Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 7



Về đến nơi ở, ta bắt đầu minh tưởng, sau khi vận hành hai lượt tâm pháp, chân trời dần dần sáng lên.

Ở kiếp trước, vào những ngày tháng cuối đời, ta khó lòng tu luyện được nữa, cơ thể đã khô cằn, cho dù có đổ bao nhiêu linh khí vào đó, cho dù có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ như trò cười mà thôi.

Nhưng bây giờ thiên phú của ta còn đó, kim đan vẫn đang lưu chuyển sáng rực bên trong đan điền. Ta phải cố gắng nhiều hơn để đột phá giai đoạn đầu của kỳ Nguyên Anh, lúc đó ta mới có tư cách chính thức tiếp quản châu Lý Ngư, không cần phải ký thác cho các trưởng lão trong tộc, từ đó trở thành một thiếu chủ có thực quyền.

Ta chợp mắt một lúc rồi đi ra ngoài. Trên đài Đăng Vân vang lên tiếng trống, chắc hẳn có đệ tử đang thi đấu trên đó.

Một đệ tử chạy tới trước mặt ta, nói: “Sư muội Nhĩ Nhĩ mới nhập môn lại muốn tỷ thí trên đài Đăng Vân, đối thủ lần này của nàng là Mã sư huynh của đỉnh thứ nhất.”

Ta chuẩn bị đến phòng luyện dược, nghe thấy vậy chợt dừng bước chân, chuyển hướng đi đến đài Đăng Vân.

Ta muốn quan sát kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ thêm một lần nữa. Kiếp trước, lòng tự tôn của ta bị tổn hại nặng nề nên đã đóng cửa không ra ngoài suốt thời gian dài. Về sau Vãn Nhĩ Nhĩ tiến bộ càng lúc càng nhanh, ta thậm chí không thể nhìn thấy bóng kiếm của nàng. Nhân lúc còn mới, ta phải nhìn thật kỹ đường kiếm của nàng mới được.

Dù sao thì sau này ta nhất định sẽ đánh bại nàng.

Rất nhiều đệ tử đã đứng chen chúc trên đài Đăng Vân, phần lớn đều nghe danh mà tới, thậm chí có đệ tử của các môn phái khác lẻn vào xem, y phục màu trắng như mây nổi bật giữa vô số y phục màu xanh da trời thêu hoa văn hoa đào của các đệ tử phái Phù Lăng. Ta nhìn sang nơi khác. Xung quanh vốn đang huyên náo dần trở nên im ắng khi ta đến gần.

“Sư tỷ Triều Châu tới rồi.”

“Nghe nói đêm qua Vãn Nhĩ Nhĩ được Tạ kiếm quân cứu ra khỏi rừng cấm, là sư tỷ Triều Châu dẫn dụ nàng tới đó. Quả thật là lòng dạ độc ác.”

Ta không quan tâm, giả vờ như không nghe thấy những lời đồn này, chỉ dõi mắt nhìn theo Vãn Nhĩ Nhĩ và Mã sư huynh của đỉnh thứ nhất đang ở trên đài.

Ta biết vị sư huynh này, hắn có sức mạnh hơn người, vũ khí là một thanh đao màu đen to lớn, nhưng thao tác trước mặt Vãn Nhĩ Nhĩ lại trở nên vụng về. Đao và kiếm va chạm, ai cũng có thể nhìn ra Vãn Nhĩ Nhĩ đang chiếm thế thượng phong.

Ta cau mày, thực lực này vốn không thể áp đảo ta một cách thê thảm như vậy.

Trên thân trọng kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ xuất hiện những đường vân mờ ảo. Nàng đã luyện được Trúc Cơ, có thể sử dụng quyết pháp. Ánh sáng u ám chiếu qua thân trọng kiếm màu đen. Ta tiếp tục dõi mắt nhìn vào Vãn Nhĩ Nhĩ. Nốt ruồi chu sa nho nhỏ giữa hai hàng lông mày trông thật xinh đẹp. Ta chăm chú nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, thấy nàng khẽ nhìn sang bên, giây tiếp theo phát lực đánh bay thanh đao của Mã sư huynh. Thanh đao rơi xuống đài tạo ra tiếng động lớn.

Mã sư huynh thở hổn hển, gãi đầu cười to: “Sư muội quả thật danh bất hư truyền, ta thua rồi.”

Vãn Nhĩ Nhĩ tỏ vẻ khiêm tốn, mỉm cười ngại ngùng.

Sau trận đấu này, tài năng của Vãn Nhĩ Nhĩ vụt sáng ở phái Phù Lăng, không còn ai nghi ngờ nàng nhờ vào may mắn mới thắng được ta.

Mọi người đều cổ vũ cho nàng giống như cái ngày ta bị đánh rơi khỏi đài. Ta kìm nén cảm xúc của mình, đứng dậy rời đi.

Có một bóng người chắn trước mặt ta. Sao đi đến đâu cũng đụng phải tên Ân Chu này nhỉ! Hắn hơi ngẩng đầu, vẻ hùng hổ dọa người đã giảm bớt. Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy chân nhân Ngọc Dĩ đang gật đầu, mỉm cười hài lòng với Vãn Nhĩ Nhĩ.

