Trở Thành Quan Hái Cà

Chương 5



Tôi bước lên đường phố phía trước nhà Bùi Viên.

Lần này tôi không nôn nóng tiến đến dưới lầu nhà hắn, cũng sẽ không trốn ở hàng cây nhìn chằm chằm ngọn đèn bên trên kia.

Bùi Viên mở cửa ra, mời tôi bước vào nhà hắn: “Mời vào.”

Hắn nở nụ cười tiêu chuẩn để lộ ra tám cái răng: “Chào mừng cô tới nhà tôi làm khách.”

Bức tường dán giấy loang lổ trong căn nhà thuê chật hẹp còn bị nổi mốc vài chỗ trong góc. Chỉ cần liếc sơ qua bố cục là có thể xác nhận nơi này chẳng có gì bất thường.

Tôi đè nén tâm trạng đang thấp thỏm, khinh khỉnh nói: “Anh bảo cho tôi xem đồ quý giá, tôi còn tưởng là anh để nó ở đâu sang trọng lắm, hóa ra là ở chỗ này? Vừa ẩm thấp vừa tối tăm, ánh mặt trời còn không lọt vào được.”

“Nói thẳng ra thì tôi thấy thất vọng với anh quá, một tí kiến thức cũng không có, sau này đừng liên hệ với tôi nữa, mất mặt lắm!” Nói xong câu này thì tôi liếc trắng mắt, khoanh tay xoay người rời đi.

Tiếng giày cao gót dẫm lên hành lang vang vọng, Bùi Viên dõi theo bóng dáng tôi cười ra tiếng thở dốc: “Bác sĩ Vương, giờ thì tôi tin rồi! Cô đúng là giống hệt tôi! Đều là loại thích cảm giác ấy!”

Giọng hắn gấp gáp đến run rẩy, nghe kỹ còn có một ít điên dại: “Con ả chết tiệc Tống Oánh Thu còn nói là cô đang điều tra tôi, thế nên tôi vốn có chút nghi ngờ... nhưng hiện tại...”

Hắn nhắm mắt lại hít một hơi sâu: “A... cảm giác gặp được đồng loại thật tốt... Bác sĩ Vương, đợi chúng ta ngắm tác phẩm được cất giữ xong thì giết quách Tống Oánh Thu đi, cô thấy được không?”

Bùi Viên tiến lên ôm lấy tôi: “Giết con ả vướng tay vướng chân kia đi, coi như là quà mừng ngày chúng ta chính thức gặp được nhau.”

Hắn nói: “Đúng là một quyết định vui sướng, bác sĩ Vương thấy có đúng không?”

Hắn điên rồi.

Tôi biết người hành hạ động vật nhất định không phải hạng tốt đẹp gì. Khi hành hạ động vật đến chết không thể thỏa mãn họ thì chắc chắn sẽ bước vào hàng ngũ tội phạm dự bị.

Tay tôi bị Bùi Viên nắm rất chặt. Hắn dẫn tôi đến chợ bán thức ăn, có một người tỏ ra thân thiết chào đón một tiếng rồi bước vào một cửa hàng nằm trong xó xỉnh ít ai qua lại.

Cửa lớn màu đỏ đã cũ và rỉ sắt mở ra để ánh mặt trời chiếu vào trong. Bùi Viên giang rộng hai tay, cười nói với tôi: “Nhìn xem, chúng nó có đẹp không? Tất cả đều là tác phẩm của tôi!”

Dựa vào đặc điểm chợ thức ăn cái gì cũng bán, Bùi Viên quang minh chính đại để những tác phẩm điên cuồng của hắn ngay dưới mũi mọi người. Mắt tôi lướt đến đâu cũng có thể thấy thân thể những con vật bị nhốt trong lồng thủy tinh hẹp, con nào cũng bị hắn cải tạo lại, vừa quái dị vừa ớn người.

Bảy chú chim én nhảy múa, mèo mẹ đang dệt khăn quàng cổ, có con thì mặc áo tuxedo thưởng thức rượu champagne...

“Tất cả... đều là động vật?” Khác với những khách hàng bình thường, tôi biết rõ tất cả bọn chúng là động vật thật chứ không phải giả.

Tôi ém nhẹm cơn giận vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Mấy thứ này sao gọi là tác phẩm được, anh còn nói mớ nữa là tôi đi đấy, thật là lãng phí thời gian!”

Tôi ra vẻ ngạo mạn làm Bùi Viên hơi mất hứng. Hắn lôi kéo tôi đi vào sâu trong tiệm, mở ra một cái cửa nhỏ bảo tôi nhìn vào.

Tôi ngẩng đầu, đồng tử nháy mắt co rút lại. Trong tiếng hít thở càng lúc càng thô kệch của Bùi Viên, tôi phải bấm vào thịt non trong lòng bàn tay mới có thể ngăn bản thân hét toáng lên.

“Còn tạm, nhưng mà không đủ tính nghệ thuật.”

Sau một lúc lâu, tôi khàn giọng trả lời hắn: “Nhìn kỹ lại thì tất cả đều là tác phẩm tạo ra để xả giận thôi, anh đưa cảm xúc không ổn định vào nên nhìn tổng thể hỏng bét hết rồi.”

“Bác sĩ Vương thật là nhân tài kiệt xuất, thế mà cũng bị cô nhìn ra cho được. Hai ta đúng là người cùng một thế giới. Tống Oánh Thu đáng chết, làm tôi nghi thần nghi quỷ.” Hắn lẩm bẩm oán giận, giọng điệu dần nhẹ nhàng chậm chạp.

