Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 10



Ta tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt môi đỏ răng trắng kề cận, dường như huynh ấy đang suy nghĩ tại sao ta còn chưa tỉnh.

Ta đột nhiên mở mắt khiến huynh ấy sợ đến mức lùi lại, suýt chút nữa bật ngã, hét toáng lên: “Sư phụ, tiểu sư muội tỉnh rồi!”

Ta ngây người nhìn huynh ấy. Kể từ khi ta sống lại, huynh ấy luôn rèn luyện ở bên ngoài nên chưa có cơ hội gặp mặt. Đây là nhị sư huynh của ta, người đã bảo ta chạy nhanh đi khi Tạ Như Tịch nhập ma ở kiếp trước. Lúc này người vẫn đang sống sờ sờ trước mặt ta.

Ta bật khóc, với tay ôm lấy huynh ấy: “Sư huynh, huynh vẫn còn sống!”

Nhị sư huynh bị ta dọa đến mức không dám động đậy, vô cùng kinh sợ: “Sư phụ mau đến nhìn nè, tiểu sư muội dường như bị hỏng đầu rồi!” Huynh ấy giơ ngón tay đẩy trán ta ra, tỏ vẻ ghét bỏ trước khuôn mặt giàn giụa nước mắt của ta.

Sư phụ Bạch Huyền của ta từng làm mưa làm gió ở giới Tu Chân, không được mấy người có thể lọt vào mắt xanh của ông ấy, từ trước đến nay chỉ thu nhận ba đệ tử. Người đầu tiên là đại sư huynh đã bị tẩu hỏa nhập ma, sống trong nhà trúc đến nay chưa chịu ra ngoài. Người thứ hai là nhị sư huynh có đầu óc đơn giản, xuất thân từ nhà họ Tống ở núi Thương Nam. Người cuối cùng chính là ta, thiếu chủ của châu Lý Ngư, vùng đất rộng lớn nhất ngoài biển.

Ta buông tay huynh ấy, nhắm mắt lại để cảm nhận linh mạch trong cơ thể mình, chẳng mấy chốc ta mở mắt ra, vẻ mặt hoàn toàn ngây ngốc. Ta đã kiểm tra, nhưng không thể tìm thấy một chút linh khí nào trong người, trạng thái bây giờ chẳng khác gì hồi chưa tu luyện. Sắc mặt của ta trở nên tái nhợt. Ta thử hấp thụ linh khí, nhưng cứ như đổ vào một cái động không đáy, hoàn toàn không có hiệu quả.

Sư phụ đẩy nhị sư huynh sang một bên, chăm chú nhìn vào mắt ta. Sư phụ là người chú trọng bề ngoài, vẫn còn giữ vẻ ngoài không quá hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Ông ấy hỏi: “Gần đây con có gặp được cơ duyên đột phá mới nào không?”

Ta suy nghĩ rồi đáp: “Con có thể mở được quyển thứ hai trong kiếm phổ, nhưng sách ngọc vẫn không nhận con làm chủ nên con không thể tu luyện tiếp được.”

Trong kiếm phổ có toàn bộ chiêu thức, nhưng nếu không có sách ngọc chỉ dẫn thực hiện từng bước thì mỗi lần ta vận chuyển linh lực để luyện kiếm, kinh mạch sẽ vô cùng đau đớn, tựa như sắp nứt toạc ra vậy.

Sư phụ trầm ngâm nói: “E rằng chìa khóa để con học được quyển thứ hai nằm trong tộc của con. Ta thấy toàn bộ linh lực trên người con đều bị khóa lại, chắc hẳn là muốn tôi luyện cơ thể con, chờ đến khi các kinh mạch trở nên vững chắc, mở rộng đến một trình độ nhất định, việc tái hấp thụ linh khí sẽ dễ như trở bàn tay, làm chơi ăn thật. Trong thời gian này, con thử nhận nhiệm vụ ra ngoài rèn luyện xem sao.”

Nhị sư huynh Tống Lai nghe xong lời của sư phụ, không khỏi bày ra vẻ mặt ngu ngơ, chỉ hiểu mỗi câu cuối, tức giận nói: “Tốc độ tu luyện của muội còn muốn tăng lên nữa hả, thiên tài như muội thật khiến người khác chướng mắt mà.”

Sư phụ đột nhiên mỉm cười, trên mặt có chút thâm sâu khó lường: “Tiểu Triều Châu này, con thi triển Mộng Lý Ngư với mọi người để chứng minh bản thân trong sạch đã làm tổn thương đến căn nguyên, cộng thêm bị ma khí quấy nhiễu, trong lúc ai ai cũng cho rằng con là đồ bỏ đi thì con lại rút kiếm khiến người người kinh hoảng, đánh bại tiểu sư muội kia.”

Ta ngây ngốc suy nghĩ, phải tìm thời gian sưu tập tất cả các thoại bản* về sư phụ mới được.

(*thoại bản: một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)

Sư phụ dừng lại một chút, vẻ mặt thản nhiên như thường xen lẫn vài phần nghiêm túc: “Gần đây giới Tu Chân có chút bất ổn vì lời tiên đoán cách đây trăm năm. E rằng Tiên Minh sẽ được thiết lập lại. Cuộc thảo luận bí mật lần này giữa ta và bảy đại môn phái khác cũng là về vấn đề trên. Trước kia con luôn mạnh mẽ dẫn đầu, có thể nhân cơ hội này ẩn mình cũng tốt.”

Sư phụ trả lại kiếm Ngọc Long cho ta, vết máu trên đó không còn nữa. Bàn tay khuất dưới ống tay áo của ta nắm chặt thành quyền, trong lòng sợ hãi, không dám đưa tay tiếp nhận nó.

Sư phụ thở dài, xoa đầu ta như hồi còn bé, nhẹ giọng nói: “Nhìn thấy có điều kỳ lạ, lần theo manh mối để điều tra; thấy đồng môn gặp nguy, lập tức ra tay cứu giúp, con không làm sai gì cả. Nếu con không phát hiện kịp thời thì sợ rằng chẳng bao lâu nữa, kết giới ở đây sẽ bị ma tu làm cho lung lay. Vấn đề duy nhất chính là con quá tự tin vào bản thân mình trong khi có thể nhờ các trưởng lão trong môn phái giúp đỡ, thậm chí còn có thể làm phiền kiếm quân mà con một lòng nhớ nhung.”

“Tiểu Triều Châu, sư phụ hy vọng con sớm ngày lớn khôn, đồng thời cũng mong con biết dựa dẫm vào người khác nhiều hơn.”

Mắt ta chợt cay cay, thanh kiếm này là do mẹ ta để lại. Trước đây ta xem nó như là bảo bối, nhưng bây giờ lại không dám cầm lấy nó. Ta giơ tay ra, kiếm Ngọc Long sớm đã có linh tính, nhưng vì tu vi của ta chưa đủ nên không thể khiến nó hóa hình. Kỳ thật khi kiếm linh đâm vào ngực Vãn Nhĩ Nhĩ, nó còn sợ hãi hơn ta.

Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, cảm nhận cảm xúc của nó, nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi dài.

Con đường tu hành thật sự quá gian nan.