Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 6



Mỗi ngày ta đều dậy rất sớm, sau đó leo lên con suối nằm trên đỉnh núi chính của phái Phù Lăng, cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn phản chiếu trên mặt nước.

Dòng nước chảy róc rách có chút mờ ảo. Đây là khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của ta năm mười lăm tuổi. Hai hàng lông mày cong cong trông rất duyên dáng và hồn nhiên, đồng thời cũng có một chút kiêu ngạo vượt ra khỏi thế tục.

Ta quỳ xuống, mười ngón tay thon dài như cánh bướm linh động phát ra ánh sáng xanh lam xuyên vào nước suối, trong nước bắt đầu sinh ra linh khí.

Châu Lý Ngư là châu lục lớn nhất ngoài biển. Trên người ta chảy xuôi dòng máu của thần nên linh lực tự nhiên không giống với người thường. Dưới bí thuật của ta, nước suối này rất có lợi cho việc tu luyện.

Nước suối chảy từ trên đỉnh, uốn lượn quanh mấy ngọn núi của phái Phù Lăng xuống đến hạ lưu, trở thành một trong những thắng cảnh đẹp nhất nơi đây.

Vừa lúc tiếng chuông ngân vang, ta đứng trên đỉnh thứ nhất phóng tầm mắt nhìn xuống, trời đất bao la, nhà cửa san sát giống nhau, không ít đệ tử đã thức giấc, đang bận bịu chuẩn bị cho ngày mới. Khoảnh khắc này khiến ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ta hít sâu một hơi rồi đi đến sân luyện võ.

Ở đó đã có rất nhiều đệ tử. Thấy ta, bọn họ đều trố mắt nhìn. Nhưng ta của hiện tại đã thay đổi nhiều, có thể thoải mái gật đầu chào hỏi khiến ai nấy cũng đều bối rối không biết đường đâu mà lần.

Kiếp trước vì bị Vãn Nhĩ Nhĩ đánh rơi khỏi đài Đăng Vân nên ta cảm thấy vô cùng tủi nhục, ở lì trong nhà suốt mấy tháng trời, sau đó được nhị sư huynh và sư phụ khuyên nhũ mới bước chân ra ngoài. Nhưng để bảo vệ một chút tôn nghiêm còn sót lại của mình, ta càng kiêu ngạo hơn trước. Cứ thế, Vãn Nhĩ Nhĩ kết giao ngày càng rộng rãi cũng là chuyện thường tình.

Từ nhỏ ta đã chuyên tâm tu luyện, vì thân phận tôn quý của mình mà tỏ ra xa cách với mọi người, ngoài việc tu luyện thì ta chỉ một lòng theo đuổi Tạ Như Tịch đang ngộ đạo ở Kiếm Trủng. Thế nên người khác khó tránh khỏi xem ta là một kẻ khó gần.

Một người có quả đầu bù xù đột nhiên nhảy ra, trên mặt lấm tấm mồ hôi, ngượng ngùng nhìn ta: “Sư tỷ Triều Châu, có chiêu này ta không hiểu lắm, tỷ có thể dạy ta được không?”

Ta thoáng sửng sốt, sau đó mới nhận ra đây chính là sư muội đã chào hỏi ta vào hai ngày trước, lúc ta vừa ra khỏi Vấn Tâm Bí Cảnh.

Ta do dự hỏi: “Ngọc Như?”

Sư muội Ngọc Như mở to hai mắt, vui vẻ reo lên: “Vậy mà sư tỷ còn nhớ đến ta.”

Tôi chỉ cho muội ấy cách cầm kiếm, vừa đẩy tay muội ấy thấp xuống nửa tấc vừa nói: “Tay muội đặt chưa đúng, hạ xuống một chút sẽ tốt hơn.”

Ta quay đầu lại mới phát hiện Ngọc Như đang nhìn mình, muội ấy nói khẽ: “Sư tỷ thật dịu dàng.”

Ta đến chỗ nhận chìa khóa phòng thiên tự Cương Phong.

