Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 11



Ta trở lại điện Bắc Huyền. Vô số linh giản nhiệm vụ đang lơ lửng trên không trung. Kỳ thật việc phân bổ nhiệm vụ ở phái Phù Lăng vẫn dựa nhiều vào vận khí. Không biết linh giản màu trắng về nhiệm vụ trấn Thiên Hiệp lần trước có xuất hiện nữa hay không.

Ta đang suy nghĩ thì một linh giản màu trắng bay qua trước mặt ta, ta vô thức giơ tay bắt lấy, quả nhiên trên đó là ba chữ “trấn Thiên Hiệp”.

Sư muội Ngọc Như đứng gần ta hồi lâu mới lấy hết dũng khí bước lên, cúi đầu nói: “Xin lỗi sư tỷ, lẽ ra ta phải là người đầu tiên ra mặt vào đêm hôm đó.”

Ta nhìn muội ấy lo lắng chà xát chân dưới đất giống như ta lúc nhỏ, mỗi lần bị mẹ răn dạy đều sẽ làm động tác tương tự. Sau này mẹ mất rồi, các trưởng lão trong tộc lại hết sức nghiêm khắc, mấy động tác nhỏ như vậy tự nhiên cũng không còn.

Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Muội là cô nương tốt nhất mà ta từng gặp. Nếu muội giúp ta, ta thật lòng cảm ơn muội. Còn nếu muội không giúp, ta cũng chẳng có lý do gì để oán trách cả.”

Sư muội Ngọc Như ngước nhìn ta, đột nhiên sững người, giọng nói có chút run rẩy: “Sư tỷ, tu vi của tỷ mất rồi.”

Linh lực của ta đã bị phong ấn, người khác đều có thể nhìn thấu tu vi hoàn toàn trống rỗng của ta giống như Vãn Nhĩ Nhĩ mới nhập môn lúc trước.

Nhìn thấy dáng vẻ hụt hẫng của muội ấy, lại nhớ đến lời dặn của sư phụ, ta chỉ có thể đáp lại qua loa. Trong mắt muội ấy, sư tỷ Triều Châu chỉ đang cố giữ thể diện mà thôi.

Ta đưa linh giản cho đệ tử ghi vào sổ đăng ký. Ánh sáng trên linh giản màu trắng tan biến, trong đầu ta hiện lên chi tiết về nhiệm vụ. Đệ tử ghi chép lúng túng nói: “Thật xin lỗi.”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, đệ tử kia hổ thẹn cụp mắt xuống: “Trước đây ta cho rằng sư tỷ là người kiêu ngạo nên mới hùa theo người khác, ta thật sự không cố ý. Nào ngờ tu vi của sư tỷ lại bị mất hết…”

Hắn nhìn nhiệm vụ cấp trắng mà ta vừa nhận, vẻ mặt trông rất khó coi. Mặc dù ta không thường ra ngoài rèn luyện nhưng mỗi lần đều nhận nhiệm vụ cấp cao.

Ta thở dài, xem như quen rồi: “Không còn cách nào khác, với tu vi hiện tại của ta, nhiệm vụ cấp trắng là thích hợp nhất.”

Ta còn đích thân đến gặp Vãn Nhĩ Nhĩ để xin lỗi. Nàng đang tựa vào giường, dù bị ta đâm một kiếm nhưng trong mắt không hề oán hận. Nếu không phải vì ta có nhiều gút mắc với nàng thì nói không chừng ngay cả ta cũng thích một cô nương trong sáng như vậy.

Vãn Nhĩ Nhĩ ngơ ngác mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt lên tiếng: “Ta không biết lúc đó mình vào rừng cấm bằng cách nào, chỉ thấy sư tỷ bị trúng cổ thuật mà thôi.”

Trong lòng ta vẫn còn thắc mắc, nhìn nàng rồi hỏi: “Tại sao muội không đánh trả, muội có thể chống lại kiếm của ta kia mà?”

Vãn Nhĩ Nhĩ im lặng một lúc rồi chợt ngẩng đầu, nhìn qua có phần khôn khéo: “Ngoài đài Đăng Vân, trong phái Phù Lăng không cho phép đệ tử đánh nhau.”

Ta ngây người, trước đó ta luôn nghĩ xấu về nàng, không ngờ lý do lại đơn giản đến vậy, một chút oán hận trong lòng ta đột nhiên tiêu tan.

Ta đi dạo một vòng. Tin tức sư tỷ Triều Châu mất hết tu vi sau khi tự mình minh oan đã lan truyền khắp môn phái. Có người nhìn ta bằng ánh mắt thương tiếc, có người nhìn ta bằng ánh mắt hối hận, ai nấy cũng đều đồng tình nhìn ta. Ta ngược lại không hề cảm thấy khó chịu.

Tiếng của Hạ Từ Thanh thu hút ta.

Hắn vừa đảo thìa vừa tranh thủ nói: “Nếu muội xem mình là thiên tài, tự nhiên không được có sai sót, do đó không thể chịu được thất bại như vậy. Nhưng người sống trên đời làm sao có thể không phạm sai lầm, không từng bị vấp ngã? Như bây giờ muội xem mình là người bình thường, những chuyện đã xảy ra kỳ thật không có gì to tát cả.”

Ta hết sức tán thành, còn đặc biệt ăn thêm vài bát cơm.

