Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 2



Ánh sáng huyền ảo xuyên qua bầu trời, nhuộm vàng những áng mây bồng bềnh trôi nổi. Mấy ngọn núi dưới đài Đăng Vân mờ ảo ẩn hiện trong làn sương trắng vàng.

Ta rủ mắt nhìn đôi tay trắng trẻo và mịn màng của mình, không còn đầy máu như trước nữa. Lọt vào trong tầm mắt không còn là bộ đồ cưới rách nát bẩn thỉu mà là bộ đồng phục đệ tử màu xanh da trời, Kim Linh Tử* treo quanh eo tượng trưng cho đệ tử thân truyền của chưởng môn.

(*kim linh: chuông vàng)

Ta chạm vào trái tim, nó đang đập nhịp nhàng cũng như không có vết tích bị kiếm xuyên qua. Ta hoảng sợ một lúc lâu, cuối cùng mới dám xác định rằng ta đã trùng sinh, quay trở lại thời điểm Vãn Nhĩ Nhĩ muốn vào phái Phù Lăng.

Chân ta giẫm lên khối đá đen có chất liệu đặc biệt, bên trên là những đường vân huyền ảo. Tương truyền rằng thiên lôi bổ xuống cũng không thể khiến nó bị sứt mẻ chút nào. Khối đá này chỉ có ở đài Đăng Vân nơi mà các đệ tử luận võ. Nó thật sự rất cứng rắn, dù đã trải qua bao trận so tài của các đệ tử, bị linh khí tàn phá lâu như vậy nhưng nó không có bao nhiêu vết nứt.

“Sư tỷ Triều Châu, kiếm của tỷ.” Đệ tử bên cạnh cung kính đưa cho ta một thanh kiếm, không phải là kiếm bản mệnh của ta mà là một thanh kiếm sắt bình thường.

Ta quay lại thì thấy rất nhiều đệ tử đã tụ tập quanh đài Đăng Vân. Đây được xem là sự kiện kỳ lạ hiếm thấy trong môn phái, vì vậy đặc biệt có rất nhiều đệ tử đến xem.

Chưởng môn sư phụ của ta không thể đến, nhưng những người có địa vị cao trong môn phái như chân nhân Ngọc Dĩ, điện chủ điện Nam Huyền và các trưởng lão đều đến xem, hiện đang ngồi phía trước nhàn nhã uống trà.

Các đệ tử xung quanh thì thầm nói chuyện: “Cô nương này tự học được mấy chiêu kiếm, thậm chí còn không biết luyện khí hay ngưng tụ linh khí mà lại muốn phân cao thấp với sư tỷ Triều Châu đã luyện đến kỳ Kim Đan. Aizz, thật sự là tự chuốc lấy rắc rối mà!!”

“Sư tỷ Triều Châu thông minh và tài năng như vậy, chỉ hy vọng lát nữa tỷ ấy nương tay, đừng để cô nương này bị thương quá nặng là tốt rồi.”

Ta ngẩng đầu, thấy một cô nương trong tà áo vàng đang đứng trên đài Đăng Vân. Nàng có đôi mắt to tròn, hai má hồng hào, dáng người mảnh mai, trong tay cầm một thanh trọng kiếm* cao gần bằng nửa thân người nàng.

(*trọng kiếm: loại kiếm có bản to, nặng)

Nàng đứng trên đài cao, giữa hai hàng lông mày có một nốt ruồi chu sa vô cùng xinh đẹp, làn váy màu vàng tung bay trong gió, lúc ẩn như hiện như màn sương. Nàng vẫn chưa mặc đồng phục đệ tử màu xanh da trời của phái Phù Lăng.

Đó chính là Vãn Nhĩ Nhĩ.

Nàng mỉm cười, từ trên đài cao nhìn xuống ta, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay, cất giọng khiêu khích: “Sư tỷ Triều Châu, tỷ đã sẵn sàng chưa? Chỉ cần tỷ đi lên, chúng ta có thể bắt đầu so tài ngay lập tức.”

