Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 3



Nếu có thể làm lại tất cả, nhưng dù đã cố gắng hết sức, đầu va máu chảy thì kết cục vẫn là như vậy, liệu ngươi còn chọn làm lại hay không?

Ta cầm kiếm Ngọc Long bước vào Vấn Tâm Bí Cảnh trong môn phái.

Mặt nước trải dài vô tận gợn sóng lăn tăn, nhưng khi giẫm lên lại cứng như băng. Chỉ là sóng nước bắt đầu lan rộng từ chân ra xung quanh, vô số bóng ảnh của ta phản chiếu dưới làn nước lạnh buốt.

Sắc trời trắng xóa như sương giá, trong Vấn Tâm Bí Cảnh chỉ có một chiếc kính nước không biết điểm tận cùng ở đâu.

Ta chậm rãi bước đến trung tâm của bí cảnh, mặt nước chỗ này không phản chiếu bóng ảnh mà chỉ là một mảnh hư vô mờ mịt.

Ta đặt kiếm Ngọc Long sang một bên rồi quỳ trên kính nước Vấn Tâm này.

Ta giơ tay chạm nhẹ vào kính nước.

Kính nước này có thể giúp ngươi nhìn thấy những gì?

Ký ức như ánh lửa bập bùng dưới đáy kính, xua tan hết mọi sương giá trắng xoá. Nhiều khuôn mặt, nhiều cảnh tượng khác nhau lướt qua trong kính tựa như vô số đóa hoa rơi xào xạc qua tán lá, từng chút một phơi bày những nỗi niềm đau đớn và ân hận nhất trong lòng ta.

Tuyết chợt rơi trong Vấn Tâm Bí Cảnh. Từng bông tuyết trắng đậu trên vai ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ dùng một kiếm đánh ta rơi khỏi đài, vẻ mặt ẩn giấu ý cười.

Sư phụ thở dài nói với ta, đạo tâm đã loạn, thiên phú bị hủy rồi.

Đại sư huynh chết dưới tay ta, trước khi chết còn phó thác cho ta bảo vệ phái Phù Lăng thật tốt.

Tạ Như Tịch chạy đến Ma Giới tìm Vãn Nhĩ Nhĩ, bóng lưng quyết tuyệt.

Châu Lý Ngư bị lửa thiêu rụi, núi Phù Lăng ngổn ngang thi thể.

Ta ngơ ngác há miệng, sắc mặt tái nhợt, hít thở không thông.

Thiên đạo rốt cuộc là thương xót ta hay muốn giày vò ta, để ta sống lại, một lần nữa chứng kiến sự kém cỏi của mình.

Tiếp tục chạm vào kính nước, ngươi có thể nhìn thấy ai?

Cảnh tượng trong kính nước Vấn Tâm bắt đầu thay đổi, sau cùng dừng lại ở châu Lý Ngư, mặt biển nhấp nhô lấp lánh ánh vàng tựa như những chiếc vảy vụn vỡ.

Trong kính là hình ảnh lúc ta còn nhỏ, trên người đang mặc trang phục tượng trưng cho thân phận thiếu chủ của châu Lý Ngư, quanh eo còn chưa đeo Kim Linh Tử của phái Phù Lăng.

Người phụ nữ vấn tóc như mây, nét mặt dịu dàng, nhỏ giọng nói với ta: “Tiểu Triều Châu, con có thể lặp lại trách nhiệm của thiếu chủ châu Lý Ngư hay không?”

Mắt bà ấy đột nhiên ngước lên, giống như xuyên qua thời không nhìn thấy vẻ chán chường của ta.

Ta chợt sửng sốt, nhưng đã nghe tiểu Triều Châu trong kính lên tiếng trả lời: “Thân là thiếu chủ của châu Lý Ngư, gánh vác trên vai sự kỳ vọng của muôn dân, thời thời khắc khắc không được lơ là tu luyện, để mai sau có thể giúp châu Lý Ngư phát triển thịnh vượng hơn nữa. Mọi thứ ta làm đều phải đặt lợi ích của châu Lý Ngư lên đầu. Nếu châu Lý Ngư gặp nguy nan, ta phải dùng thân ngăn cản, dùng đầu sát phạt…”

Tiểu Triều Châu trong kính chợt khựng lại, dường như đã quên lời. Ta vô thức nói tiếp: “Cho dù vượt quá khả năng cũng phải liều mạng, không sợ núi đao biển lửa, có chết cũng không từ bỏ.”

Người phụ nữ cong mắt mỉm cười, đầu ngón tay ta run rẩy chạm vào khuôn mặt của bà ấy trong kính, thầm gọi: “Mẹ!”

“Con sẽ thắng chứ?”

Bà ấy chỉ cười, không nói một lời.

“Con còn có thể cầm kiếm nữa không?”

Bà ấy không trả lời.

Gió tuyết bắt đầu thổi mạnh hơn, kiếm Ngọc Long bên cạnh phát ra âm thanh ngân nga trong trẻo, kính Vấn Tâm lại bị từng lớp sương giá bao phủ, kết băng.

Chẳng mấy chốc, băng trên mặt kính tan dần từng chút một, sương mù cũng tản đi. Kính Vấn Tâm lại trở thành một mảnh hư vô mờ mịt, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ta quỳ trên kính, trang nghiêm dập đầu ba cái, trán cũng đã lạnh buốt. Phải mất một lúc ta mới phủi sạch được hết tuyết rơi trên quần áo, tay cầm kiếm Ngọc Long bước ra ngoài.

Ta sẽ thắng, ta muốn thắng, ta nhất định phải thắng. Ta là thiếu chủ của châu Lý Ngư, ta không thể thua.

Không sợ núi đao biển lửa, có chết cũng không từ bỏ.

Lần này, ta tuyệt đối sẽ không thua nữa.