Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 5



Phái Phù Lăng có điện Nam Huyền và điện Bắc Huyền. Điện Nam Huyền phụ trách xử phạt các loại vi phạm. Điện chủ điện Bắc Huyền mất tích nhiều năm, hiện do chân nhân Ngọc Dĩ thay thế chức vụ, đảm nhiệm việc khen thưởng và phân phó nhiệm vụ rèn luyện.

Ta đứng trong điện Bắc Huyền, ngẩng đầu nhìn linh giản* không ngừng biến ảo các loại nhiệm vụ rèn luyện trước mắt, độ khó tăng dần từ màu trắng đến màu tím. Ta tinh mắt nhìn thấy ba chữ “trấn Thiên Hiệp” quen thuộc nổi lên trên linh giản màu trắng, vừa định đưa tay chạm vào thì nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau.

(*giản: thẻ tre dùng để viết chữ thời xưa)

“Đệ tử quan môn* của chưởng môn, thiếu chủ Triều Châu thiên chi kiêu nữ của chúng ta lại đi nhận nhiệm vụ cấp thấp màu trắng, chậc chậc, nếu là ta, ta sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, thà cuốn gói về châu Lý Ngư còn hơn.”

(*quan môn: đóng cửa, cuối cùng. Vũ thấy thường dùng trong trường hợp một người lâu năm không nhận đệ tử, vì gặp được kỳ tài mà phá lệ thu nhận nên sẽ giữ nguyên từ này)

Tay ta dừng lại, linh giản màu trắng lập tức chìm vào làn nước mênh mông, khó mà tìm thấy nữa. Ta thu tay lại, quay đầu nhìn người vừa mới lên tiếng, đối phương đang được một đám người vây quanh.

Hắn cài một cây trâm màu đen như mực, đồng tử nhạt màu hơn người khác, nhưng đường nét khuôn mặt vô cùng sắc sảo. Hắn tên Ân Chu, là con trai duy nhất của chân nhân Ngọc Dĩ, xưa nay vẫn luôn tu luyện dưới trướng của cha mình. Đáng tiếc việc tu luyện của hắn mãi trì trệ, dù hắn đã nỗ lực không ít nhưng hiếm khi được cha mình coi trọng.

Ân Chu khoanh tay, nghiêng người quan sát ta, nhếch môi khinh thường: “Trước đây cô kiêu ngạo, ta còn tưởng cô lợi hại lắm, hóa ra đa số lời đồn đều là dối trá, ngay cả một tiểu nha đầu vừa nhập môn cũng có thể đánh cô đổ máu, thật là lãng phí tài nguyên của môn phái.”

Đám người theo chân hắn cũng phụ họa: “Sư huynh Ân Chu nói không phải là không có lý. Vì chuyện này mà chúng ta đã trở thành trò cười của toàn bộ giới Tu Chân suốt mấy ngày qua. Thật là mất mặt.”

Ta cụp mắt, muốn nhanh thoát khỏi đám người này, nhưng lúc đi ngang qua Ân Chu lại bị hắn kéo giữ. Cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo truyền đến cổ tay ta.

Hắn sầm mặt chất vấn: “Vội bỏ chạy hả?”

Nếu là ta của trước đây, nhất định sẽ không chịu được sỉ nhục như vậy, nhưng trong môn phái nghiêm cấm các đệ tử tự ý đánh nhau, thế là ta mang tiếng nhỏ nhen, kiêu căng và ngang ngược.

Động tĩnh thu hút sự chú ý của các đệ tử gần đó, họ đều quay đầu nhìn về phía này.

Ta cụp mắt nhìn bàn tay trắng xanh của hắn, hơi nâng cằm nói: “Theo môn quy, ngươi nên gọi ta một tiếng sư tỷ Triều Châu.”

Ân Chu có thiên phú tầm thường, thế nên dù hắn ở phái Phù Lăng từ khi mới lọt lòng thì cũng phải gọi ta là sư tỷ theo quy tắc tôn trọng kẻ mạnh của môn phái.

Quả nhiên hắn siết chặt cổ tay của ta hơn, nghiến răng nói: “Cô…”

Tay ta rung nhẹ, đánh úp ngược vào mệnh môn của hắn. Hắn ăn đau lập tức buông tay, ôm lấy cánh tay hét lên.

Ta lấy khăn lau sạch cổ tay rồi thản nhiên nói: “Ân Chu, nếu không có việc gì làm thì ráng tu luyện cho tốt, nhiều năm như vậy mà vẫn còn kẹt ở kỳ luyện khí giống như một đứa trẻ thế.”