Có sân luyện võ dành cho tập thể thì đương nhiên cũng có phòng luyện võ dành cho cá nhân. Không có nhiều phòng thiên tự nên ta tự chi tiền xây phòng luyện riêng phù hợp với công pháp và thể chất của mình.

Đệ tử phụ trách giữ chìa khóa cười gượng gạo: “Sư tỷ Triều Châu, mấy hôm trước tỷ còn hôn mê, sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ muốn nhanh chóng đột phá, hơn nữa thể chất của hai người khá tương đồng nên chân nhân Ngọc Dĩ đã đưa chìa khóa cho Vãn sư muội tu luyện trước.”

Ta nghiến răng nghiến lợi, chuyện này hơi quá đáng rồi đó. Khi dùng phòng thiên tự này, linh lực sẽ được hội tụ bằng cách thiêu đốt các viên linh thạch vàng rực.

Đệ tử cẩn thận quan sát sắc mặt của ta, nhưng ta chỉ cười nói: “Không sao đâu, quay về đệ nhớ tính phí tổn mấy ngày qua rồi đưa tới chỗ sư muội là được.”

Cuối cùng ta mượn phòng thiên tự của nhị sư huynh để tu luyện, may là hai ngày nay huynh ấy và sư phụ ra ngoài làm việc nên ta sử dụng cũng không có vấn đề gì.

Căn phòng chật hẹp, nhưng sau khi truyền linh lực thì nó đột nhiên thay đổi, khung cảnh trước mắt bỗng chốc trở nên nhấp nhô, mây đen che khuất mặt trời, sóng cuộn dâng trào.

Sóng đánh lên người đau đớn tựa như dao cắt vào xương nhưng không để lại dấu vết.

Từ lúc bắt đầu, ta tu luyện quyển thứ nhất của Ngọc Long Kiếm Phổ vô cùng suôn sẻ. Linh lực dâng trào lưu chuyển giữa các mạch trong cơ thể. Kiếp trước, đến tận lúc chết ta cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác thông thuận như vậy.

Sóng càng lúc càng mạnh, sau khi rời khỏi Vấn Tâm Bí Cảnh, cõi lòng ta chưa bao giờ yên bình hơn lúc này. Khí lạnh bức bách trong cơ thể, ta cảm thấy vận may đến thì lòng cũng sáng tỏ hơn.

Ta thi triển lại quyển thứ hai Lý Ngư Phong mà bản thân vô tình thực hiện được ở đài Đăng Vân ngày hôm đó.

Gió kiếm ôn hoà lập tức đẩy lùi những con sóng dữ, bầu trời chớp mắt trở nên trong xanh dưới ánh mặt trời sáng rực.

Ta hít sâu một hơi, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó luyện đi luyện lại nhiều lần. Từng đợt sóng cuộn trào, ta hăng hái vung kiếm hết lần này đến lần khác.

Ta biết rõ trên đời này chỉ có thiên phú hơn người thì chưa đủ, quan trọng là bản thân phải nỗ lực gấp trăm ngàn lần.

Từ nhỏ ta đã có niềm tin mãnh liệt rằng bản thân sẽ bay xa vạn dặm, trở thành nữ vương đi vào lịch sử của châu Lý Ngư.

Ta một mực tu luyện đến ngày thứ hai, lúc đi ra, mắt gần như không thể mở nổi, phần lưng dưới vô cùng đau đớn.

Nhưng đập vào mắt ta là một đám người đang lo lắng chờ đợi ở trước phòng thiên tự. Dẫn đầu là chân nhân Ngọc Dĩ đang nhìn ta chằm chằm, hai hàng lông mày cau lại giận dữ: “Triều Châu, Nhĩ Nhĩ ở đâu?”

Ta véo cánh tay sưng tấy của mình, mờ mịt ngước mắt lên.

Một đệ tử bị kéo đến, run rẩy nói: “Nghe Nhĩ Nhĩ nói sư tỷ Triều Châu mách nước với tỷ ấy rằng Tạ kiếm quân rất thích một loài hoa, vì vậy sư tỷ Nhĩ Nhĩ đã chạy ra sau núi, hai ngày nay chưa thấy trở về.”

