập tức nghe được giọng cười vô cùng càn rỡ của hắn, bảo là tôi còn chơi vui hơn cả hắn: “Bác sĩ Vương, trước mặt cô thì tôi chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Mấy ngày qua tôi mang mấy tác phẩm vụng về đó đến diễu võ dương oai đúng là buồn cười. Tôi không bằng cô, xem xong video của cô thì tôi phát hiện ra tác phẩm của tôi làm màu quá, chỗ nào cũng có vẻ nhân tạo mất tự nhiên, vẫn là cô lợi hại hơn.”

Hắn nhiệt tình tán thưởng tôi, còn cố ý chụp mấy bức làm lời bình. Tôi ghê tởm hết đợt này đến đợt khác, thật sự rất muốn đưa hắn vào tù làm bạn, giao lưu kinh nghiệm với chủ tiệm kia. Nhưng thế này vẫn chưa đủ, mấy lịch sử trò chuyện này không thể chứng minh được điều gì.

Hành hạ chó, mèo hoang đến chết chỉ có thể kết luận là vô đạo đức. Vạch trần hành vi của hắn trước mặt mọi người cùng lắm là khiến hắn chịu người đời chửi rủa thôi, không tính là phạm pháp được. Tôi cần có thêm chứng cứ đầy đủ, những manh mối có thể đưa hắn vào tù.

Tôi không tin loại người nghiện hành hạ động vật như hắn chỉ ra tay với mấy con thú cưng.

Tôi nhắn trả lời hắn một câu: “Đừng nói với tôi là anh chỉ thử có nhiêu đó thôi đấy, đừng làm tôi hối hận vì đã thẳng thắng với anh. Chơi lâu như vậy mà trình độ chỉ có từng ấy à, anh đúng là đồ ăn hại. Lúc tôi mới bắt đầu còn sáng tạo hơn.”

Câu miệt thị vả mặt này ai mà chịu cho nổi, đương nhiên là Bùi Viên phải nổi giận. Không đến năm giây sau hắn đã gửi tin nhắn phản bác dồn dập. Vì để chứng minh bản thân có “thực hành”, hắn còn gửi hơn ba mươi video dài trên mười phút cùng ảnh chụp, bày tỏ bản thân hắn có mắt thẩm mỹ nghệ thuật.

Cuối cùng hắn còn mời tôi đi khảo sát tận mắt tác phẩm quý của hắn.

Mất bức ảnh máu me thảm thiết đó làm tôi ói ngay tại chỗ. Từng tiếng kêu rên đau buồn và lời cầu cứu mạng khiến dạ dày tôi nổi cơn sóng gió.

Tôi vịn bồn cầu ói ra mật xanh mật vàng rồi vẫn còn muốn ói tiếp, trong lòng khắc sâu trình độ tàn nhẫn của Bùi Viên thêm một chút.

May mắn...

Tôi cười: “Tìm được chứng cứ rồi.”

Tôi lưu từng tấm hình và video vào email của mình trước khi Bùi Viên xóa mất, cài đặt thời gian một ngày sau sẽ tự động gửi đến Cục Cảnh Sát.

Tôi chỉnh sửa lại quần áo rồi tìm viện trưởng xin nghỉ.

“Cần tôi đi cùng không?” Hồ ly già xảo quyệt nhìn tôi: “Cô đi một mình nguy hiểm lắm.”

“Không được, viện trưởng đi cùng thì hắn không tin đâu, một đứa con gái non nớt như tôi đi vẫn hơn, hắn sẽ giảm bớt lòng cảnh giác.”

Kinh nghiệm giang hồ của viện trưởng nhiều hơn tôi. Lần đầu tiên Bùi Viên mang tác phẩm tới khám bệnh là viện trưởng đã hỏi tôi thả dây dài bắt cá lớn, câu dính kẻ nghiện hành hạ động vật rồi đúng không. Khi tôi xác nhận là vậy thì viện trưởng bắt đầu hỗ trợ, cứu giúp tôi rất nhiều.

Trước mắt thấy tôi đi gặp hắn một mình thì viện trưởng lo lắng lắm.

“Giúp tôi báo án đi.” Tôi nói với viện trưởng: “Nếu đến tối mà tôi không gọi cho viện trưởng báo bình an thì lập tức báo án.”

“Được.”