Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 1



“Triều Châu, chạy mau!!!” Nhị sư huynh phun ra một miệng đầy máu, cố gắng chống đỡ hơi thở cuối cùng đẩy ta về phía trước.

Ta loạng choạng vấp ngã, mũ phượng trên đầu kêu đinh đang, váy cưới nặng trĩu vướng vào chân, đầu đập lên tảng đá bên cạnh, cảm giác đau đớn truyền đến, một luồng khí lạnh lướt qua trán.

Ta cố gắng ngước mắt lên lần nữa, nhị sư huynh thường ngày thích hoạt náo đã nằm im lìm trên mặt đất không một động tĩnh, khuôn mặt trắng ngần đầy máu. Lúc trước, huynh ấy thích nhất là nghe ta gọi một tiếng sư huynh, nhưng ta chưa từng gọi.

Ta bò về phía trước hai bước, há miệng, môi khô khốc gào lên: “Sư huynh.”

Khắp mặt huynh ấy đều là máu, mắt còn chưa nhắm nhưng đã không thể đáp lại tiếng gọi “sư huynh” của ta.

Nùi Phù Lăng chết rất nhiều người, rõ ràng hôm nay là ngày vui, nhưng phái Phù Lăng lại bị tàn sát, máu như mực thấm đẫm những cánh hoa lê trắng rơi trên mặt đất, còn muốn đỏ hơn áo cưới trên người ta.

Ta lau mặt mới ý thức được tay mình đầy máu, không biết là của ai, có lẽ là của nhị sư huynh, cũng có thể là của sư phụ.

Phái Phù Lăng quá mức yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, ta quỳ xuống vuốt mắt cho nhị sư huynh.

Ta biết mình trốn không thoát. Không ai có thể thoát khỏi kiếm của Tạ Như Tịch, dù cho ta là vị hôn thê của hắn cũng không ngoại lệ. Huống chi bởi vì sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ, tu vi của ta giảm xuống, đình trệ mãi không tăng, nay đã không bằng xưa.

Đài Thương Thạch vốn là nơi dành cho các cặp đôi thành thân, bây giờ lại chất đầy thi thể, mắt ai nấy cũng mở to, chết không nhắm mắt.

Có người cầm kiếm từ xa đi tới. Trên thân kiếm Như Tịch ánh lên vẻ bóng bẩy, giết nhiều người như vậy nhưng không bị vấy một giọt máu nào bên trên.

Người tới mặc trên người đồ đỏ dành cho tân lang, tóc đen bay tán loạn, đôi giày đen đẫm máu, dung mạo tuyệt đẹp, tay thon dài cầm kiếm ưu nhã, từng bước bình thản đi về phía ta.

Kỳ tài ngàn năm khó gặp của giới Tu Chân, được mệnh danh là Kiếm Tiên, vị hôn phu của ta – Tạ Như Tịch, nhập ma ngay ngày đại hôn với ta.

Hắn vì một người mà nhập ma, nhưng người đó không phải là ta mà là sư muội của ta – Vãn Nhĩ Nhĩ.

Nàng nghe tin ta và Tạ Như Tịch sắp thành thân, trong lúc tức giận đã chạy đến Ma Giới. Tạ Như Tịch không màng tất cả, bỏ lại ta để đi tìm nàng. Không biết sư muội đã xảy ra chuyện gì, còn hắn thì nhập ma.

Trước đó ta rất lo lắng, sợ hắn bỏ lỡ ngày đại hôn, kết quả là hắn quay về kịp lúc, trên tay cầm thanh kiếm kia. Giờ đây ta thật sự hy vọng hắn đừng về.

Thuở nhỏ ta sống ở châu* Lý Ngư, từng nghe qua danh tiếng của Tạ Như Tịch, nói hắn là kỳ tài ngàn năm khó gặp, từ đó lòng ta đã ngưỡng mộ hắn.

(*châu: châu lục, vùng đất được biển bao quanh, đảo)

Về sau ta trở thành đệ tử của phái Phù Lăng, đối với hắn vừa thấy đã yêu, nhiều năm theo đuổi không từ bỏ. Ta từng nghe qua câu nói này, sự chân thành và nỗ lực luôn có thể cầu được kết quả tốt, vậy mà nửa đường lại xuất hiện tiểu sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ.

Ta còn cho rằng Tạ Như Tịch lấy kiếm nhập đạo tâm nên tự an ủi bản thân, kiếm của hắn nhanh và sắc bén như vậy, ắt sẽ khó động lòng hơn người khác.

Thế nhưng không phải.

Tạ Như Tịch sẽ liếc mắt mỉm cười nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, kiên nhẫn thêu khăn tay cho nàng, không còn là Kiếm Tiên lạnh lùng không thể với tới nữa.