Có người lên tiếng chỉ trích ta: “Sau núi có khu rừng cấm, không phải sư tỷ cố ý dẫn dụ nàng đến đó đấy chứ?”

“Ta nói mà, sao hai ngày nay sư tỷ lại bình thản như vậy, hóa ra là đã dàn xếp mọi chuyện.”

Ta mệt mỏi xoa xoa chân mày, cảm thấy thật buồn cười, sau đó ngước nhìn khuôn mặt giận dữ của chân nhân Ngọc Dĩ: “Ta chỉ thuận miệng nhắc đến hoa ngân châu, vậy chuyện cũng liên quan đến ta?”

“Nếu không liên quan, cớ gì tỷ phải thẹn quá hóa giận?” Không biết ai trong đám đệ tử khinh thường lên tiếng.

Ta ấn giữ kiếm Ngọc Long đang rục rịch muốn động quanh hông mình, cười nói: “Vậy ta sẽ cùng mọi người ra sau núi.”

Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lao đến. Ân Chu nắm lấy cánh tay của chân nhân Ngọc Dĩ, khuôn mặt không giấu được vẻ phấn khích: “Cha, con luyện được Trúc Cơ rồi. Con thành công luyện được Trúc Cơ rồi.”

Sau mười năm bị vây khốn trong việc luyện khí, gã công tử vô dụng này cuối cùng cũng luyện thành Trúc Cơ.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn. Nhưng chân nhân Ngọc Dĩ đang vội đi tìm Vãn Nhĩ Nhĩ, nào còn tâm trí để ý tới hắn? Ông ta liếc hắn một cái, sau đó phủi bàn tay đang nắm ống tay áo của mình rồi bước ra ngoài.

Ta cầm kiếm đi theo, không nhịn được quay đầu nhìn. Ân Chu đang cô đơn lạc lõng đứng đó, đầu cúi thấp, bàn tay lộ ra ngoài ống tay áo hằn lên gân xanh, hai mắt đột nhiên ngước lên, không hề che giấu vẻ u ám sâu trong đáy mắt.

Ta quay đầu rời đi.

Khu vực sau núi vô cùng rộng lớn, còn mọc rất nhiều hoa ngân châu, chỉ có chỗ sâu nhất mới thông vào rừng cấm, vì không có người lui tới nên hoa ở đó đặc biệt tươi tốt. Ta cúi người ngắt một đóa hoa ngân châu. Hoa trắng sáng như tuyết, trong hương thơm còn thoang thoảng mùi gì đó. Ta ngẩng đầu, dường như cảm nhận được chút gì.

Hoa ngân châu cuốn theo làn gió, một bóng người mặc đồ đen bước ra khỏi khu rừng dày đặc sương mù. Một tay hắn cầm kiếm, một tay giữ thiếu nữ đang vác trên vai, cả người sạch sẽ, thân kiếm ánh lên sắc màu của hoa ngân châu. Sắc mặt của Tạ Như Tịch âm trầm, đi từng bước về phía mọi người.

Ta ngửi thấy hương hoa ngân châu thoang thoảng hòa quyện với ma khí kinh tởm.

Cảnh tượng này quả thật khá giống với lúc Tạ Như Tịch nhập ma.

Sắc mặt ta tái nhợt, tay run rẩy chạm vào thanh kiếm giắt ở thắt lưng.

Ta cứ ngỡ mình đã quên đi nỗi đau bị đâm xuyên tim, nhưng lúc này trái tim lại đau đớn kịch liệt, ta cắn răng chịu đựng. Hoa ngân châu chạm vào mặt ta. Có một giọng nói vang lên trên đầu ta: “Triều Châu.”

Ta vô thức ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt của Tạ Như Tịch đang nhìn ta, đuôi mắt hắn hẹp dài, vẫn chưa xuất hiện ma văn.

Ta khẽ nói, thậm chí còn không nhận ra giọng mình phát run: “Tạ Như Tịch.”

Hắn đáp lại một tiếng.

Ta lấy lại tinh thần, nỗi đau trong tim dần nguôi ngoai, lý trí quay trở về.

Tạ Như Tịch chuyển người trên vai cho đệ tử gần nhất giống như đang dở một món hàng hóa.