Hắn ném cái búa nhỏ trong tay xuống nền đất tạo thành tiếng động lớn.

Tôi sởn tóc gáy, bị dọa sợ chảy ra mồ hôi lạnh sau lưng. Thì ra Bùi Viên vẫn còn nghi ngờ tôi, từ nãy đến giờ vẫn quan sát phản ứng của tôi. Nếu vừa rồi tôi nói gì sai thì cái búa đó đã nằm trên đầu tôi rồi.

May mắn là tôi đủ bình tĩnh, cũng như đã chuẩn bị kỹ càng mới đến đây.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh nói: “Sao, anh còn muốn đánh chết tôi à? Trước khi anh giết được tôi thì tôi đã chơi chết anh rồi!”

Dứt lời, tôi học theo điệu bộ của hắn, ném lưỡi dao giấu trong cổ tay áo ra ngoài. Mỏng manh mà sắc bén, lưỡi dao phản chiếu ánh mặt trời phát ra nguồn sáng lạnh lẽo.

Bùi viên cười ha hả, chống đầu lên cửa cười đến độ cổ hắn đỏ ửng lên: “A... bị uy hiếp, mình vừa bị uy hiếp.”

“Bác sĩ Vương, đây là lần đầu tiên của tôi đó. Hy vọng cô vừa lòng với phản ứng của tôi.”

Phản ứng do dục vọng tạo ra thì có gì đáng thỏa mãn, tôi chỉ thấy ghê tởm mà thôi. Cho nên tôi lạnh mặt, thúc giục hắn tiếp tục đi sâu vào trong.

Sau khi liên tiếp thưởng thức những tác phẩm gây tò mò, tôi đưa ra đề nghị muốn đến “phòng công tác” để xem tay nghề của hắn.

Hắn từ chối.

“Sao, sợ mất mặt à?” Tôi âm mưu kích thích hắn để đạt được mục đích lần này, nhưng mặc kệ tôi châm chọc thế nào Bùi Viên vẫn không chịu nhận lời.

Hắn nhướng mày dò xét tôi, tỏ ra tò mò khi tôi lỡ lời để lộ tâm trạng nôn nóng: “Cô gấp vậy làm gì? Vừa bắt đầu cô đã quan tâm đến chỗ tôi dự trữ hàng, bản thân cô không có à? Nói đi, khi nào để tôi thấy tác phẩm của cô, chúng ta trao đổi chơi thử xem. Tôi còn nuôi vài con khác, cô sẽ thích chúng.”

Hắn liếc nhìn tôi đầy ám chỉ.

Tim tôi run lên, nhanh chóng lấy cớ biện hộ cho bản thân: “Tôi chỉ muốn hỏi coi chỗ anh có chủng loại quý hiếm nào không. Anh biết nghề nghiệp của tôi tiếp xúc không ít đồ chơi lạ mà. Lần trước tôi giải phẫu một con mèo không lông, cảm xúc chạm vào nó rất mê hoặc, thế nên mới muốn biết chỗ anh có hay không.”

“Tôi có thể trả tiền, anh chừa lại tôi một con.”

“Mèo không lông?” Bùi Viên khựng lại.

Hắn lập tức bị tôi chuyển sang đề tài này, bắt đầu nhớ lại: “Tôi không có, nhưng mà tôi có đầu mối giúp được cô. Đợi vài ngày đi, tôi có vài người bạn ở tỉnh ngoài có thể kiếm cho cô.”

Hắn không chỉ có một mình!

Cảm xúc càng lúc càng nặng nề, thấy Bùi Viên hứng thú tìm kiếm tư liệu về giống mèo không lông thì tôi giấu tay xuống bàn, hung hăng nhéo đùi của mình. Kế tiếp tôi không nhắc đến đề tài này nữa, cứ thế nói cười với nhau đến khi hoàng hôn buông xuống rồi tạm biệt lẫn nhau.

Trên đường về Bùi Viên còn mời chào tôi khi nào đến nhà Tống Oánh Thu một chuyến. Hắn nói bản thân ra tay rất nhanh, đảm bảo vừa đau vừa gọn ghẽ. Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời có lệ vài câu bảo hắn tạm thời không vội.

Chờ đến khi ngồi vào xe taxi, chạy một đoạn đường dài rồi tôi mới thả lỏng tinh thần, cảm thấy đầu óc đơ ra như khúc gỗ. Phần thần kinh bị tổn thương vì căng thẳng hôm nay còn mệt hơn lúc phải tăng ca bảy ngày liền.

Bây giờ còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi đâu.

Tôi lặng lẽ không một tiếng động quay về bệnh viện, báo bình an với viện trưởng xong thì ôm con mèo đen đi.

Tôi lại bước lên phố xá trước nhà Bùi Viên. Viện trưởng có đề nghị đi cùng nhưng tôi từ chối. Tôi biết viện trưởng có lòng nhưng tôi không thể để lộ chuyện hiểu ngôn ngữ động vật.

“Mày bị hắn nhốt ở đó lâu rồi. Mày nhất định biết cách đi vào.”

Đứng ở vùng phụ cận nhà Bùi Viên, tôi hỏi con mèo đen trong lòng mình: “Dẫn đường giúp tao đi, tao sẽ đi cứu bọn chúng.”