Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 4



Ra khỏi Vấn Tâm Bí Cảnh, hành động vừa rồi làm động đến mấy vết thương trên người, lúc này ta mới cảm thấy đau đớn. Ta lục tìm bột thuốc giảm đau trong linh giới, tình cờ lấy ra một con bướm bằng giấy xuyến*.

(*giấy xuyến: hay còn gọi là giấy tuyên, giấy ngọc bản Tuyên Thành, thường dùng để vẽ thủy mặc)

Đó là một con bướm nhỏ màu trắng tinh xảo, cũng không biết bên trên được ấn định loại luyện khí nào. Bướm giấy không có khả năng tấn công thực tế, nhưng dùng để truy tìm dấu vết khá tốt.

Ta thổi nhẹ một hơi, con bướm giấy trên tay bắt đầu cử động, nhẹ nhàng bay về phía trước.

Ta chậm chạp theo sau, bởi vì thương tích chưa lành nên động tác không được nhanh nhẹn như trước.

Bí cảnh nằm ở vực sâu dưới chân ngọn núi cao nhất phái Phù Lăng, rất ít người có thể đi vào.

Bướm giấy bay xa dần. Trên đường ngày càng bắt gặp nhiều người qua lại.

Trước đây ta thường dạo quanh phái Phù Lăng, mặc dù nhập môn muộn nhưng vì có tư chất vượt trội nên hầu hết đệ tử gặp ta đều sẽ gọi ta một tiếng sư tỷ.

Giờ đây, ánh mắt bọn họ nhìn ta đã khác xưa. Thấy ta, các đệ tử sẽ dừng nói chuyện, hướng mắt nhìn ta với vẻ tiếc nuối và thương hại.

Ta đã chứng kiến quá nhiều ánh mắt như vậy ở kiếp trước, thế nên giờ đây có thể thản nhiên tiếp nhận.

Bọn họ xì xầm bàn tán, ta nghe được mấy lời đại loại như “hữu danh vô thực”, “Kim Đan giả”, “toàn dùng đan dược để tăng tu vi”…

Kiếp trước, nghe được những lời này khiến ta không khỏi nghi ngờ bản thân, nghĩ rằng ta thật sự đã quá đề cao mình.

Một sư muội khá quen mặt lúng túng gọi tên ta, quan tâm hỏi: “Sư tỷ Triều Châu, thương tích của tỷ đã lành hẳn chưa?”

Tính ra cũng đã nửa tháng kể từ ngày ta bị Vãn Nhĩ Nhĩ đánh rơi khỏi đài Đăng Vân. Suốt quãng thời gian này, ta gần như hôn mê nằm trong phòng dưỡng thương. May là ta có thể chất đặc biệt, lại được sư phụ chăm sóc nên tốc độ hồi phục khá nhanh.

Ta ngước mắt mỉm cười: “Sắp lành hẳn rồi, nên hôm nay ta mới ra ngoài, không thể bỏ bê tu luyện được.”

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của ta, sư muội tỏ ra nhẹ nhõm: “Không hổ danh là sư tỷ Triều Châu.”

Bướm giấy chờ ta một lúc rồi chậm rãi bay về phía trước. Ta chỉ vào bướm giấy, ý bảo ta muốn đi theo nó. Nhưng sư muội lại nhíu mày, thoáng do dự rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vãn Nhĩ Nhĩ đang ở bên đó.”

Đầu mày ta giãn ra, cười nói: “Không cần lo, muội tên gì?”

Sư muội mở to mắt, mặt hơi đỏ lên, có phần vừa mừng vừa lo: “Muội là Ngọc Như, đệ tử dưới trướng của tam trưởng lão thuộc đỉnh thứ ba.”

Ta gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ý tốt của muội.”

Bướm giấy lại bay ngược về, lượn lờ trên vai ta, thúc giục ta mau đi theo nó.

Sư muội biết ý, chạy lại chỗ các bạn của mình.