Lập tức có thể bắt đầu, cổ họng ta đột nhiên trào lên một vị ngọt tanh.

Đây là điểm khởi đầu của Vãn Nhĩ Nhĩ và cũng là dấu chấm hết cho vinh quang của ta.

Hiện tại đang là mùa hoa đào bích nở rộ, cũng không phải là thời điểm phái Phù Lăng thu nhận đệ tử mỗi ba năm một lần. Do đó Vãn Nhĩ Nhĩ muốn gia nhập phái Phù Lăng thì trước tiên phải vượt qua các thử thách, sau đó đánh bại một đệ tử thân truyền của phong chủ phái Phù Lăng thì mới được tính là thông qua.

Vãn Nhĩ Nhĩ vừa đến đã chọn trúng ta – đệ tử thân truyền của chưởng môn, mười lăm tuổi đã luyện đến kỳ Kim Đan, thiếu chủ của châu Lý Ngư.

Một thiếu nữ không có gì nổi bật lại muốn khiêu chiến với sư tỷ thiên tài của thế hệ này, trò cười như vậy khiến phần lớn đệ tử bỏ dở việc đang làm, chạy đến đài Đăng Vân xem náo nhiệt, ngay cả các trưởng lão cũng đến không ít.

Đệ tử bên cạnh đưa thanh kiếm sắt cho ta. Kiếp trước ta cũng có suy nghĩ như vậy, không muốn nàng thua quá thảm nên mới chủ động đổi thanh kiếm tùy thân của mình thành một thanh kiếm sắt. Sau đó, ta bị nàng đánh rơi khỏi đài Đăng Vân trong vòng mười chiêu, thua hết sức khó coi và chật vật.

Mọi người được một phen xôn xao, sửng sốt.

Giới Tu Chân thỉnh thoảng sẽ xuất hiện kỳ tài có thiên phú đối với linh khí, họ có thể vượt cấp chiến đấu với người có tu vi cao hơn. Không ngờ ta lại không may đụng phải, trước khi Vãn Nhĩ Nhĩ xuất hiện cũng chỉ có một Tạ Như Tịch như thế.

Về sau ta hối hận không dứt, đạo tâm bị chững lại, linh lực tiêu tán. Triều Châu từng tu luyện đến kỳ Kim Đan ở tuổi mười lăm của giới Tu Chân chỉ có thể trì trệ mãi ở đó cho đến lúc chết.

Từ khi Vãn Nhĩ Nhĩ xuất hiện, tu vi của ta không tiến bộ bao nhiêu, thậm chí nhiều lần còn sinh ra ảo tưởng trong huyễn cảnh của tâm ma. Nếu như ta chưa từng chủ quan, nếu như ta không đổi đi thanh kiếm tùy thân của mình, nếu như ta cảnh giác một chút thì ta có thể đã thắng.

Như vậy châu Lý Ngư sẽ không bị nàng cướp đi, núi Phù Lăng cuối cùng cũng không rơi vào kết cục bi thảm.

Bây giờ thiên đạo đã chiếu cố ta, để cho ta quay về thời điểm Vãn Nhĩ Nhĩ vừa mới đến sư môn.

Chân nhân Ngọc Dĩ nhìn mặt trời, cau mày thiếu kiên nhẫn, gọi ta: “Triều Châu, ngươi tốt nhất mau lên đài, tốc chiến tốc thắng.”

Ta đẩy thanh kiếm do đệ tử đưa ra, lắc đầu nói: “Đem kiếm Ngọc Long tới cho ta.”

Kiếm Ngọc Long là thanh kiếm mẹ ta để lại, nó được truyền qua các đời thiếu chủ của châu Lý Ngư, ra khỏi vỏ sẽ vang lên tiếng rồng ngâm.

Xung quanh bỗng nhiên xôn xao cả lên, thậm chí các sư tỷ thân quen còn nắm tay áo của ta, sợ hãi nói: “Triều Châu, nàng là một người phàm, còn chưa bước vào cửa tu luyện. Muội đừng quá nghiêm túc.”