Vì linh lực không còn nên ta không thể kiêng ăn như trước đây, đành phải dựa vào tài nấu nướng của Hạ Từ Thanh để no bụng.

Sau khi đánh chén no nê, ta trịnh trọng cảm ơn Hạ Từ Thanh, lấy ngọc bội Kim Ngư trong linh giới ra tặng cho hắn: “Đây là bảo vật của châu Lý Ngư bọn ta, nếu một ngày nào đó huynh cần bọn ta giúp đỡ thì chỉ cần lấy ra cái này, đừng tùy tiện cho người khác.”

Hạ Từ Thanh cười nói: “Sao ta nhìn thấy bên hông Tạ kiếm quân cũng có một cái tương tự, thậm chí còn đẹp hơn cái của ta?”

Ta ngượng ngùng gãi đầu: “Là do đầu óc của ta lúc đó mê muội. Cái của huynh ấy chỉ có thể nhìn, còn cái của huynh mới thật sự có ích.”

Hắn chỉ cười khẽ chứ không nói gì, búng tay xòe chiếc quạt mười tám nan của mình ra. Hạ Từ Thanh trời sinh đã có khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt ngay thẳng. Nhưng hắn đột nhiên nhìn xuống, trông thấy một con thỏ mập mạp như quả cầu tuyết lăn lộn dưới chân mình thì tỏ vẻ ghét bỏ, duỗi hai ngón tay véo lấy nó: “Đây là gì? Nguyên liệu mới?”

Ta hét lên một tiếng, ôm lấy con thỏ ngốc nghếch này: “Ta phải ra ngoài rèn luyện, nhờ huynh chăm sóc nó một thời gian. Ta sợ giao nó cho nhị sư huynh, không khéo huynh ấy sẽ làm thịt nó luôn.”

“Muội có biết ta nuôi gì không? Là kỳ lân ở sông Phượng Ngọc vùng Tây Châu đó. Vậy mà muội đành lòng bảo ta nuôi con thỏ ngu ngốc này ở đây.”

Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy con thỏ vểnh tai lên trông thật đáng yêu.

Công tử Bạch Lăng vừa nãy còn như trăng thanh gió mát giờ lại đột nhiên cáu kỉnh: “… Cũng không phải là không được.”

Con thỏ này có thói quen làm nũng, mỗi khi nó nghiêng đầu nhìn ai đó thì cho dù là người lạnh lùng như Tạ Như Tịch cũng không khỏi thả lỏng biểu cảm.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm tính toán, đi qua cổng chính thì khá xa nên ta nhìn sang hàng rào nhà Hạ Từ Thanh, không ngờ có một nam nhân tuyệt mỹ đang đứng dưới gốc cây anh đào trong sân nhà ta. Đêm qua trời đổ mưa rào, mấy cánh hoa nhỏ bé rơi trên nền đá xanh thẫm.

Cô đơn lẻ bóng giữa sân nhỏ, hắn tựa như vì sao lạc nơi đây, vài cánh hoa lác đác vương trên vai hắn. Ta từng cảm thấy không có gì thích hợp với Tạ Như Tịch hơn màu đen, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, thì ra hoa anh đào màu hồng nhạt cũng thích hợp với hắn không kém.

Ta quyết định leo rào, vừa định nhảy xuống đất thì hắn bất chợt nhìn sang hại ta run chân ngã xuống, may là giữ được thăng bằng.

Tạ Như Tịch vô thức tiến lên hai bước.

Kết quả là một cái đầu đột nhiên nhô lên khỏi tường rào, công tử đeo lụa trắng ôm thỏ nhỏ trong tay, ghét bỏ hỏi: “Thường ngày con thỏ này ăn thứ gì vậy?”

Ta ngoái đầu nói với Hạ Từ Thanh: “Nó dễ nuôi lắm, huynh muốn cho nó ăn gì cũng được.”

Chân thỏ đột nhiên động đậy, tỏ ra hào hứng khi thấy Tạ Như Tịch.

Ta lúng túng hỏi: “Kiếm quân, huynh đi nhầm sân hả?”

Tạ Như Tịch mím môi, cảm giác có chút lạc lõng, đôi mắt tựa ngọc đen óng ánh nhìn hai người bọn ta, cổ họng phát ra tiếng gì đó rồi xoay người rời đi.

Ta có chút mù mờ trong khi Hạ Từ Thanh hơi nhếch môi tựa người vào tường.

Không biết tại sao ta lại cảm thấy phiền muộn, thất tha thất thểu quay về chuẩn bị hành lý.

Ngoài cửa sổ có một con Kim Ngư Trác, sau khi ta nhận lấy lá thư thì nó biến thành một đốm sáng vàng rồi biến mất. Đó là cá tiên đến từ châu Lý Ngư.

Ta mở thư, bên trên đại khái chỉ có vài dòng. Trưởng lão trong tộc vô cùng bất mãn trước hành vi của ta, đại khái là muốn chỉ trích ta xốc nổi, ngoài ra còn hỏi đến tu vi của ta, về châu Lý Ngư thì chỉ viết ngắn gọn là mọi chuyện đều ổn.

Ta nhếch môi cười khẩy.

Ta suy nghĩ giây lát rồi viết một lá thư cá tiên khác gửi cho dì của ta.

Đời này, nữ quân của châu Lý Ngư chỉ có thể là ta. Ta sẽ không nhượng bộ thêm một bước nào nữa.