Tạ Như Tịch cũng sẽ nhập ma vì nàng, chém giết trên dưới ba ngàn người của phái Phù Lăng trong ngày đại hôn với ta.

Trung Sơn hỗn loạn, Linh Hải dâng trào.

Ta ngẩng đầu, nhìn Tạ Như Tịch ngày càng đến gần, vẻ mặt hắn bình lặng, không điên cuồng dữ tợn như các ma tu khác, chỉ là đuôi mắt có thêm đường vân mỹ lệ, nhìn như hắn mới từ cõi xa xăm nào đó trở về.

Ta khàn giọng gọi tên hắn, vết thương trên trán rướm máu: “Tạ Như Tịch.”

Hắn không dừng lại. Cho dù ta gọi tên hắn hay tên ta vô số lần cũng chẳng thể khiến hắn chùn bước chút nào. Kiếm Như Tịch tản phát ra ánh sáng lạnh lẽo, gió thổi rơi vô số hoa lê, nhuộm máu đỏ rải đầy khắp núi.

Ta đứng lên, hoàn toàn bình tĩnh, có lẽ cảm xúc đã bị tê liệt sau cuộc thảm sát: “Xin lỗi đã thích chàng lâu như vậy, xin lỗi đã cưỡng cầu chàng bấy lâu nay, nhưng nếu chàng không muốn cưới ta thì cần gì phải đến chỗ sư phụ cầu thân? Là chính chàng đồng ý hôn sự, cũng chính chàng nói muốn kết thành phu thê với ta.”

Ta mở miệng, cảm giác uất nghẹn dâng trào khiến ta không thể đứng thẳng.

Ta nhớ đến sư tôn bố trí rất nhiều nhiệm vụ cho sư huynh nhưng lại lén châm chước cho ta, nhớ đến đại sư huynh lén tặng ta rất nhiều kẹo, nhị sư huynh thì lén dẫn ta ra sau núi thả diều, ngay cả con thỏ nhỏ mà ta và Tạ Như Tịch cùng nuôi cũng chết dưới kiếm của hắn.

Ta chưa từng thấy nhiều máu như vậy.

Ta khàn giọng, chỉ vào vô số thi thể trên núi Phù Lăng, lời nói ra tràn đầy oán hận: “Núi Phù Lăng này đến tột cùng đã làm gì có lỗi với chàng và Vãn Nhĩ Nhĩ? Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chàng đều giết sạch không chừa một ai, Tạ Như Tịch, chàng có trái tim không hả?”

Ta vừa nói xong, Tạ Như Tịch đã dứt khoát dùng hành động trả lời vấn đề của ta. Hắn dùng kiếm Như Tịch ta từng rất thích đâm xuyên qua ngực trái của ta, không hề do dự, nhưng chẳng biết tại sao tay hắn lại lệch một chút. Chỉ là lồng ngực của ta có cấu tạo không giống người khác, vị trí lệch này vừa vặn ngay chính giữa tim.

Ta vô thức nắm chặt thân kiếm Như Tịch, máu tuôn ra từ chỗ cầm kiếm. Ta nhìn thấy khóe mắt của Tạ Như Tịch đột nhiên run nhẹ, tựa như cánh bướm rốt cục thoát khỏi kén tằm. Hắn đưa tay đỡ ta, ta lại phun ra một miệng đầy máu tanh ngòn ngọt, máu bắn tung tóe lên mặt của hắn.

Tạ Như Tịch ngơ ngác mở to mắt, tuyệt vọng giống như một đứa trẻ vừa mở mắt đã nhìn thấy thế giới tàn khốc. Hắn mấp máy môi mấy lần, nhưng lại cứng họng, cái gì cũng không nói được.

Ta đau không chịu nổi, nhưng vẫn mỉm cười nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Tạ Như Tịch, ta không nên thích chàng.”

Ta không nên thích hắn. Ta sai rồi!!!!

Ta nắm chặt thân kiếm Như Tịch, rút nó ra khỏi tim mình, tựa như một giấc mộng chua xót thời niên thiếu bị đâm thủng, máu phun ra ngoài.

Tạ Như Tịch ôm ta vào lòng, ta vừa đau vừa lạnh, thân nhiệt và sự sống nhanh chóng tiêu tan, vòng tay của hắn cũng rất lạnh, còn run rẩy kịch liệt.

Hắn che lấy ngực ta, nhưng máu vẫn chảy ra từ giữa các kẽ ngón tay, còn sặc sỡ hơn màu áo cưới, làm sao mà che được chứ, tim ta vỡ mất rồi.

Trước khi ý thức tan biến, ta rốt cục nghe hắn mấp máy môi, khó nhọc lên tiếng, tựa như người mới vừa học nói.

Tạ Như Tịch khàn giọng, đau đớn gọi: “Triều Châu.”

– Tên của ta.