Ta nhận lấy kiếm Ngọc Long, nhẹ nhàng vuốt ve lên nó, cách vỏ kiếm cũng có thể cảm nhận nó hơi rung nhẹ, ta thở phào nhẹ nhõm, gạt bàn tay sư tỷ đang nắm tay áo của ta ra: “Sư tỷ, ta chỉ muốn thắng mà thôi.”

Cạnh đài Đăng Vân có một cây đào bích trăm tuổi, hoa đào bị gió thổi bay, rơi đọng trên đài Đăng Vân.

Vãn Nhĩ Nhĩ cầm trọng kiếm, cong mắt cười nói: “Sư tỷ Triều Châu, ta là Vãn Nhĩ Nhĩ, về sau chắc hẳn tỷ sẽ nhớ rất rõ. Ta đã nghe danh của tỷ rất lâu, trong nhân gian đều biết một người tên là Triều Châu của giới Tu Chân.”

Ta rút kiếm Ngọc Long, thân kiếm sáng trắng như vảy của Ngọc Long, từ trên đài Đăng Vân phát ra tiếng rồng ngâm. Lúc này ta mới ngước mắt nhìn nàng: “Chưa vào phái Phù Lăng, còn chưa phải là đệ tử trong môn phái, không được gọi ta là sư tỷ.”

Vãn Nhĩ Nhĩ nhất thời không nói nên lời, nụ cười trên môi hơi mím lại.

Chuông đồng vang lên ba hồi, âm thanh bức bách, tượng trưng cho cuộc so tài chính thức bắt đầu.

Ta cảm nhận được linh lực trong cơ thể vừa căng tràn mạnh mẽ, vừa thoải mái êm đềm như nước sông Thiên Hà, không còn cảm giác tắc nghẽn và khô khan như sau này nữa. Ta của những năm này tuổi nhỏ tài cao, gánh trên vai tương lai và hy vọng của châu Lý Ngư, được vinh danh là đệ tử xuất sắc nhất của phái Phù Lăng trong suốt trăm năm qua.

Ta vẫn là đứa con cưng của trời. Lần này ta sẽ thắng.

Linh lực trong cơ thể ta dâng trào, tay phải cầm kiếm Ngọc Long chém vào không trung, tay trái làm kiếm quyết, một mảng sương trắng rộng lớn xuất hiện từ trên không. Kiếm khí bén nhọn hoá thành Ngọc Long gầm một tiếng, lao đến như muốn nuốt chửng Vãn Nhĩ Nhĩ.

Người vây xem đều kêu lên, nhao nhao sợ hãi: “Kiếm ý của sư tỷ Triều Châu đã đạt tới trình độ hóa thành thực thể.”

Trên mặt Vãn Nhĩ Nhĩ không còn ý cười, nàng cau mày vung kiếm. trọng kiếm trong tay nàng cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt. Nàng chém một kiếm vào cổ Ngọc Long nhưng kiếm không bị gãy, chỉ là nàng từng bước thối lui đến mép đài Đăng Vân, có vẻ hơi chật vật, thanh kiếm cuối cùng rơi cách Ngọc Long bảy tấc. Ngọc Long bị kiếm khí tác động răng rắc một tiếng vỡ vụn, kiếm ý bay lướt qua, lưu lại vệt máu trên người nàng.

Vãn Nhĩ Nhĩ đổ mồ hôi đầy đầu, giơ tay lau máu trên mặt: “Kiếm khí của ngươi không giống rồng mà giống rắn, đánh vào bảy tấc liền tiêu tan.”

Lời còn chưa dứt, nàng đã cầm kiếm lao về phía ta. Khi trọng kiếm rơi xuống, ta đã dùng kiếm Ngọc Long chặn nó lại. Tiếng kim loại và đá va vào nhau rất chói tai, đồng thời tiếng rồng ngâm đột nhiên yếu đi.

Trọng kiếm liên tục tiến công, ta từng bước đối phó, nhìn thấy sơ hở trong đòn tấn công không ngớt của nàng. Kiếm Ngọc Long vũ động như sao rơi, một kiếm đâm vào điểm sơ hở.