Lúc này ta mới nhìn rõ thiếu nữ đó chính là Vãn Nhĩ Nhĩ, nhưng đầu tóc nàng tán loạn, dường như bị ngất rồi, trong tay áo nhô ra vài đóa hoa ngân châu, chúng trượt theo cổ tay rơi xuống.

Cho dù chân nhân Ngọc Dĩ có địa vị cao trong phái Phù Lăng nhưng gặp Tạ Như Tịch vẫn phải lùi lại nửa bước, do dự hỏi: “Tạ kiếm quân, sao ngươi lại ở đây?”

Tạ Như Tịch thản nhiên đáp: “Trong rừng cấm xuất hiện động tĩnh khác thường nên ta đến kiểm tra tình hình, không ngờ nhìn thấy cô nương ấy nằm ngất bên cạnh kết giới.”

Trái tim đang treo lơ lửng của ta rốt cuộc cũng thả lỏng, hóa ra ma khí trên người bọn họ có nguồn gốc từ đó.

Vãn Nhĩ Nhĩ hôn mê đang nằm trong lòng đệ tử kia đột nhiên hé mắt, sắc mặt trắng bệch, vô thức sờ vào cổ tay áo: “Hoa? Hoa của ta đâu?”

Nàng vừa ngước lên đã nhìn thấy Tạ Như Tịch, hai mắt lập tức sáng rực reo mừng: “Tạ kiếm quân!”

Luyện kiếm không ngừng khiến ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ta nhẹ giọng hỏi: “Vãn Nhĩ Nhĩ, là ta dẫn dụ muội vào rừng cấm phải không?”

Lúc này Vãn Nhĩ Nhĩ mới nhìn thấy ta, tròn mắt tỏ ra kinh ngạc: “Sao sư tỷ có thể làm như vậy? Là tự ta đến đó.”

Ta chăm chú nhìn nàng, còn tưởng nàng sẽ tận dụng chuyện này, nhưng không, đôi mắt nàng hoàn toàn trong veo.

Nhưng chân nhân Ngọc Dĩ không cho là vậy: “Triều Châu, nói thế nào thì Vãn Nhĩ Nhĩ vào rừng cấm cũng là do ngươi. Nếu không có Tạ kiếm quân, sợ rằng hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nổi. Ngươi phải xin lỗi Vãn Nhĩ Nhĩ.”

Cơn buồn ngủ của ta tiêu tan hẳn. Ta lạnh lùng nhìn khuôn mặt già nua của chân nhân Ngọc Dĩ. Bình thường ông ta đã không thích ta, ta nghĩ nguyên nhân là vì lúc trước ta đến phái Phù Lăng đã không bái ông ta làm sư phụ. Sau này ta mới biết chân nhân Ngọc Dĩ cạnh tranh với sư phụ ta cả một đời, kết quả là sư phụ ta còn chẳng buồn nói chuyện với ông ta. Điều này khiến cho một người tự cao tự đại như chân nhân Ngọc Dĩ nhìn hai thầy trò ta không thuận mắt.

Chân nhân Ngọc Dĩ thích nhất là bắt lỗi ta và nhị sư huynh. Ngược lại hai người bọn ta muốn làm chuyện xấu cũng sẽ chọn chân nhân Ngọc Dĩ để ra tay.

Ta bật cười, một chút bực tức vừa trỗi dậy lập tức tiêu tan: “Được thôi. Sư muội Nhĩ Nhĩ, sư tỷ muốn xin lỗi muội. Ta nào ngờ muội không nhìn thấy tấm biển [Cấm đệ tử đi vào] đặt cạnh rừng cấm nên mới tùy tiện bước vô. Ta cũng không biết làm sao muội có thể vượt qua kết giới. Ta càng không lường trước được chỉ vì ta nhắc một câu về hoa ngân châu mà muội lại chạy sâu vào rừng cấm để hái. Quả thật là ta suy nghĩ không cặn kẽ.”

Vãn Nhĩ Nhĩ mím môi, hoảng hốt xua tay, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Ta còn hơi khó chịu trong lòng, đảo mắt nhìn từng người một. Các đệ tử đi theo đều tránh ánh mắt của ta.