Ta đi được một đoạn, nghe thấy tiếng Ngọc Như tranh cãi với mấy người kia: “Ta nói rồi, sư tỷ Triều Châu sao lại để bụng mấy sơ xuất như vậy được? Các ngươi còn nghi ngờ sư tỷ chỉ được vỏ ngoài, bên trong toàn rơm. Không biết sư muội mới đến đã cho các ngươi uống canh mê hồn gì, thế nhưng các ngươi lại dám đặt điều nói sư tỷ Triều Châu hẹp hòi nhỏ mọn, sau này nhất định sẽ bài xích, trả thù nàng ta. Sư tỷ Triều Châu mới không thèm chấp nhặt!”

Bướm giấy dập dờn bay về phía trước, ta nhẹ bước theo sau. Phái Phù Lăng đang vào mùa hoa đào bích nở rộ, gió cuốn vô số đóa hoa rời cành, cánh đỏ nhụy trắng phủ đầy trên đất.

Chẳng mấy chốc ta đã hiểu tại sao sư muội Ngọc Như không muốn ta đi về phía trước.

Khắp môn phái, không ai là không biết chuyện ta ái mộ Tạ Như Tịch, người vẫn luôn ở trong Vạn Kiếm Trủng của phái Phù Lăng để lĩnh hội kiếm ý.

Đài mây xanh mướt, hơi nước bốc lên, Tạ Như Tịch đang dạy Vãn Nhĩ Nhĩ luyện kiếm. Hắn mặc đồ đen, tóc đen buộc cao, ánh mắt nhìn vào cổ tay trắng nõn của Vãn Nhĩ Nhĩ, nghiêm túc giúp nàng chỉnh lại tư thế cầm kiếm.

Vãn Nhĩ Nhĩ đã thay đồng phục dành cho đệ tử màu xanh da trời, lén ngẩng đầu nhìn Tạ Như Tịch, ánh sáng lướt qua trên mặt càng tô điểm cho nốt ruồi chu sa thêm phần kiều diễm. Nhưng Tạ Như Tịch lại tỏ ra dửng dưng trước ánh mắt e thẹn rụt rè của nàng. Nhìn từ xa, hai người họ quả thật xứng đôi.

Vãn Nhĩ Nhĩ ném trọng kiếm trong tay, giận dỗi nói: “Tạ Như Tịch, huynh là tảng đá hả? Chân muội hình như bị trẹo rồi.”

Tạ Như Tịch buông tay nàng ra, lưng thẳng như kiếm Như Tịch của hắn. Hắn định cúi xuống kiểm tra thương tích cho nàng, nhưng một con bướm giấy đột nhiên đậu trên đầu ngón tay thon dài của hắn, nhẹ nhàng giống như tâm sự thầm kín của thiếu nữ. Bướm giấy khẽ khàng vỗ cánh, linh khí tiêu tan, biến thành một con bướm giấy bình thường, lặng lẽ nằm trên tay áo màu đỏ sẫm của hắn.

Tạ Như Tịch kinh ngạc ngước mắt lên, xuyên qua làn hơi nước thấy ta đang đứng đó.

Mặt hắn lúc này vẫn chưa có sự trầm lắng theo năm tháng, trên người còn toát ra khí phách của thiếu niên.

Ta cũng sửng sốt, không ngờ người mà con bướm giấy này truy tìm lại là hắn. Còn nhiều con bướm giấy tương tự như vậy được xếp chồng cất trong linh giới, chúng chỉ có thể lần theo dấu vết của Tạ Như Tịch chứ không thể đến gần trái tim hắn. Ta của trước đây cố chấp đến gần, nhưng tất cả đều vô ích. Ta ôm lấy ngực trái, dường như ở đó vẫn luôn tồn tại nỗi đau buốt giá cũng như oán hận kéo dài miên man.

Kỳ thật ta ái mộ Tạ Như Tịch nhiều năm, cũng từng thử qua phương pháp nhờ chỉ dẫn luyện kiếm này. Nhưng vừa thấy kiếm Ngọc Long trong tay ta, hắn đã nói ta không nên luyện kiếm.

Bây giờ nhìn lại, hóa ra không phải là hắn không dạy người khác luyện kiếm, chẳng qua vì ta không phải là Vãn Nhĩ Nhĩ mà thôi.