Các đệ tử vây xem đều cười ồ lên. Ân Chu tức giận ngẩng đầu, dưới mắt mơ hồ có vằn đen.

Hắn chợt cười to: “Triều Châu, cô sẽ không đắc ý được bao lâu nữa đâu.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây rồi từ từ thu hồi tầm mắt: “Ta chờ ngày đó.”

Có một già một trẻ từ bên trong bước ra. Một người là chân nhân Ngọc Dĩ đang tạm quản lý điện Bắc Huyền, đi bên cạnh là Vãn Nhĩ Nhĩ trong bộ đồng phục đệ tử màu xanh da trời, bên trên còn được nàng thêu lên mấy đóa hoa màu vàng rực rỡ tựa như ánh ban mai xuyên qua làn sương xanh.

Chân nhân Ngọc Dĩ coi trọng thiên phú nên đã nhận Vãn Nhĩ Nhĩ làm đồ đệ giống như kiếp trước.

Ông ta nhìn cảnh náo loạn trong sảnh đường, cau mày, thiếu kiên nhẫn buông lời khiển trách: “Làm việc của các ngươi đi. Điện Bắc không phải là nơi để các ngươi tranh chấp.”

Ông ta nhìn con trai Ân Chu của mình, trên mặt càng lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn: “Còn không lo tu luyện, giữa tháng sẽ có đan dược bổ trợ cho kỳ Trúc Cơ. Nếu lần này còn thất bại thì ngươi cút khỏi phái Phù Lăng là vừa. Tiểu sư muội vừa nhập môn vậy mà đã luyện được Trúc Cơ. Ngươi thật sự khiến ta quá mất mặt.”

Tiểu sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ vừa nhập môn đã luyện thành Trúc Cơ đang đứng cạnh ông ta, cong mắt cười duyên.

Vầng trán của Ân Chu nổi đầy gân xanh, tay siết chặt thành quyền dưới ống tay áo, ánh mắt oán hận nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, sau đó nhìn ta, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo đám tùy tùng của mình rời đi. Sảnh lớn của điện Bắc Huyền đột nhiên trở nên trống trải.

Sau khi bị quở mắng một trận, nhìn bề ngoài thì mọi người đang cặm cụi làm việc của mình, nhưng thực chất ánh mắt lại láo liên qua lại giữa ta và Vãn Nhĩ Nhĩ.

Ta mỉm cười gật đầu với nàng, hàng ngàn cảm xúc trong lòng đều bị mặt băng tĩnh mịch đè nén.

Vãn Nhĩ Nhĩ đi tới trước mặt ta, thản nhiên hỏi: “Sư tỷ Triều Châu, tỷ biết Tạ Như Tịch thích thứ gì không? Lần trước huynh ấy dạy ta kiếm thuật, ta đang suy nghĩ nên báo đáp lại thứ gì.”

Nghe nhắc đến cái tên này, tựa như vết đâm vừa chua xót, vừa đau đớn hằn sâu trong tim ta.

Ta đáp: “Huynh ấy không đặc biệt thích gì cả. Muội thử tặng thứ gì đó mới mẻ xem sao, có lẽ huynh ấy sẽ thích. À, Tạ Như Tịch thích hương thơm của hoa ngân châu sau núi.”

Mỗi lần ta từ châu Lý Ngư trở về đều mang cho Tạ Như Tịch nhiều món đồ chơi độc đáo. Có lần ta mang về một chiếc đèn lồng ông trăng, bên trong có hai tượng nhỏ chụm đầu vào nhau, mỗi khi thắp sáng sẽ phản chiếu bóng lên đèn. Tạ Như Tịch khẽ cười, ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt hắn, lúc đó ta còn nghĩ Tạ Như Tịch chắc hẳn cũng hơi thích ta.

Nhưng sự thật không phải như vậy. Giống như bướm đêm lao vào ngọn lửa, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, có lẽ nó đã nghĩ ngọn lửa rực cháy kia sẽ ôm lấy nó.

Vãn Nhĩ Nhĩ tựa như một đóa hoa núi rực rỡ, nghiêng đầu nũng nịu nói: “Một tảng đá như huynh ấy cũng biết cười sao?”

Ta khàn giọng đáp: “Ừ.”

Nếu thiên đạo cho ta sống lại để sửa chữa sai lầm thì Tạ Như Tịch có lẽ chính là sai lầm lớn đầu tiên.