Ta quay người đi về hướng khác, hiện giờ thật sự rất buồn ngủ.

Kỳ thật ta cũng muốn hòa đồng hơn, cười nói ngọt ngào với mọi người giống như Vãn Nhĩ Nhĩ để có thể làm hài lòng mấy người trong môn phái. Nhưng sự thật không được như vậy, dù ta sống lại một đời thì tính khí vẫn không thay đổi.

Có lẽ ngày mai lời đồn sẽ được truyền khắp môn phái, nói rằng sư tỷ Triều Châu không buông bỏ được, không chịu nhận lỗi đã dẫn dụ Vãn Nhĩ Nhĩ vào rừng cấm.

Hoa ngân châu mọc dài hai bên lối đi. Hoa đào bích không biết từ đâu bay đến.

Thiên hạ đã phong ấn Ma giới nhiều năm. Bảy mắt trận quan trọng được phân bố ở các môn phái, một trong số đó được đặt tại phái Phù Lăng. Kiếp trước của ta cũng từng xảy ra hiện tượng kết giới xuất hiện động tĩnh khác thường. Sư phụ ta bị thương nặng vì phải phong ấn lại kết giới, một dạo còn phải nhường lại chức chưởng môn, từ đó chân nhân Ngọc Dĩ mới có cơ hội vươn lên.

Ta cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.

Trong gió mang theo chút ít ma khí, có tiếng bước chân phía sau, ta quay đầu lại thì thấy Tạ Như Tịch đang lặng lẽ đi theo mình, không nhiều không ít, vừa vặn cách nhau ba trượng.

“Huynh đi theo ta làm gì?”

Sắc mặt của Tạ Như Tịch khẽ động: “Ta cũng trở về chỗ ở của mình.”

Ta chợt nhớ ra, vì tin vào đạo lý lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy nên nơi ở của ta cũng nằm gần chỗ ở của Tạ Như Tịch.

Ta lùi lại một bước, cau mày chán ghét: “Ma khí trên người huynh mạnh quá.”

Nếu biết sâu trong rừng hoa ngân châu này thông đến rừng cấm thì bằng mọi giá ta cũng không tiến vào nửa bước. Chỉ cần nghĩ đến hai chữ Ma Tộc cũng đủ khiến ta buồn nôn rồi.

Tạ Như Tịch dừng lại, xoay người sang một bên, cụp mắt nói khẽ: “Xin lỗi.”

Mặt hắn có vẻ mệt mỏi, chắc hẳn kết giới đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của hắn.

Gió thổi đâu đây, ta bình tĩnh lại rồi nhìn Tạ Như Tịch. Lúc này hắn vẫn buộc tóc cao, đôi mắt hẹp dài, khí phách thiếu niên còn đó, từ đầu đến cuối đều mặc đồ đen. Kiếm Như Tịch không ai là không biết giắt ngang thắt lưng.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, giữa ta và hắn luôn là như vậy, nếu ta không quấy rầy hắn, hắn sẽ không nói một lời. Nếu lúc nãy ta không quay lại nói chuyện với hắn, e rằng hắn sẽ lặng lẽ theo sau ta suốt cả đoạn đường.

Ta ấn giữ lấy ngực, cười nói: “Tạ Như Tịch, huynh lúc nào cũng chỉ biết nói lời xin lỗi với ta.”

Hắn ngây người. Lá hoa ngân châu rơi xào xạc tựa như bông tuyết nhẹ rơi dưới bầu trời. Mấy ngón tay của Tạ Như Tịch nắm lại thành quyền, do dự hỏi: “Muội giận hả?”

Hắn là người kiệm lời, thốt ra đa số đều là câu tường thuật đơn giản. Ta hiếm khi nghe hắn hỏi một câu không chắc chắn như vậy.

Ta duỗi tay khỏi ống tay áo, phủi đi những cánh hoa trắng như tuyết trên vai hắn: “Không có. Chẳng qua ta đã nghe quá nhiều lời xin lỗi, người cũng mệt rồi.”

Không muốn phải nghe thêm nữa.