Ta thở dài. Bướm giấy chỉ có thể sử dụng một lần, nếu đã dùng qua thì giờ nó chỉ như giấy vụn không hơn không kém.

Ta quay người định rời đi thì nghe Vãn Nhĩ Nhĩ gọi ta lại, hai má ửng hồng, lúng túng nói: “Sư tỷ Triều Châu, muội chỉ nhờ Tạ Như Tịch dạy kiếm pháp, tỷ đừng hiểu lầm.”

Ta kiên nhẫn lắng nghe, liếc thấy Tạ Như Tịch cất con bướm giấy vào cổ tay áo, người thì cúi xuống trêu chọc con thỏ trắng mập mạp. Con thỏ này là ta nhặt được lúc xuống núi, nhưng lại giả vờ ngây ngốc không biết để Tạ Như Tịch nuôi nó. Mặc dù hắn luôn đối xử xa cách với ta nhưng không hề bạc đãi con thỏ này. Ta thường lấy lý do đi thăm thỏ để gặp hắn.

Ngày Tạ Như Tịch nhập ma trở về, con thỏ ngốc nghếch này không được thông minh giống như con người, thấy hắn không lo bỏ chạy, ngược lại còn vểnh tai lăn tới, cọ lên chân hắn lấy lòng như thường lệ, kết quả là bị một kiếm xuyên người.

Nghĩ đến chuyện này, ta thà làm thịt nó ăn cho rồi, còn hơn mai mốt chịu tội oan ức như vậy.

Ta xuyên qua làn hơi nước bước đến trước mặt Tạ Như Tịch. Đôi đồng tử đen láy của hắn ngước lên nhìn ta nhưng không nói gì. Ta cũng không nhìn hắn, cúi người ôm con thỏ lên rồi nhẹ nhàng nói: “Bấy lâu nay con thỏ của ta đã làm phiền Kiếm Quân đến núi Phù Lăng lĩnh ngộ kiếm ý, từ hôm nay ta sẽ mang nó về.”

Tạ Như Tịch còn chưa lên tiếng thì Vãn Nhĩ Nhĩ đã đáp lời thay hắn: “Thì ra là thỏ của sư tỷ Triều Châu, vừa nhìn thấy con thỏ mập mạp này, ta chỉ mới lẩm bẩm không biết nó có mùi vị thế nào, vậy mà lại bị kiếm của Tạ Như Tịch đánh ngã mười lần.”

Vãn Nhĩ Nhĩ nói đến đây thì ngập ngừng hỏi: “Sư tỷ, tỷ còn giận ta sao? Hôm đó ở đài Đăng Vân, ta không cố ý làm tỷ bị thương nặng như vậy. Ta còn tưởng tỷ rất lợi hại.”

Ta lại nhìn nàng, vẻ mặt của Vãn Nhĩ Nhĩ rất chân thành, đôi mắt to tròn trong veo như nước ngưng tụ.

Nhìn mặt nàng ngây thơ và đáng yêu biết bao, nhưng ta của kiếp trước lại hẹp hòi, vì nàng tạo nên nhiều cạnh tranh mà muốn trút giận lên nàng.

Kiếm Ngọc Long treo bên hông ta rung nhẹ, có vẻ như kiếm linh cũng không cam lòng.

Ta chợt cười: “Sao ta lại giận muội, tài nghệ không bằng người thì chịu thua thôi. Phái Phù Lăng có thêm người tài vốn là chuyện tốt mới phải. Ta rất mong chờ muội thể hiện tài năng trong cuộc thi Đệ Tử Tiên Minh sau này. Nếu muội còn có chỗ nào chưa thích ứng thì có thể tìm ta giúp đỡ.”

Ta gật đầu chào, không nhìn Tạ Như Tịch thêm nữa, cứ thế ôm con thỏ mập mạp rời đi.

Bản thân ta cũng cảm thấy khó tin khi giờ đây ta có thể thản nhiên nói rằng tài nghệ không bằng người thì đành chịu thua.