Vãn Nhĩ Nhĩ đột nhiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng nhìn ta.

Ngọc Long Tâm Quyết đang chạy trong cơ thể ta khựng lại trong giây lát, linh lực đang dâng trào dường như bị sương giá đóng băng. Chính khoảnh khắc chớp mắt này, trọng kiếm đột nhiên bộc phát, một lực cực lớn đánh vào lưng khiến cột sống của ta phát ra tiếng nứt ghê rợn, máu trào lên mũi miệng, mắt ta tối sầm.

Cảm giác sao mà quen thuộc đến thế, giống như là tình cảnh ở kiếp trước lần nữa tái diễn.

Mọi thứ không nên như thế này.

Ta đang ở kỳ Kim Đan, ta có kiếm Ngọc Long, ta không hề khinh địch.

Ta gần như không thể đứng dậy, nhưng ta còn có kiếm Ngọc Long trong tay, ta không thể thua.

Ta hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ hoe, vung ra kiếm ý xen lẫn khí huyết, một con Ngọc Long đẹp đẽ lại xuất hiện, gào thét lao về phía trước, sau khi va vào trọng kiếm thì không còn âm thanh gì nữa, giống như rồng rơi vào vực sâu vậy.

Một kiếm vừa rồi không thể ngăn cản đà của trọng kiếm, nó lại rơi xuống lưng ta. Ta bị đánh ngã trên mặt đất, nôn ra một vũng máu lớn, mặt úp xuống nền đất bẩn thỉu, lục phủ ngũ tạng đều đang kêu gào đau đớn, kiếm Ngọc Long bị đánh bật ra, rơi xuống cách đó không xa.

Một đôi giày tinh xảo dừng lại trước mặt ta, làn váy màu vàng nhẹ nhàng lay động. Vãn Nhĩ Nhĩ thu kiếm, quay lại mỉm cười rồi nói với chân nhân Ngọc Dĩ đang theo dõi trận đấu: “Chân nhân, thắng bại đã phân.”

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta, đó là những ánh mắt vừa tiếc nuối vừa ngạc nhiên mà ta đã nhận được vô số lần ở kiếp trước, như thể ta sinh ra không phải để nằm trên mặt đất.

Tay ta hơi co lại, mỗi lần cử động đều đau đớn muôn phần. Ta vươn tay, bò về phía trước một cách khó khăn, vết máu và mồ hôi dọc theo trán chảy vào mắt. Bộ đồng phục đệ tử màu xanh sạch sẽ trên người ta giờ ướt đẫm máu và mồ hôi. Ta chạm tới kiếm Ngọc Long, cầm nó trong tay rồi lại đứng dậy, hông như bị gãy, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng được.

Vãn Nhĩ Nhĩ quay đầu lại kinh ngạc nhìn ta.

Răng môi tràn đầy vị tanh ngọt của máu. Ta cúi thấp đầu, thì thầm nói: “Ta không thể thua, ta nhất định phải thắng.”

Ta nhớ tới ngọn lửa không thể dập tắt ở châu Lý Ngư, nhớ tới mọi người thở dài thương tiếc cho ta rộ sớm tàn nhanh, nhớ tới Tạ Như Tịch từng nói: “Triều Châu, muội không nên luyện kiếm.”

Tại sao ta không thể luyện kiếm? Tại sao ta không thể thắng?

Trọng kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ một lần nữa chém xuống, hào quang trên kiếm Ngọc Long lưu chuyển, lần này không có kiếm khí hóa rồng, không có băng sương ngưng kết, chỉ tựa như làn gió tháng chín nhu hòa ở châu Lý Ngư.

Quyển thứ hai của Ngọc Long Kiếm Phổ: Lý Ngư Phong.