Có lẽ ông ta chưa từng tỏ ra hài lòng như vậy đối với Ân Chu.

Trước đó ta đã thấy cảnh Ân Chu muốn báo tin gì đó cho chân nhân Ngọc Dĩ, nhưng ông ta lại xua tay một cách thiếu kiên nhẫn rồi bỏ đi trước khi hắn kịp nói hết câu.

Ta chuẩn bị bước qua người Ân Chu thì đột nhiên nhìn thấy vài cánh hoa ngân châu như tuyết trắng vương trên vai hắn. Hôm qua ta cũng nhìn thấy những cánh hoa như vậy trên vai Tạ Như Tịch.

Ân Chu đã chạy ra sau núi.

Hắn thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn ta, cả người đột nhiên tỏ ra hung ác, cay nghiệt, chuẩn bị nói lời châm chọc.

Nhưng ta đã cười nói trước: “Xin chúc mừng.”

Vẻ mặt của Ân Chu cứng đờ như thể hắn không tin những gì mình vừa nghe được.

Ta lập lại: “Chúc mừng ngươi luyện thành Trúc Cơ.”

Ta nói lời chân thành. Mọi người trong môn phái, bao gồm cả cha hắn là chân nhân Ngọc Dĩ, ai cũng cho rằng hắn luyện thành Trúc Cơ là nhờ đan dược. E rằng chỉ có một mình ta biết hắn đã khổ sở tu luyện ra sao. Ta từng vô số lần chứng kiến hắn lặng lẽ tu luyện trong cô độc. Chỉ là kết quả không như ý muốn, thiên phú tầm thường, vận khí lại ít thảm thương, còn cha hắn chỉ thích thiên tài.

Biểu hiện của hắn vô cùng kỳ lạ, mặt như bị nghẹn lại, tiến không được, lùi cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể cười khẩy: “Thiên tài như các ngươi đâu có xem Trúc Cơ ra gì?”

Ta vỗ vai hắn, thở dài: “Ngươi nói cũng đúng.”

Ân Chu nghẹn lời, dường như còn muốn phun ra mấy câu khó nghe, nhưng không hiểu sao lại khịt mũi bỏ đi.

Ta rút tay lại, trong tay là mấy cánh hoa ngân châu dính trên vai hắn lúc nãy.

Cây đào bích trăm tuổi quả thật là một thắng cảnh của phái Phù Lăng, những cánh hoa mềm mại như nước lả tả rơi xuống. Một mình ta chuẩn bị rời khỏi đài Đăng Vân, nếu tiếp tục nhìn nữa, ta sẽ nhớ đến cảnh tượng toàn thân ta máu chảy đầm đìa, cột sống bị gãy nằm dưới đài.

Vô số hoa rơi trong nắng trời rực rỡ. Chợt có thứ gì đó rơi trên đầu ta, rũ xuống cùng với những cánh hoa đào bích che khuất tầm mắt ta. Ta giơ tay nắm lấy, đó là một mảnh lụa trắng, sờ vào như ngọc, hương vị trên đó tựa như tuyết trên núi Côn Luân.

Ta vô thức ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên đang tựa vào thanh chắn trên đài quan sát, mấy ngón tay thon dài che mắt, đôi môi hơi nhợt nhạt, trang phục có màu trắng như mây.

Hắn từ tốn lên tiếng: “Tiểu sư muội, ta vừa đánh rơi mảnh lụa trắng che mắt, muội trả lại cho ta được không?”

Bàn tay còn lại của hắn đưa ra, lòng bàn tay hướng lên chờ ta trả lại mảnh lụa trắng che mắt. Đầu ngón tay có màu trắng nhạt dưới nắng hướng thẳng về phía ta.

Bàn tay giơ ra của ta dừng lại, ta ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi là đệ tử của phái Côn Luân?”

Hắn vươn ngón tay về trước, khẽ chạm vào đầu ngón tay ta rồi lấy đi mảnh lụa trắng buộc lại lên mắt. Ta thấp thoáng nhìn thấy một đôi mắt thật đẹp. Hắn đã buộc chặt lụa trắng, ắt hẳn lúc mở ra, đôi mắt đó còn đẹp hơn.

Hắn quay đầu lại hỏi: “Muội không biết ta?”

Ta cẩn thận nhìn hắn, sau đó thành thật lắc đầu.

Hắn đứng thẳng người, tóc xõa xuống hai bên thái dương, sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng tràn đầy sinh lực, khóe môi cong lên nụ cười tươi, giọng nói khoa trương: “Nhớ cho kỹ. Phái Côn Luân, Hạ Từ Thanh.”

Sư phụ từng nói ta có tư chất xuất chúng, nhưng ở phái Côn Luân cách đây ngàn dặm núi có một thiếu niên đeo lụa trắng được người đời gọi là công tử Bạch Lăng – Hạ Từ Thanh. Hắn cũng là nhân tài kiệt xuất của thế hệ này. Tiếc là ở kiếp trước, thiên tài như hắn lại chết trẻ, còn ta lu mờ giữa muôn trùng người, không bao giờ có cơ hội gặp nhau.

Hóa ra là hắn.

Ta đón lấy đóa hoa rơi trước mặt, cười nói: “Phái Phù Lăng, Triều Châu. Hân hạnh được gặp mặt.”