Người trong môn phái lén lút phê bình ta kỳ thật cũng hợp tình hợp lý. Từ nhỏ ta đã có tư chất thông minh, lại thêm thân phận cao quý, khó tìm được đối thủ đồng trang lứa nên không tránh khỏi tâm cao khí ngạo, chỉ khi bị đánh rơi khỏi mây cao, đầu va máu chảy mới biết thừa nhận thất bại.

Rừng trúc xào xạc, hoa đào rơi lả tả, trôi dập dềnh theo dòng suối uốn quanh lấp lánh ánh vàng.

Chờ ta hồi phục tinh thần thì chân cũng đã bước đến khu rừng trúc này, trước mắt là một ngôi nhà trúc chìm trong tĩnh lặng.

Ta buông tầm mắt, bất lực mỉm cười, dù là kiếp trước hay kiếp này, ta đều muốn đến đây mỗi khi cảm thấy uất ức.

Hai đệ tử canh cửa đang nói chuyện sôi nổi, kể lại một cách sống động ngày ta bị Vãn Nhĩ Nhĩ đánh rơi khỏi đài Đăng Vân.

“Trước đây ta còn tưởng sư tỷ Triều Châu là kỳ tài, kết quả chẳng ra làm sao, họ nói tư chất mà tỷ ấy có được đều nhờ cả vào đan dược, nói là Kim Đan chứ thật ra năng lực chẳng khác gì chúng ta.”

“Sư muội mới nhập môn rất xinh đẹp, hơn nữa còn hiền lành và dễ gần hơn sư tỷ Triều Châu nhiều. Lần trước muội ấy vô tình đụng phải chúng ta, dường như đã đến nói chuyện với người ở trong nhà trúc, may là ta quay lại kịp thời, nếu không hậu quả rất khó lường…”

Người nói đột nhiên dừng lại, hết sức kinh hãi nhìn bàn tay đặt trên vai mình. Hai người họ ngẩng đầu, thấy ta đang trầm tĩnh nhìn mình.

Sắc mặt đệ tử nọ đỏ bừng, mở miệng định giải thích: “Sư tỷ Triều Châu, bọn đệ không có ý đó, chắc là do đầu óc mụ mị mới ăn nói bừa bãi như vậy.”

Ta ngắt lời hắn, truy hỏi: “Vãn Nhĩ Nhĩ từng đến đây?”

Đệ tử vừa nói lúng ta lúng túng gật đầu, rồi dường như bị ánh mắt của ta dọa sợ mà nhanh chóng lắc đầu: “Chỉ chốc lát thôi, cũng chỉ có một lần đó à, đệ xin thề.”

Ta hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hóa ra Vãn Nhĩ Nhĩ đã sớm đến nhà trúc, may là ta phát hiện ra rồi.

Kiếp trước ta bận lòng nhiều việc nên ít đến nhà trúc, không ngờ sau này lại để Vãn Nhĩ Nhĩ có cơ hội gây họa.

Ta đưa tay gõ cửa nhà trúc nhưng không có ai trả lời, cửa chính và cửa sổ đều đóng kín. Dù không đi vào nhưng ta biết bên trong hoàn toàn tối đen, không có lấy một tia sáng nào.

Ta gọi khẽ: “Đại sư huynh, ta là Triều Châu.”

Ta kiên nhẫn chờ một lúc nhưng bên trong vẫn im lặng, bên tai chỉ văng vẳng tiếng rừng trúc xào xạc.

Ta nói tiếp: “Ta đến gặp sư huynh.”

Không có âm thanh đáp lại đúng như dự đoán. Ta ngồi xuống, tựa lưng vào cửa, giống như đang trò chuyện với người bên trong. Từ lúc ta trùng sinh đến nay, hiếm được lúc thả lỏng như vậy.

“Sư huynh, ta vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, thấy mình không còn là thiên tài nữa. Huynh nghe thấy những lời họ nói hay chưa? Ta đã bị đánh bại, trong vòng mười chiêu bị đánh văng khỏi đài Đăng Vân. Sư phụ chữa thương cho ta suốt nửa tháng, nhờ đó ta mới có thể xuống giường. Nói ra thật là thảm bại và xấu hổ biết mấy.”