Kiếp trước, ta chưa từng luyện thành, vẫn đang dừng bước ở quyển thứ nhất. Gió kiếm này nhu hòa, đi đến đâu hoa rơi tan nát đến đó, ngay cả khối đá đen vốn tưởng không bao giờ nứt vỡ giờ lại lặng yên xuất hiện vô số vết nứt nhỏ xíu.

Vãn Nhĩ Nhĩ nhanh chóng lùi lại, trọng kiếm vung lên như một tấm khiên không khí, kiếm kêu leng keng, va chạm cọ sát phát ra âm thanh chói tai. Nàng nhắm mắt lại như đang tập trung lắng nghe, lúc nàng mở mắt ra, ta vậy mà không phản ứng được. Trọng kiếm nặng nề xé gió đập mạnh vào ngực ta.

Ta giống như một con diều đứt dây, bị mưa lớn quật xuống đất, cứ thế bị một kiếm đánh rơi khỏi đài Đăng Vân.

Mọi người chấn động, ai nấy cũng đều im lặng, đổ dồn mọi ánh mắt kinh ngạc lên người ta. Ta đã từng chịu đựng vô vàn ánh mắt như vậy ở kiếp trước.

Tình cờ cũng là chiêu thứ mười, vẫn là trong vòng mười chiêu bị đánh rơi xuống đài, còn bi thảm hơn so với kiếp trước.

Hoa đào bích bay lả tả tựa như ngọc quỳnh trên tiên đài, xoay tròn quanh tà váy màu vàng của Vãn Nhĩ Nhĩ. Dưới ánh sáng vàng, Vãn Nhĩ Nhĩ quay lại, đám mây che khuất mặt trời phía sau. Nốt ruồi chu sa nổi bật trên mặt, nàng cúi đầu nhìn ta đang nằm trên mặt đất, chắp tay nói: “Cảm ơn sư tỷ chỉ bảo.”

Có người lẩm bẩm phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Sư tỷ Triều Châu thua rồi.”

Chân nhân Ngọc Dĩ là người đầu tiên phản ứng, ông ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ bằng ánh mắt rất háo hức, khuôn mặt luôn cay nghiệt cũng xuất hiện một chút hài lòng. Ông ta vốn là người chỉ xem trọng tài năng, bây giờ tìm được đệ tử tốt dĩ nhiên là kích động.

Ta mở to hai mắt nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, không biết là máu hay mồ hôi chảy trên mặt, không biết cột sống lưng của ta bị gãy mấy phần, sau này còn có thể duỗi thẳng lưng hay không. Ta há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào, mỗi lần mở miệng là máu lại trào ra, chảy dọc xuống cằm.

Ta muốn hỏi tại sao?

Tại sao ta không thắng được nàng?

Ta không hề buông lõng, ta đã rất khẩn trương ngay từ giây phút đầu tiên bước lên đài Đăng Vân, lưng ta ướt đẫm mồ hôi, thậm chí ta còn thể hiện vượt quá khả năng bình thường của mình, trước đây ta chưa bao giờ thi triển được các chiêu thức của Lý Ngư Phong. Ta đều thấy rõ mỗi một chiêu thức, đều làm được mỗi một bước đến mức tối đa.

Tại sao ta không thể thắng dù đã cố gắng rất nhiều?

Ta thở dốc, máu dồn lên chóp mũi.

Xung quanh trở nên mông lung, giống như là đang hoan hô, bọn họ reo hò vì một thiên tài mới xuất hiện, không ai có thể nghe thấy âm thanh của ta.

Có người cúi xuống cạnh ta, đôi tay chai sạn vì luyện kiếm nhiều năm vén tóc ra khỏi mặt ta, giơ tay lau những vệt nước trên đó, hóa ra mặt ta đầy nước mắt. Ánh sáng hờ hững xuyên qua khe hở giữa những cây đào bích cổ thụ chiếu lên hàng lông mày của hắn, vài bông hoa đào lả lướt rơi trên vai hắn.

Ta thử nhiều lần mới phát ra được âm thanh: “Tại sao chứ?”

Tạ Như Tịch bình tĩnh nói: “Triều Châu, muội không nên cầm kiếm.”