“Bọn họ nói ta chỉ có hư danh, tư chất không bằng cô gái đó, tu vi của ta chẳng qua là do thổi phồng mà ra. Nhưng rõ ràng là ta vẫn luôn tu luyện chăm chỉ, liều mạng luyện kiếm, tại sao lại thua một người còn chưa nhập môn? Thiên đạo bất công vậy sao? Bây giờ ta không biết câu trả lời, nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục liều mạng luyện kiếm, quyết tâm giành chiến thắng. Mẹ từng nói với ta, ý chí và quyết tâm của con người có thể thắng được ý trời.”

Ta đứng dậy, áp mặt lên cánh cửa được làm bằng chất liệu đặc biệt, nắm tay siết chặt: “Đại sư huynh, hôm đó ta bị đánh gãy cột sống, nhưng giờ đã có thể đứng thẳng lưng. Nếu ta có thể chứng minh cho huynh thấy, người bị rơi xuống đáy vẫn có khả năng trở lại mây cao, vậy huynh ra ngoài gặp ta được không?”

Cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng động như thể có thứ gì vừa đập lên nó, sau đó rung lắc dữ dội, dọa cho mấy con chim đang đậu trong rừng sợ hãi bay đi.

Giọng nói từ bên trong truyền ra: “Đừng tới.”

Có lẽ do lâu ngày chưa nói chuyện nên chất giọng có hơi khàn khàn trúc trắc.

Rõ ràng là bị từ chối nhưng ta lại cong mắt cười vui vẻ. Dù sao kiếp trước ta cũng từng đứng ngoài nhà trúc rất nhiều lần, lời vui tai hay khó nghe đều nói cả rồi mà người bên trong chẳng đáp nửa lời. Đây rõ ràng là một dấu hiệu tốt rồi đó.

Ta nói vọng vào: “Tốt lắm. Hẹn lần sau gặp huynh. Phải rồi, đàn gà sau núi đều đã mập ú, lần sau ta sẽ nướng gà mang đến cho huynh.”

Ta do dự một lúc rồi nói: “Đại sư huynh, nếu có cô gái lạ mặt nào đến nói với huynh nhiều lời ngon tiếng ngọt đánh vào lòng người thì huynh chớ nên tin, cũng đừng đáp lại nàng ấy nha.”

Bên trong không có tiếng động, bầu không khí im lặng trở nên bí bách. Nếu cánh cửa không rung lên thì ta còn ngỡ giọng nói lúc nãy chỉ là ảo giác.

Ta lại căn dặn đệ tử canh cửa: “Nếu tiểu sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ còn đến chỗ này thì đệ phải báo với ta càng sớm càng tốt, đừng để muội ấy tiếp cận đại sư huynh như lần trước nữa biết chưa.”

Đối phương lúng túng gật đầu.

Ta cau mày nhìn hắn: “Nhất định phải báo ngay cho ta đấy nhé.”

Đối phương vội vàng gật đầu đồng ý nhưng ánh mắt nhìn ta lại xấu hổ và thiếu tự nhiên, ngập ngừng như muốn xin lỗi: “Sư tỷ Triều Châu…”

Ta im lặng lắc đầu. Suy cho cùng đâu chỉ có mỗi hai người họ nói như vậy, mấu chốt là ta vẫn chưa đủ mạnh nên mọi người nghi ngờ cũng là chuyện thường tình.

Ta đứng dậy rời đi, được một đoạn lại khẽ quay đầu nhìn căn nhà trúc chìm trong hiu quạnh, ngay cả ánh nắng cũng khó xuyên qua được cành lá rậm rạp. Trong lòng ta thầm đếm xem đã bao nhiêu năm trôi qua, đại sư huynh cứ như vậy mà không bước chân ra khỏi căn nhà trúc này.

Đại sư huynh, châu Lý Ngư, phái Phù Lăng, Tiên Minh, ta sẽ tháo gỡ từng nút thắt còn vương mãi trong lòng từ kiếp trước.